Từ Hồng Quân lúc sáng sớm đã trở về biệt phủ của Từ gia để thăm ba mẹ. Tối hôm trước, anh có ngỏ ý muốn cô đi cùng đến chào hỏi. Nhưng Y Linh đã từ chối vì bản thân cô chưa sẵn sàng để gặp người lớn. Anh cũng không miễn cưỡng ép buộc cô.
Cô ngồi trong thư phòng của anh, mở chiếc máy tính cá nhân để xem qua mấy bản báo cáo doanh thu của các cửa hàng trưởng gửi đến. Công việc ở cửa hiệu phần lớn đều đã được phân công cho nhân viên các mảng phụ trách. Giai đoạn này Y Linh có khá nhiều thời gian nhàn rỗi. Thỉnh thoảng cô mới phải ghé qua các chi nhánh để kiểm tra thực tế và mỗi tháng sẽ họp mặt vài lần với các bên để đưa ra những quyết định quan trọng.
Y Linh nghe thấy tiếng xe mới đỗ vào sân. Nhìn lên đồng hồ thấy đã hơn bốn giờ chiều, cô đoán là Từ Hồng Quân đã về nên đi ra phòng khách lớn phía trước.
Nhưng người đàn ông mới bước vào không phải là anh. Mái tóc màu cam cháy đó, cô nhanh chóng nhận ra anh ta chính là Từ Lục Khiêm.
Nhìn thấy Y Linh, đôi chân mày của anh nhíu nhẹ, vẻ mặt hoài nghi. Nhưng nhìn thấy cô vui vẻ gật đầu chào, Lục Khiêm cũng nhanh chóng giấu đi nét mặt vừa rồi, khoé môi nhếch nhẹ tạo thành nụ cười đáp lễ.
- Anh Hồng Quân hôm nay không ghé công ty nên tôi ghé qua để đưa tập tài liệu này cho anh ấy.
Từ Lục Khiêm giơ chiếc bìa hồ sơ dày cộm lên trước mặt để minh họa cho lời nói.
- Ừmm... Hồng Quân đến thăm ba mẹ vẫn chưa về. Anh có muốn ngồi đợi không? Để em gọi dì Châu pha trà cho anh nhé.
Từ Lục Khiêm nhìn cô, ánh mắt suy nghĩ gì đó rồi rất nhanh lắc đầu từ chối.
- Không cần đâu. Tôi cũng định tối nay sẽ hẹn Hồng Quân đi uống vài ly. Tôi sẽ tự gọi điện. Tập tài liệu này tôi sẽ đem vào phòng làm việc của anh ấy.
Không đợi cô phản ứng, Từ Lục Khiêm đi lướt qua mặt cô rồi biến mất sau cánh cửa thư phòng. Y Linh có cảm giác, dường như anh ta đang khó chịu với cô.
Tầm năm phút sau, cánh cửa thư phòng bật mở, Từ Lục Khiêm bước ra, lại chạm mặt với Y Linh nãy giờ vẫn còn đứng y nguyên nơi phòng khách.
Anh ta bất giác dừng lại đứng đối diện với cô, ánh mắt không mấy thân thiện.
- Cô đang ở sống ở đây cùng anh Hồng Quân luôn sao?
Bị thái độ của anh ta làm cho căng thẳng, Y Linh chỉ khẽ gật đầu. Từ Lục Khiêm đưa mắt nhìn ra bên ngoài sân, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Lạ thật đấy...
Sau đó anh ta lại quay lại nhìn cô, thái độ dò xét. Lục Khiêm nhếch nhẹ một bên mép tỏ ý mỉa mai, ánh mắt nhìn cô có ý khinh thường.
- Xem ra mối quan hệ của hai người cũng phát triển tốt đẹp quá nhỉ?
Trong lòng Y Linh đã bắt đầu cảm thấy bất mãn trước thái độ của người đàn ông này dành cho cô. Cô thật muốn nói với Lục Khiêm rằng anh ta nghĩ mình là ai mà lại tỏ thái độ khinh khỉnh đó với cô. Nhưng dẫu sao anh ta cũng là em họ của Từ Hồng Quân nên cô nuốt cơn giận xuống, cố nặn ra trên mặt một nụ cười mà miễn cưỡng trả lời anh ta:
- Cũng bình thường thôi.
Từ Lục Khiêm chẳng buồn nói một lời tạm biệt với Y Linh, anh ta bước thẳng ra sân lấy xe rời đi. Y Linh quan sát thấy một tay anh ta đang bấm điện thoại gọi cho ai đó.
Chiếc xe của Từ Lục Khiêm đã mất hút khỏi tầm nhìn của căn biệt thự, Y Linh vẫn còn đứng ở phòng khách, cố hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại nhịp thở đang tăng lên vì tức giận. Cô thầm chửi rủa tên đáng ghét Từ Lục Khiêm.
Lúc Từ Hồng Quân trở về thì Y Linh đang nằm xem ti vi ở trong phòng ngủ nên không nghe thấy tiếng xe của anh. Thấy anh mở cửa bước vào, cô lấy chiếc điều khiển tắt chương trình đang chiếu trên màn hình.
Việc đầu tiên Từ Hồng Quân làm mỗi khi trở về nhà luôn là đến ôm cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi và nói anh nhớ em.
Mỗi lần như vậy, Y Linh cũng hôn lên một bên má của anh và nói cô cũng nhớ anh rất nhiều. Có gì ho