Căn phòng chỉ còn lại một mình Mạc Đình Quân, anh đứng yên trước bàn trang điểm như một bức tượng đá. Căn phòng trở nên u tối mù mịt chỉ có duy nhất chiếc nhẫn bạc nằm trên bàn lấp la lấp lánh, anh đứng nhìn nó cũng đã lâu, anh cứ đứng nhìn ánh bạc nhẫn cưới.
Lăng Nhữ Y yêu anh cũng tám năm, tám năm đó anh đã làm gì với cậu ấy?
Giọng nói trách móc của Tiểu Linh vang vang dội dội.
Anh đã làm gì?
Anh đã làm gì cô ấy?
Mạc Đình Quân đứng một mình như một hồn ma trơ trọi, nhìn ánh bạc lấp lánh của chiếc nhẫn cô để lại.
Đôi mắt anh u uất, tối mờ nhìn nó, trong tâm chí, trong tiềm thức anh đang dần hiển thị lại những gì anh đã làm.
Anh đã làm gì cô ấy ư? Anh đã làm gì để khiến cho tình yêu trong cô ấy tàn lụi.
Anh đã...
Hình ảnh đầu tiên anh nhớ đến, chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên bàn trang điểm đưa anh về bốn năm trước.
Thời điểm hôn lễ diễn ra, anh với âu phục chú rể vui mừng chờ đợi, khi cánh cửa bằng đồng mở ra, chú Lăng dắt tay cô dâu đi đến. Cô dâu tiến bước trên lễ đường, Mạc Đình Quân vô cùng vui mừng chăm chú nhìn cô dâu váy trắng tinh như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích.
Cho đến khi cô dâu bước đến gần hơn, nụ cười trong anh khô cứng rồi dập tắt, gương mặt xinh đẹp anh mong chờ thay bằng một gương mặt non nớt có phần trắng bệch, cô vẫn cố gắng nỡ ra một nụ cười nhìn anh.
Mạc Đình Quân ngay lúc đó lập tức xoay đầu muốn rời khỏi khán đài, nhưng cha anh nắm lấy tay anh, ngăn lại bước chân anh.
“Mọi người đều đã đến rồi, con muốn đi đâu?”
Cha bảo, Mạc Đình Quân nhìn lại cô dâu, gương mặt cô trắng bệch nhìn anh, bởi vì cái xoay đầu muốn rời đi của anh khiến cho cô sợ hãi. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, có cô dâu nào muốn chú rể bỏ rơi mình mà bỏ đi giữa lễ đường, nếu anh rời đi cô phải biết làm sao.
Lăng Nhữ Y đỏ hoe mắt nhìn anh, anh đành phải thuận theo cha tiếp tục tiến hành hôn lễ, chỉ có điều từ lúc đó đến cuối hôn lễ, Mạc Đình Quân không cười nữa. Gương mặt anh lạnh tanh, không một tia vui vẻ khiến cho mấy vị khách mời cũng khó hiểu.
Khoảnh khắc trao nhẫn, Mạc Đình Quân còn chần trừ, tay cầm lấy tay cô, tay cầm chiếc nhẫn nhưng vẫn không hoạt động.
Lúc đó, mặc cho Lăng Nhữ Y hồi hộp, cô tươi cười chờ đợi nhẫn đeo vào tay, nhưng anh không hoạt động. Ánh mắt anh băng lãnh nhìn cô, cô vẫn cười, anh phung ra ba chữ chỉ mình cô và cha sứ ở khán đài nghe thấy.
“Cô không xứng.”
Lăng Nhữ Y ngừng lại nụ cười, nhẫn đeo vào tay cô cũng không cười nổi, cô cúi mặt, giấu đi u buồn trên mi, cầm lấy nhẫn, bàn tay cô run rẩy lạnh ngắt, cầm lên chiếc nhẫn bạc mà sơ suất làm rơi nó. Cô vội vàng cúi người nhặt lấy chiếc nhẫn, khoảnh khắc cô cúi đầu xuống tìm nhẫn, nước mắt nóng hổi đọng đầy trên hốc mắt rơi tí tách xuống sàn nhà.
Lăng Nhữ Y nhặt lên nhẫn cưới, nhanh chóng đội lên một lớp mặt nạ vui vẻ nâng lên nụ cười với đôi mắt đỏ hoe, tay cô run rẩy đeo nhẫn cưới vào tay anh, căng thẳng đến không dám thở, đeo xong nhẫn cưới cô liền thở phào.
Hôn lễ xong, Lăng Nhữ Y được đưa lên phòng tân hôn, Mạc Đình Quân đêm đó đi khắp nơi tìm chị. Lăng Nhữ Y bị bỏ lại ở phòng tân hôn lạnh lẽo, cô vẫn khoác trên mình váy cưới xinh đẹp bồng bền, cô ngồi trên giường thờ thẫn, ngồi xoa xoa chiếc nhẫn cưới quá cỡ với ngón tay, chiếc nhẫn có thể dễ dàng bị tuột ra, cô ngồi đó trong chiếc váy cưới trắng tinh thờ thẫn cả một đêm.
Ngày hôm sau anh trở về, cô vẫn trong tình trạng ngồi một chỗ với chiếc váy trắng tinh, cô đi đến hỏi anh.
“Anh tìm thấy chị chưa?”
Mạc Đình Quân lập tức tháo quát “Đều tại vì cô!”
“Tất cả là tại vì cô!” Mạc Đình Quân túm lấy Lăng Nhữ Y.
Tiếng quát lớn làm cho Nhữ Y giật bắn mình, bị anh túm lấy, cơ thể qua một đêm không ngủ mất sức bập bửng. Anh nhìn thấy cô liền chướng mắt, con ngươi đỏ ngầu trừng lớn như muốn ăn tươi nuốt trọn Lăng Nhữ Y. Anh nhìn váy cưới cô mặc, váy cưới mà anh đã dắt Nhữ Nhi đi chọn.
Mạc Đình Quân lập tức khó chịu, nắm lấy váy cưới trên người cô xé bỏ, xé rách chiếc váy trên người cô. Mặc cho Lăng Nhữ Y hoảng sợ run rẩy, anh vẫn vung tay nắm lấy vải vóc xé toạc.
Xé hết toàn bộ chiếc váy, âm thanh roẹt roẹt điếng tai đau óc, anh tuột chiếc váy ra khỏi người cô, cô ôm lấy ngực mình, run rẩy xoay mặt đi che lại thân thể không có mảnh vải. Mạc Đình Quân khinh thường che đậy của cô, bộ dạng e ấp khiến anh kinh tởm.
“Cô thật khiến tôi phát tởm.”
Khinh bỉ một câu, Mạc Đình Quân quay người rời đi.
Hôm hôn lễ đó, anh không hề nghĩ rằng cô cũng rất ngỡ ngàng khoác vào váy cô dâu, anh chỉ cho rằng một mình anh bị tổn thương.
Anh đã làm gì à?
Suốt ba năm hôn nhân, anh về nhà chỉ mấy lần, ngủ chung giường với cô chỉ mấy hôm. Ấy vậy mà cô không hề buồn bã trước mặt anh, cô lúc nào cũng tươi cười chuẩn bị cho anh bữa tối.
“Anh có muốn dùng bữa không?”
“Ừm... Em đã nấu xong hết rồi.”
“Anh có muốn ăn không?”
Sợ anh tức giận, cô lúc nào cũng cúi đầu rụt rè hỏi, giọng nói nhỏ xíu như muỗi vo ve. Anh không bao giờ đáp lời cả, anh chỉ lạnh nhạt liếc đôi mắt phiền phức.
Như thế, Lăng Nhữ Y sẽ biết được câu trả lời, cô cười nhẹ, tự trấn an bản thân bằng một nụ cười rồi chậm rãi đi ra ngoài. Cả bàn ăn tròn rất nhiều món ngon cũng chỉ có một mình cô ngồi dùng, cô cũng không than thở, chỉ im lặng mà dùng bữa.
Cô rất ranh ma, mọi đồ vật trong nhà đều biến thành đồ uyên ương, bát cơm cũng là bát uyên ương, quần áo ngủ của anh cũng đều có đôi có cặp với anh.
Mỗi khi anh ngủ ở nhà, cô sẽ để ý xem anh mặc bộ quần áo nào, ngay sau đó sẽ thay ra bộ đồ đôi với anh rồi đi ngủ. Chỉ cần nằm chung giường, mặc chung một kiểu quần áo, chỉ có như vậy cô cũng rất thích thú, cũng đủ khiến cô vui vẻ.
Anh đã làm gì à?
Ngày cô cố gắng mời anh ăn cơm cùng cô, bởi lẽ lấy nhau đã ba năm, ngoài cơm gia đình, anh chưa từng rồi riêng cùng cô một bữa cơm nào.
“A... Anh... Anh chưa ăn tối phải không? Em... Em nấu cơm rồi... Anh...”
Cô lo lắng, e dè âm thanh có hơi lắp bắp.
“”Em nấu nhiều món lắm, anh cũng chưa ăn tối mà, ra ngoài ăn với em một bữa thôi, được không?”
Cô hỏi, anh khi đó chẳng phiền trả lời, cảm thấy cô thật sự rất phiền phức, cho đến khi giây phút cô cất lên tên anh bằng giọng nhẹ nhàng cầu thỉnh.
“Đình... Đình Quân, ăn tối với em...”
Giây phút cô thốt lên tên anh, bao nhiêu phẫn nộ trong anh tuông trào, anh nắm lấy cô ném lên giường, bao nhiêu khó chịu bùng phát ngấu nghiến ngầm gừ.
“Đừng có gọi tên tôi như thế, đừng làm những chuyện khiến tôi cảm thấy kinh tởm thêm nữa.”
Anh đã khinh thường cô như thế, anh đã quấn lấy cô đêm đầu tiên đó. Anh không hề biết cô vẫn là bạch anh xử nữ, vì anh cho rằng kẻ tham lam ích kỷ, hèn mọn chiếm đoạt tình yêu của chị như cô thì làm sao có thể thanh bạch cho đến hôm nay.
Anh tàn sát cô, trong khi với cô chỉ là lần đầu non nớt.
Anh đã làm gì ư?
Như Tiểu Linh nói, anh xem cô không khác gì cỏ rác dưới chân, anh chà đạp cô bằng mọi hình thức, anh phỉ bán cô từ thể xác đến linh hồn.
“Muốn có con, em nghĩ em xứng đáng sao?”
“Tôi không quan tâm!”
“Lăng Nhữ Y, em thèm khát tôi thì tôi cho em.”
Anh tìm đủ mọi cách nhục mà thân thể cô, dù cô phản kháng anh cũng có thể đè cô dưới thân mà tàn sát, cho đến khi cô nhập viện.
Anh lại nói với cô một câu đầy chê cười.
“Đã là đồ chơi, hỏng rồi thì làm sao có thể chơi được nữa? Quan tâm em? Chẳng qua tôi lo sợ em hỏng mất, không thể cùng tôi chơi trò chơi dày vò này nữa.”
Anh nói, cô là đồ chơi.
Anh đã làm gì ư?
Chính anh là vây lấy cô, chính anh khiến cô mang thai, để rồi cô sợ sệt, cô hoảng sợ gương mặt tái miết, trắng bệch khi biết chính mình mang thai.
Cô khóc nấc lên, gương mặt đỏ bừng nước mắt chảy như suối sa, tay chân đều run, toàn thân phát lạnh run rẩy, cô quỳ trước mặt anh, dập đầu dưới mũi chân anh, khẩn thiết cầu xin anh tha cho đứa bé ấy.
“Là em có tội...”
Lăng Nhữ Y ba năm níu lấy anh, cho dù anh lạnh nhạt như thế nào, cô cũng chưa từng khóc lóc thê thảm đến như thế. Cô chưa từng oán trách, chưa từng than thở, cho đến hôm đó, cô thật sự không còn cách nào khác quỳ trước mặt anh, xem anh như một vị cứu rỗi, cầu xin anh một cách vô nghĩa.
Để rồi anh cũng chỉ có lạnh lùng gọi người ta đến, Lăng Nhữ Y với gương mặt tái nhợt, xanh xao, lắp ba lắp bắp nuốt xuống nước mắt, nước mắt vẫn cứ thế chảy trên gương mặt nhỏ.
“Mạc Đình Quân... Anh không thể tàn nhẫn như vậy...”
Anh đã nói gì.
“Được chứ, vì em không được phép mang con của tôi.”
Anh đã làm gì ư? Tám năm cô yêu anh khờ dại, còn anh đã làm gì?
Bốn năm hôn nhân một mình cô cố gắng, anh đã làm gì?
Mạc Đình Quân đứng nhìn chiếc nhẫn bạc, bàn tay anh chợt lạnh chợt run, anh cầm lên chiếc nhẫn bạc lấp lánh. Đầu anh đau đớn tê dại, anh ngồi xuống giường, tay nắm lấy chiếc nhẫn bạc đã lạnh.
Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt nhẫn bạc, tựa đầu lên bàn tay. Hai hốc mắt nóng hổi ứa ra nước mắt nóng rực như dòng dung nham, anh cắn chặt răng mình, kiềm chế chính mình đến mức toàn thần tê dại run rẩy.
Cuối cùng không nhịn được nữa, trái tim anh lùng bùng tê tái, như thế có một dòng chất độc bào mòn trái tim anh, mọi thứ trong lòng ngực anh trở nên nặng trĩu. Cánh mũi cay nồng, tê dại trái sộc lên mũi, Mạc Đình Quân nắm chặt chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo, cuối cùng không nhịn được nữa rỉ ra tiếng khóc.
Anh đã làm gì à? Anh đã tự mình giết chết một tình yêu.
Còn tiếp...
(P/s Thôi gáng khóc thêm mấy chập nữa, khóc thêm mấy lít nước mắt đi anh ha *Chấm nước mắt*
Hỡi các tình yêu, truyện hay thì cho xin like và comment nào *Thẹn thùng chìa tay* Cho quà cho vote luôn cũng được, hỗng có ngại nhận hết nhận hết *Liêm sỉ vứt chuồng gà.*
Nếu mà ai đó duyệt chương này, có thể nghe thỉnh cầu của tui không, thay bìa đi chớ, đợi bìa mãi, hóng bìa đẹp đẹp, đẹp như anh La với chị Hạ thôi chứ hỗng có cần gì nhiều hết á, hóng bìa hóng bìa đẹpppp *Liêm sỉ ở chuồng trâu.*)