Đổng Trác Nguyên đến công ty làm việc. Công ty phân phối thiết bị gia dụng Bình Minh là do một tay ông nội của Trác Nguyên gây dựng nên, sau truyền lại cho con trai Đổng Nhật Bình.
Ba của Trác Nguyên là một doanh nhân có tài, nhưng tư duy của ông đang dần lỗi thời khiến công ty đi xuống. Đó là lý do ông gọi Trác Nguyên quay về.
Là một thạc sĩ chuyên ngành kinh tế học, cộng với đầu óc nhạy bén và khả năng nắm bắt thị trường, không quá khó khăn để Đổng Trác Nguyên vực dậy công ty. Tuy nhiên, anh lại chẳng có chút hứng thú nào với công việc này. Bản thân Trác Nguyên chỉ thích những thứ liên quan đến nghệ thuật. Anh tự học hỏi được rất nhiều kiến thức, vốn am hiểu sâu rộng, hoàn toàn có thể kiếm ra được tiền. Thế nhưng từ rất sớm, Trác Nguyên đã nhận ra công ty đang gặp vấn đề và anh cần phải theo đuổi lĩnh vực kinh tế để giúp đỡ gia đình.
Đổng Nhật Bình ghé vào phòng làm việc thăm con trai.
- Về lại đây cũng lâu rồi. Con có nhớ cuộc sống bên đó không?
Cuộc sống bên đó, Trác Nguyên biết ý của ba anh là cuộc sống với Kiều Thư. Anh bình thản trả lời:
- Không thưa ba. Việc quay về đây là do con muốn vậy. Con chẳng còn gì để lưu luyến bên đó cả.
Chủ tịch Đổng ngồi xuống ghế, điềm đạm quan sát Trác Nguyên:
- Ba biết con đã từ bỏ nhiều thứ vì công ty này. Dù ba có bảo con cứ mặc kệ thì con cũng sẽ không nghe…
Trác Nguyên lập tức nói ngay:
- Dĩ nhiên là thế rồi. Công ty này là di sản của ông nội, sao con có thể bỏ mặc không lo được.
Đổng Nhật Bình thở dài:
- Ba đã nghĩ cứ nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện nhưng đến hôm nay thì ba không chịu đựng được nữa… Nhìn con xem, bên ngoài thì tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng lại trống rỗng… Ba không muốn con cứ tiếp tục thế này… Em trai con cũng sắp tốt nghiệp rồi. Đến khi đó, con hãy cứ sống theo cái cách mà con thích…
Trác Nguyên lắc đầu phản đối:
- Trác Vinh dù học xong đại học vẫn chưa có kinh nghiệm. Con vẫn cần phải hỗ trợ em ấy…
Đổng Nhật Bình bất lực, không biết khuyên bảo thế nào, đành nói sang vài câu chuyện phiếm rồi quay về phòng chủ tịch.
Tan làm, Đổng Trác Nguyên đi thang máy ra sảnh công ty. Kiến trúc của toà nhà này xây lối vào bãi xe ở bên ngoài và không đi thang máy xuống thẳng được.
Trước cửa công ty, Trác Nguyên nhận ra một bóng hình quen thuộc, liền chủ động chào hỏi trước:
- Kha Đại Lễ, tưởng cậu không nhớ tới tớ nữa chứ. Lúc câu lạc bộ họp mặt không thấy cậu đâu.
Kha Đại Lễ cười cười.
- Thông cảm đi. Tớ vướng vài vụ công tác bên Úc, giờ mới về được này. Đáng vui là được trải nghiệm nhạc kịch tại Nhà hát Con Sò. Đằng nào cũng không gặp được lúc đó nên bây giờ không hẹn mà xuất hiện cho bất ngờ.
Trác Nguyên cũng cười theo.
- Cũng bất ngờ đấy… Đi uống vài ly nhé.
Đại Lễ bảo Trác Nguyên lên xe của mình vì anh không định uống nhiều. Sau khi để Trác Nguyên chọn địa điểm, Đại Lễ bắt đầu lái xe đi.
Dọc đường, Kha Đại Lễ bất chợt lên tiếng:
- Cậu về nước hẳn là do công ty gặp vấn đề phải không? Từ hồi đại học đã thấy cậu chẳng hứng thú với việc kinh doanh rồi, không ngờ còn học lên thạc sĩ cơ đấy.
- Phải, công ty không thể không có tớ.
Kha Đại Lễ bật cười:
- Vẫn tự tin như ngày nào. Thế còn Kiều Thư thì sao? Cô ấy không cùng cậu về à? Chờ cậu bên Mỹ?
Nét mặt không để lộ cảm xúc cùng nụ cười nhẹ theo thói quen, Trác Nguyên lắc đầu:
- Đã kết thúc rồi. Đại Lễ, không phải chuyện tình nào cũng đẹp như trên nhạc kịch đâu.
Kha Đại Lễ khá ngạc nhiên trước tin mới nghe được.
- Đâu phải vở nhạc kịch nào cũng có kết thúc tốt đẹp. Nhưng Trác Nguyên à, chuyện của hai người đâu nhất thiết phải như thế…
Đổng Trác Nguyên không trả lời. Kha Đại Lễ cũng không nhắc đến nữa.
Vào quán uống rượu, cả hai nói chuyện phiếm về nhạc kịch và một số kỉ niệm lúc còn học đại học. Kha Đại Lễ đột nhiên đổi chủ đề:
- Em cậu cuối năm nay sẽ học xong đại học. Lúc đó thì cậu có thể buông bỏ trách nhiệm với công ty rồi.
Đổng Trác Nguyên liền phản bác:
- Chưa thể buông bỏ được, tớ vẫn phải hỗ trợ Trác Vinh. Vả lại, hai người cùng quản lí vẫn tốt hơn một.
Đại Lễ rót rượu cho Trác Nguyên vừa tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ cậu cứ định như vậy mãi sao?
Đổng Trác Nguyên nốc một hơi cạn hết nửa ly. Do lát nữa không phải lái xe, cũng không có công việc gấp vào sáng mai, anh uống khá thoải mái.
- Lúc rảnh rỗi tớ vẫn dành thời gian cho nghệ thuật… Vậy là đủ rồi…
Đại Lễ bỏ chút đồ ăn vặt vào miệng rồi nói:
- Không chỉ là về sở thích nghệ thuật, mà còn là về hạnh phúc. Tớ nghĩ ông nội của cậu hẳn cũng muốn cháu mình hạnh phúc hơn là phải lo cho công ty.
Trác Nguyên thừa hiểu từ hạnh phúc mà Đại Lễ nói đến đồng nghĩa với tình yêu. Anh giả vờ nói cứng để lờ chủ đề đó đi:
- Nếu là hạnh phúc thì tớ chỉ cần kiếm một cô gái mới cùng sống ở đây là được.
Kha Đại Lễ cũng không muốn nhiều chuyện nên cũng không nói tiếp nữa.
Cả hai lại tiếp tục uống thêm một lúc nữa. Đến khi Đổng Trác Nguyên đã khá say, anh đứng dậy thanh toán rồi cùng Kha Đại Lễ đi về.
Ngồi lên xe, Trác Nguyên mơ mơ màng màng rồi ngủ gục trên ghế trợ lái.
Kha Đại Lễ lầm bầm trong miệng:
- Trác Nguyên ít khi uống say đến vậy, chắc hôm nay nhắc đến Kiều Thư nên mượn rượu giải sầu đây mà.
Ngồi vào ghế lái, Đại Lễ nghe Trác Nguyên nói mớ gì đó trong miệng, ghé tai lại gần mới biết là hai chữ “Kiều Thư”.
Kha Đại Lễ khẽ mỉm cười:
- Cậu bạn này chỉ giỏi nói cái miệng thôi.