Chú ý đôi giày đỏ của Tiểu Linh, nó y hệt của người tình nhân bí ẩn lúc sáng của trưởng phòng Lâm, Lăng Nhữ Y bị đôi giày ấy khiến cho cô vô cùng phân tâm. Cô cứ nhìn xung quanh các nữ nhân viên khác xem có ai mang đôi giày đỏ giống như vậy không, kết quả cả buổi sáng cũng chỉ nhìn thấy một đôi giày đổ chỗ Tiểu Linh.
Điều đó khiến Nhữ Y không ngừng suy nghĩ lạ, cô cố gắng mãi mới vứt đi suy nghĩ ấy ở sau đầu, tập trung đọc tài liệu.
Gần giờ nghỉ trưa còn khoảng nửa giờ, Lăng Nhữ Y vẫn chăm chú ngồi ở bàn làm việc của mình đọc tài liệu, thư ký Hạ đi vào phòng kế toán khiến cho mọi người chú ý. Lăng Nhữ Y cũng chú ý, bởi lẽ rất ít khi thư ký Hạ xuất hiện ở đây.
Chắc hẳn có việc gì phân phó, dù chuyện gì cũng không dính đến Lăng Nhữ Y, cô cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu của mình. Thư ký Hạ đi vào, trưởng phòng Lâm liền nhiệt tình đến chào hỏi.
“Thư ký Hạ, có việc gì mà cô lại xuống đây?”
Hạ Tình nhìn mọi người cẩn trọng đối với mình, cảm giác vô cùng thoải mái, cô giống như một nhân vật vô cùng quan trọng trong mắt họ vậy.
“Không có việc gì” Hạ Tình thở nhẹ, hôm nay xuống đây quả thật là không có việc gì giao phó cho phòng kế toán, Mạc tổng bảo cô làm một chuyện rất lạ, trước đây chưa từng có.
“Vậy...” Không có việc gì vì sao thư ký Hạ lại ở đây, trưởng phòng Lâm không khỏi lo lắng.
Hạ Tình nhìn xung quanh căn phòng, tất cả nhân viên đều chú ý hướng mặt nhìn cô, chỉ có một nhân viên ở góc bàn xa xa, chính là Lăng Nhữ Y vẫn cặm cụi đọc báo cáo.
“Phu...” Hạ Tình cất ra tiếng liền ngậm miệng lại, cảm giác thật sự không muốn phung ra hai từ phu nhân, cô mím lại cánh môi, dù sao ở Mạc thị cũng chẳng ai quan tâm thân phận phu nhân của cô ta, Hạ Tình thay đổi giọng gọi “Lăng tiểu thư.”
Trong căn phòng kế toán này, người mang họ Lăng cũng có vài người, không biết rõ là Hạ Tình gọi ai nên ai ai cũng rất ngơ ngác. Lăng Nhữ Y thậm chí còn chẳng thèm động đậy cái đầu, Hạ Tình buộc phải gọi lại, lớn thêm một chút.
“Lăng Nhữ Y.”
Tiếng gọi lọt vào tai, Nhữ Y ngưng động, mọi người liền xoay mặt nhìn về phía cô. Lăng Nhữ Y ngẩn đầu lên nhìn về phía thư ký Hạ, cô ngạc nhiên liên tiếng.
“Vâng?”
“...” Nếu Hạ Tình nói là Mạc tổng tìm Nhữ Y, mọi người chắc chắn sẽ chú ý, Mạc tổng tìm phu nhân chắc chắn sẽ thành chủ đề bàn tán, Hạ Tình lạnh mặt “Đi theo tôi.”
Chỉ một câu “Đi theo tôi” Mọi người đã bắt đầu bàn tán, xì xầm, tình nhân hẹn phu nhân đi ra ngoài, còn chuyện gì sẽ hứng thú hơn.
“Có chuyện gì sao?” Lăng Nhữ Y thắc mắc hỏi, Hạ Tình nhìn thấy mọi người bàn tán, e rằng bàn tán này sẽ có thể kinh động đến tai Mạc tổng, Hạ Tình cũng chỉ có thể buông ra hai bàn tay đang khoanh trước ngực, thành thật yêu cầu.
“Mạc tổng gọi cô.”
“À...” Lăng Nhữ Y chậm chạm như một chiếc người máy chập điện, cô đặt tài liệu ngay ngắn trên bàn rồi gấp lại, đẩy ghế ra đứng dậy rồi kéo ghế vào bàn.
Cô theo Hạ Tình lên phòng thượng tổng, hai người với hai thân phận khác nhau, giữa một tình nhân bé nhỏ lại có thể vững bước đi ở phía trước, có thể kiêu ngạo ngẩn cao đầu. Còn phu nhân lại đi phía sau, hai tay đan chặt vào nhau bối rối, mặt cúi thấp xuống tránh đi dò xét của mọi người.
Người ngoài nhìn vào chẳng biết rõ được ai mới là tình nhân, còn ai mới là phu nhân.
Hạ Tình đưa cô lên phòng tổng, thư ký Hạ trở vào bàn làm việc ở quầy thư ký phía trước, Lăng Nhữ Y tự đi đến phòng làm việc.
Đứng trước cửa đồng, cô có hơi lo lắng, hít sâu vào một hơi mới cầm lấy chốt cửa vặn nhẹ đi vào bên trong. Mạc Đình Quân ngồi ở bàn làm việc màu đen nhám trọng tâm của phòng, cô đứng im ở cửa, giọng nhỏ phát ra.
“Anh tìm em?”
Mạc Đình Quân nâng mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn tới bóng dáng nhỏ bé đứng ở cửa rụt rè không khác gì một con thỏ nhỏ bước vào hang sói hoang.
Anh buông chiếc bút, tựa mình vào ghế tổng êm ái, ánh mắt đăm chiêu ngắm nhìn thân thể nhỏ ở phía cửa, giương ra nụ cười tà nịnh.
“Đến đây.”
Lăng Nhữ Y mím môi lại, bước chân đình chỉ ở một chỗ, cô biết rõ nếu cô đi đến chỗ anh, cả hai chắc chắn phát sinh quan hệ. Ngoài chuyện đó ra thì cả hai người có chuyện gì để nói, bọn họ đến nhìn mặt còn không ổn.
Nhữ Y và Đình Quân chỉ có chuyện để làm, không có chuyện để nói.
Nhưng đây là công ty, dù sắp đến giờ nghỉ trưa đi chăng nữa? Nếu cùng anh mây mưa, sau đó làm sao có thể chỉnh tề trở về phòng. . Đam Mỹ H Văn
“Không thể... Đợi buổi tối sao?” Lăng Nhữ Y rụt rè hỏi, hai tay nhỏ giấu ở phía sau bấu lấy nhau.
“Không, đói rồi không thể không ăn” Mạc Đình Quân thư thả tựa vào ghế, tay nâng lên nới nới ra cà vạt đắc đỏ.
“Lát nữa em còn phải trở lại phòng làm việc, không thể làm bẩn quần áo” Hai gò má Nhữ Y phát đỏ, nghĩ đến đêm qua hai người họ trần truồng quấn quýt vô cùng nồng đậm, gò má cứ nóng lên.
Mạc Đình Quân nới ra cà vạt, thoải mái không ít, anh nhìn cô thẹn đỏ mặt, bản thân cũng không thể nhịn được nhớ đến tư vị trên người cô, nóng bức dưới đũng quần nhô lên, anh trở nên nôn nóng thở hắc ra một hơi.
“Đến đây, cởi quần áo ra sẽ không bẩn.”
“Nhưng...” Lăng Nhữ Y chỉ có lùi xuống một bước chân, bởi lát nữa cô sẽ mang bộ dạng bị anh thao cho một trận về phòng, nhất định sẽ bị mọi người nghi ngờ.
Được anh gọi lên phòng đã đủ cho họ bàn tán rồi, cô không ngay ngắn trở về nữa, họ sẽ nghĩ cái gì đây?
Mạc Đình Quân thực gấp, cô cứ chôn chân một chỗ, anh nuốt xuống một ngụm nóng vội, đè nén nhục thân đang gào thét đòi mạng.
“Nhữ Y, em muốn mặc quần áo bẩn trở về hay là mặc quần áo rách trở về?”
Còn tiếp...
(P/s Chị tự cởi thì ít ra quần áo bẩn chút chút, còn để anh cởi thì anh không đảm bảo quần áo còn nguyên, ối liêm sỉ anh Quân ở chuồng gà *Tay chỉ chuồng gà tay che mặt.*)
_ThanhDii