Dòng người từ bên trong đổ ra phía trước cổng chính nhà hát thành phố. Một buổi biểu diễn vừa mới hạ màn.
Đôi nam nữ tươi cười, vừa cùng nhau bước xuống những bậc thềm, vừa sôi nổi thảo luận về vở nhạc kịch vừa xem xong. Những người xung quanh cho rằng họ là một cặp tình nhân.
Khi cả hai chuẩn bị lên xe, Trác Nguyên quay sang nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích.
- Mấy ngày qua, những việc ở công ty khiến anh khá căng thẳng. Nhưng tối nay đi chơi cùng em rất vui. Cảm tưởng như anh lại được là chính mình vậy.
Y Linh nhận ra trong mắt anh thoáng qua một chút suy tư. Đổng Trác Nguyên vốn là người có tính phóng khoáng, yêu thích văn hóa và nghệ thuật. Công việc kinh doanh đầy quy tắc và khắc nghiệt ở công ty của ba anh quả là thứ áp lực kinh khủng mà anh không hoàn toàn cam tâm đảm nhiệm. Cô mỉm cười nhìn anh, không biết nên trả lời thế nào, cảm giác mọi lời động viên đều là dư thừa.
Trác Nguyên chẳng để Y Linh phải bối rối quá lâu, anh nhanh chóng lấy lại nét mặt vui vẻ mời cô đi ăn tối.
- Cũng còn khá sớm. Đi ăn gì đó rồi hẳn về nhé!
Hai người ghé đến một nhà hàng cách đó không xa. Đúng lúc Trác Nguyên và Y Linh bước gần đến cửa ra vào, một cặp đôi khác từ trong bước ra.
- Ôi, thật trùng hợp lại gặp em ở đây.
Tống Nhược Lan vui vẻ chào hỏi Y Linh, đồng thời quay sang nhìn người bên cạnh cô.
- Đây là...?
Y Linh giới thiệu mọi người với nhau.
- Anh ấy là Trác Nguyên, một người bạn của em. Chị ấy là Nhược Lan.
Hai người vui vẻ gật đầu, mỉm cười làm quen.
- Còn người này là...
- Từ Lục Khiêm.
Không đợi Y Linh nói hết câu, anh ta đã tự giới thiệu bản thân, vui vẻ bắt tay với Trác Nguyên. Cánh tay cô đưa ra về phía Lục Khiêm trở nên sượng trân, chơi vơi giữa không trung. Cô khẽ lườm anh ta một cái nhưng Lục Khiêm giả vờ như không thấy. Nhược Lan cũng nhận ra, đưa tay ra sau vuốt lưng Lục Khiêm để nhắc nhở.
Y Linh quay sang nói thêm vài câu với Nhược Lan rồi xin phép rời đi, kéo tay Trác Nguyên đi nhanh vào trong, không muốn dây dưa thêm với tên đáng ghét trước mặt.
Đợi đến lúc ngồi vào bàn rồi, Trác Nguyên mới hỏi Y Linh:
- Em và Từ Lục Khiêm có vẻ không mấy thân thiện nhỉ?
- Anh cũng thấy rồi đó. Là anh ta kiếm chuyện với em trước.
Y Linh bĩu môi ra vẻ bất mãn. Trác Nguyên làm biểu cảm tò mò nhìn cô:
- Người yêu của em có biết chuyện này không?
Nghe nhắc đến Hồng Quân, sắc mặt của cô rất nhanh vui vẻ trở lại. Y Linh hơi chu môi trả lời:
- Nếu chuyện nhỏ xíu nào cũng mách với anh ấy thì em thật trẻ con.
Đổng Trác Nguyên nghe mà bật cười, nhìn bộ dạng của cô lúc này có khác gì là trẻ con đâu. Anh chống tay lên bàn, đưa ra lời nhận xét:
- Lúc biết chuyện hai người đang hẹn hò, thật lòng anh có chút ngạc nhiên. Chủ tịch Từ mà anh biết trên báo chí có vẻ không phải gu của em. Nhưng Thái Y Linh trước mặt anh lại là người đang rất hạnh phúc.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cô thay cho lời xác nhận rằng anh đã nói đúng.
Điện thoại của Y Linh chợt đổ chuông. Cô giơ màn hình về phía Trác Nguyên, mỉm cười với anh.
- Anh xem, vừa nhắc đến thì anh ấy đã gọi tới.
*****
- Anh làm gì vậy?
Nhược Lan biểu cảm khó hiểu khi Lục Khiêm lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc Thái Y Linh kéo tay chàng trai kia đi vào trong nhà hàng. Anh ta nhìn tấm ảnh sắc nét mà nhếch mép cười hài lòng:
- Anh không nghĩ hai người đó đơn thuần là bạn đâu.
- Lục Khiêm... Có phải chúng ta không nên xen vào chuyện riêng của người khác không?
Anh ngước lên nhìn vẻ mặt không đồng tình của Nhược Lan, mỉm cười với cô.
- Nhưng Hồng Quân là anh họ của anh. Anh không thể làm lơ việc anh ấy quen một người không tử tế.
Cô nắm lấy cánh tay Lục Khiêm, đôi chân mày nhíu lại.
- Sao anh lại có ác cảm với con bé như vậy? Trước đây khi em không ủng hộ hai người bọn họ quen nhau thì chính anh là người đã thuyết phục em mà.
Từ Lục Khiêm im lặng suy nghĩ. Đôi môi vài lần hé mở định nói rồi thôi. Cuối cùng, anh thở dài, đưa tay vuốt ve một bên má của Nhược Lan.
- Xem em kìa, khuôn mặt xinh đẹp này không nên nhăn nhó thế đâu. Em yêu của anh rất ngây thơ nên em luôn tin ai cũng là người tốt. Nhưng Thái Y Linh không thuần khiết giống như em. Tin anh đi, anh chỉ đang làm điều tốt nhất thôi.
Nhược Lan là người có tính cách yếu mềm, cô chưa bao giờ là đối thủ của Lục Khiêm lúc tranh luận. Anh nhìn thấy vẻ mặt của Nhược Lan đã dịu lại, tiến đến hôn nhẹ lên trán. Đôi chân mày của cô liền giãn ra, thay vào đó là một nụ cười trên khoé môi.
Từ Lục Khiêm soạn một tin nhắn gửi đi rồi cất điện thoại vào túi quần, quay đầu nhìn về phía trong nhà hàng, nhếch mép cười. Anh ta choàng tay qua vai Nhược Lan bước đi.
- Chúng ta về thôi em yêu.