Nhìn theo bóng lưng chị, tôi cứ thầm ngưỡng mộ trong lòng đến mức đờ cả người ra. Chị Loan đứng bên lắc đầu ngán ngẩm vỗ mạnh vào vai tôi hai, ba cái:
- Không làm đi, nhìn gì mà nhìn kĩ thế?
- Chị có biết chị kia không? Người đâu mà xinh thế nhỉ?
- Ô cái con này, mày lại khen thừa. Chị ấy tên Nhi, con gái ông chủ nhà hàng mình thì phải ra dáng chứ.
Tôi há hốc mồm ra:
- Thật á? Vậy là cô chủ của mình rồi.
- Cũng gần như thế. 27 tuổi đấy mà còn phơi phới như gái 18.
- Nhưng sao hôm nay em mới gặp?
- Có mấy khi chị ấy đến đây đâu. Bất đắc dĩ lắm, đi tìm anh Thiện thì mới đến thôi.
- Vậy là chị này kết bếp phó nhà mình?
- Ừ. Kết nổ đĩa luôn.
- Thế anh Thiện có thích chị ấy không?
- Cái này chị không biết. Thôi làm việc đi.
Tôi ngồi làm việc mà không tài nào tập trung được, cứ nghĩ lung tung đi đẩu đâu. Nhớ nhất là câu nói hôm nọ của Thiện “Anh chưa có người yêu“. Vậy chị Nhi là gì? Không phải bạn thân chứ? Mà nếu có người yêu tài sắc vẹn toàn như này rồi, còn gây thêm ảo tưởng cho tôi làm gì? Chẳng lẽ anh cũng như bao người đàn ông trăng hoa khác, có một rồi nhưng mãi không đủ, còn muốn thêm nhiều cô khác nữa?
Mải chìm đắm trong hàng trăm câu hỏi vì sao, mà tôi không để ý Thiện đứng ngay đằng sau, nói thì thầm chỉ đủ hai người nghe:
- Tối nay lúc về đợi anh ở trạm xe bus, đừng về trước.
Tôi quay sang chưa kịp từ chối, thì anh Long đã lên tiếng:
- Nhi nó vào kho tìm em đấy, hai đứa gặp nhau chưa?
Thiện liếc trộm tôi, rồi ủ rũ gật đầu:
- Em bảo cô ấy ra kia ngồi đợi rồi, giờ em đi có việc tí, anh đứng bếp hộ em nhé.
- Ừ. Hai đứa cứ đi đi, mau chóng cho anh ăn cỗ càng tốt.
- Làm gì mà cỗ với bàn? Em đang phiền gần chết đây.
- Cái thằng này mày ngu thế. Có số hưởng còn thích cá trê à? Ngoài kia bao nhiêu thằng mơ còn chẳng được kia kìa.
- Em nhường anh hết, số này lớn quá em không đỡ nổi.
Tôi đứng yên nghe từ đầu đến cuối mà chẳng hiểu mô tê gì. Tự nhiên bảo tôi đợi, rồi lại ra ngoài cùng cô gái khác. Như vậy là thế nào?
Thôi kệ, cứ làm việc của mình đã...
Tối hôm đó vì chân còn đau nên anh Long cho tôi về từ hơn 6h. Tôi ra trạm xe bus ngồi chờ hơn nửa tiếng mà chẳng thấy cái xe nào. Khéo khi lại lỡ chuyến này rồi. Định quay lại bếp, chờ chuyến xe sau thì may mắn thay, có một chú xe ôm đỗ ngay trước mặt tôi:
- Cháu lỡ xe à? Chú đứng bên kia đường thấy cháu đợi nãy giờ?
- Vâng ạ? Cháu đợi xe bus chuyến hơn 6h mà mãi chẳng thấy.
- Nếu là chuyến đó thì xe chạy rồi, không phải hơn 6h đâu mà là gần 6h đấy.
- Thế mà cháu không biết, nên ra muộn mất rồi. Giờ chú chở cháu về nhà được không?
- Được chứ. Nhà cháu ở đâu?
- Số nhà xx, đường yy.
- Vậy cũng không xa lắm, lên đây chú chở.
Tôi đỡ lấy cái mũ bảo hiểm chú vừa đưa cho, khó khăn lắm mới trèo được lên xe. Về đến cổng thanh toán tiền xong, tôi còn cẩn thận xin chú số điện thoại đề phòng lại lỡ xe thì còn có cái mà gọi.
Nhìn lên phòng cửa vẫn khóa, chị gái nay lại chưa về rồi. Thở dài một hơi bước từng bước nặng nề lên cầu thang, mở cửa xắn tay áo thật cao bắt đầu nấu bữa tối.
Mọi việc xong xuôi cũng hơn 8h, điện thoại “ting...ting” báo tin nhắn liên tục. Ngoài mấy số của tổng đài, còn thấy 2 tin nhắn mới của Thiện:
- Sao em không đợi anh?
- Chân đau như thế, có chen xe bus được không?
Tôi cười tự chế giễu bản thân, rõ ràng biết người ta có cặp có đôi rồi còn mơ mộng trả lời:
- Em về bằng xe ôm. Anh không phải lo.
Tin nhắn được gửi đi, chỉ sau 3” điện thoại đã rung lên thêm một hồi nữa. Lần này Thiện gọi trực tiếp:
- Em giận anh chuyện gì à?
- Không. Anh có làm gì đâu mà em phải giận?
- Thế sao em không đợi anh?
- Tại anh Long cho em về từ hơn 6h nên em mới về trước.
- Coi như lần này anh bỏ qua cho em, lần sau em còn tái diễn nữa, anh sẽ hủy tư cách làm đệ tử của anh.
Tôi không nhịn được cười:
- Cảm ơn sư phụ đã rộng lòng bỏ qua, em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
- Oki. Mai đi làm thì đợi anh, anh cho đi nhờ. Xăng đang rẻ không phải chen chúc làm gì cho khổ.
- Thôi không cần đâu, để em tự đi cũng được.
- Em có nhớ mình vừa hứa cái gì không vậy? Vừa nói khỏi mồm xong đã muốn nuốt lời luôn à?
Tôi cứng họng, không cãi được câu gì. Lẽ ra anh ta nên học luật sư mới phải, người gì đâu đã giỏi còn thù dai.
- Vậy mai em đợi anh ở đầu hẻm nhà em.
Nói rồi tôi tắt ngúm điện thoại đi, vì nghe thấy tiếng bước chân của chị gái.
- Vừa nói chuyện với trai à? Mặt đỏ hơn quả ớt thế kia.
Hai tay tôi theo bản năng xoa xoa lên má mấy vòng:
- Làm gì có? Chị rửa tay ăn cơm đi, em đói hoa hết mặt mũi rồi.
- Lại còn đánh trống lảng? Có phải anh đi con BMV hôm trước đưa mày về không?
- Không phải đâu, em nói rồi như. Anh ấy với em chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi.
- Đồng nghiệp kiểu gì mà về tận đây, nấu cơm cho mày.
- Sao chị biết?
- Thế là đúng rồi, không cần bàn cái gì nữa. Tao cứ tưởng mình nghe nhầm.
- Chị còn nói nữa, thì tự ngồi đây ăn cơm một mình đấy.
Chị gái choàng người sang, tiện tay vỗ vào vai tôi mấy cái:
- Thì thôi không nói nữa.
Hai chị em tôi luôn là vậy. Bình thường thích đấu khẩu với nhau lắm, nhưng hễ có chuyện gì lại đoàn kết vô cùng. Có lẽ đây cũng là một phần phúc khí của nhà tôi.
Sáng hôm sau tôi không đi xe bus, mà ra hẻm đợi Thiện thật. Cả đoạn đường đi tôi cứ ngồi yên như tượng, không dám nhúc nhích. Khiến Thiện đang lái xe, cũng phải phì cười:
- Anh có ăn thịt em đâu, làm gì mà căng thẳng như anh bắt cóc em vậy?
- Ngồi xe anh xịn quá, em cứ sờ sợ ấy.
- Ơ kìa. Đây có phải lần đầu tiên em ngồi xe anh đâu? Lần trước cũng ngồi rồi còn sợ gì.
- Lần ấy tối quá em chỉ biết trèo lên thôi, chứ có kịp ngắm cái gì đâu. Hôm nay mới tranh thủ nhìn kĩ, công nhận đẹp thật. Em còn nghe nói xe anh hơn 4 tỉ cơ.
- Ai nói với em thế? Có mấy trăm triệu thôi, tay cầm chảo quanh năm như anh lấy đâu tiền mua ô tô hàng tỉ?
- Chị gái em bảo đấy, anh không cần giấu em đâu, em biết thừa.
Cuộc nói chuyện cứ thế kéo dài,chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trước cổng nhà hàng. Vốn dĩ tôi định xuống ở đoạn trạm xe bus, nhưng Thiện không đồng ý. Chở một mạch đến đây. Tôi bước xuống xe dưới ánh mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người, nhất là chị Loan. Không cần chào hỏi, chị đã kéo tuột tay tôi vào trong bếp:
- Thành thật khai ra mau, em với sếp Thiện gì mờ ám không?
Tôi nhìn chị, trả lời ấp úng:
- Không có gì đâu chị. Chân em đau không chen được xe bus, đúng lúc sếp đi qua nên cho đi nhờ thôi.
- Có thật không?
- Em thề 1000% là thật, không tin chị cứ hỏi sếp xem.
- Chị tạm tin em lần này. Lần sau có gì hot phải báo cáo ngay rõ chưa?
- Rõ lắm rồi, thái hậu ơi...
Chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích, đi về phía mấy rổ rau to đùng. Ban đầu xin vào đây tôi chỉ định làm tạm thời cho qua ngày thôi, nhưng càng làm tôi lại càng thích công việc này. Thích cái cảm giác bận rộn nấu từng món ăn, thích cả mùi lửa hòa lẫn mùi gia vị. Tôi không biết nghề chọn người, hay người chọn nghề nhưng tôi biết lúc này ước mơ trở thành một đầu bếp thực thụ đang len lỏi vào tâm trí tôi.