Lăng Nhữ Y nhìn túi giấy to đừng rất nhiều hộp nhỏ, từng hộp là từng món khác nhau. Lăng Nhữ Y nhìn mấy chiếc hộp mà nuốt xuống mấy ngụm thèm thuồng, bởi lẽ... Từ khi mang thai đến bây giờ, cô chưa từng được trải nghiệm cảm giác ăn đêm.
Chưa từng được biết mùi vị của cảm giác thoả mãn cái bào tử lúc giữa đêm khi mang thai là thế nào, ha, có thể.nói cô là người phụ nữ đáng thương nhất hệ mất trời này.
Lăng Nhữ Y mang túi giấy đến nệm của mình, phòng của cô rất nhỏ, chỉ có chỗ để xào quần áo và một chỗ đặt nệm để ngủ. Không có đủ chỗ để sắm một chiếc bàn nào cả, cho nên ăn uống Lăng Nhữ Y đều ở trên nệm, cô trải một lớp giấy báo.
Giấy báo này là của nhà hàng không dùng đến, cô xin họ mang về để trải trên nệm mỗi khi ăn, phòng chống thức ăn rơi vãi trên nệm. Cô lấy ra mấy hộp đồ ăn, âm thanh mở nắm hộp lộp cộp.
Lăng Nhữ Y mới giật mình, cửa ở đây mỏng lắm, sợ anh sẽ nghe thấy, Lăng Nhữ Y mở nắp các hộp thức ăn còn lại thật chậm rãi.
Mở ra hết đồ ăn, nào là bánh tầm, nào là bánh gạo, nào là thịt nướng, nào là phô mai. Hai mắt Nhữ Y sáng như nhìn thấy kho báu, cô chúm chím cánh môi cười vui vẻ, cầm lên que phô mai cắn một ngụm rồi nhai nhai thưởng thức phô mai tan chảy trong miệng. Đối với người phụ nữ đáng thương như cô, mang thai đến tháng thứ sáu rồi mới được tận hưởng cảm giác lắp đầy bao tử vào nửa đêm, thì kho báu cũng không bằng.
Ấy cha, ấy cha cha, Lăng Nhữ Y hạnh phúc đến bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc, gương mặt ủ rũ hoàn toàn trở nên hào hứng vui vẻ. Đột nhiên cô khựng lại nụ cười, nhai nuốt hết đồ ăn trong miệng, mắt liếc về phía cửa, một cách đầy hất hủi hất mặt đi ngoạm vào một miệng phô mai.
Cô không cảm thấy hạnh phúc gì đâu nhá, cô không hề nhá, không phải là cô ăn đồ anh mua đâu, cô chỉ là... Ừ... Chỉ là tiết kiệm, không muốn lãng phí hạt ngọc của trời thôi.
Cô không hề hạnh phúc gì đâu ha, Lăng Nhữ Y hất mặt nhỏ, vô cùng thành thật và không hề dối lòng.
Ăn xong một bụng đồ ăn, mấy hộp đồ ăn cứ thế bị cô càng quét sạch. Dọn dẹp lại nệm giường sau bữa ăn, Lăng Nhữ Y thoả mãn chui lên giường ngủ lần nữa. Lần này cô có thể thoải mái hơn những lần trước, những lần trước tỉnh giấc giữa đêm, Lăng Nhữ Y đều chỉ có thể chịu đựng con đói và cơn đau nhức đến khi mắt mệt mi mỏi ngủ thiếp đi. Lần này cô đã có thể thoải mái nằm xuống giường, một cách bình yên chìm vào giấc ngủ.
Mạc Đình Quân ở bên ngoài, anh không hề rời khỏi cửa, anh ngồi tựa mình vào cánh cửa. Vừa rồi có nghe âm thanh mở nắp hộp rất lớn nha, ngay sau đó thì không có âm thanh mở nắp nữa.
Anh mua không vừa ý cô nhỉ? Trong mấy hộp đó cô chỉ mở có một hộp.
Ừ thì... Cô chịu ăn đã là tốt rồi.
Thành C thành vật chất quá kém đi, về đêm không có nhiều chỗ bán đồ ăn, hơn nữa chất lượng hay vệ sinh cũng kém hơn thành S, xem ra kể từ hôm sau anh phải chạy về thành S mua đồ ăn cho cô rồi.
Anh tựa mình vào cánh cửa, nhìn bầu trời đầy sao trên tầm mắt, tựa vào cánh cửa chợp mắt một lúc.
Lại không ngờ, sau bao ngày đêm không ngủ được, Mạc Đình Quân đã có thể chợp mắt một cách bình yên. Anh tựa vào cánh cửa ngủ một giấc đến khi mặt trời chói loá cũng không thức dậy, Lăng Nhữ Y mở cửa để chuẩn bị đi làm.
Anh tựa vào cửa, cánh cửa mở ra, anh ngã theo cách cửa, ngã xuống đất, đầu đập vào sàn nhà đánh tỉnh anh.
“A...” Mạc Đình Quân đau đầu, anh mở mắt nhìn, Lăng Nhữ Y đứng sát bên anh, anh nằm dưới chân cô, anh có thể nhìn thấy phía dưới làn váy lấp ló, cô lập tức lùi một bước chân, che lại làn váy của mình. Gương mặt sáng sớm vừa thẹn vừa giận lại vừa buồn cười vì anh bị ngã, cô trừng trừng mắt lạnh lùng đáp.
“Tránh qua một bên.”
Mạc Đình Quân vội vàng bật dậy, anh đứng dậy ngay ngắn, ngoan ngoãn tránh đường cho Lăng Nhữ Y bước ra, cô lướt qua anh lẩm bẩm mắng rủa.
“Thích ngủ ở ngoài trời có ngày nhiễm lạnh chết anh.”
Mạc Đình Quân liền hì hì cười, lẽo đẽo theo bước chân cô.
“Em ngủ có ngon không? Đồ ăn hôm qua ăn được không?”
Thấy cô bước xuống bậc thang, anh lo lắng mà không thể chạm vào cô, đi theo sau cô, hai tay anh cứ nắm níu không khí bên hai vai cô. Nhìn thấy cô bước về phía cửa sau của nhà hàng, Mạc Đình Quân ngạc nhiên.
“Em muốn đi đâu? Sẽ không phải là lại đi rửa bát đấy chứ?”
Lăng Nhữ Y dừng lại bước chân, cô xoay đầu nhìn anh, mày đẹp nhăn lại.
“Em rửa bát thì liên quan gì anh? Em nói rồi anh đi về đi.”
Cô vẫn phải kiếm tiền để mà dự phòng cho sinh nở, cô đơn nhiên vẫn phải đi làm, cô không có theo anh về thì cô phải tự lo cho mình chứ.
Mạc Đình Quân nhanh chóng nắm lấy tay cô, nghĩ đến cảnh tượng hôm qua gương mặt anh liền trắng bệt.
“Em đừng làm nữa, không cần phải làm những công việc cực nhọc như vậy.”
Lăng Nhữ Y rút tay khỏi tay anh, cô cứng rắn đáp lại.
“Em nói là em sẽ không theo anh về, anh đừng có mà phí sức nữa, em sẽ ở đây, em có rửa bát hay làm cái gì cũng không liên quan đến anh.”
Mạc Đình Quân lại nâng lên bàn tay, tuy nhiên lần này anh cũng chỉ nắm lấy vạt tay áo của Nhữ Y, níu lấy vạt áo của cô, anh cười thẹn, gương mặt trắng bệt cứng lại.
“Sao lại không liên quan, em đừng nói mấy câu kiểu không liên quan như vậy, em là vợ anh, trong bụng em cũng là con anh, sao lại nói là không liên quan được” Mạc Đình Quân khẩn hoảng “Em đừng làm mấy công việc này nữa, anh lo cho em mà.”
Con anh? Bây giờ anh mới nhận nó là con anh ư? Cô còn tưởng nó là từ đất nẻ chui lên, còn tưởng là mình có thai với không khí đấy!
Cô mới không cần anh lo, Lăng Nhữ Y trừng mặt, cô giật tay, giật lại tay áo mình, tay anh lẳng lơ trong không khí.
“Không cần anh lo, em một mình cũng quen rồi, em tự lo được” Lăng Nhữ Y lạnh giọng, cô cất lên bước chân bỏ đi.
“Nhưng mà Nhữ Y...” Mạc Đình Quân còn chưa nói hết Lăng Nhữ Y đã đi vào bên trong nhà hàng.
Mạc Đình Quân im lặng, gương mặt trầm xuống, anh mím lại bạc môi xoay người bước đi ra ngoài, anh không theo cô nữa mà đi ngược ra phía bên ngoài nhà hàng. Lăng Nhữ Y đi vào quầy bếp, mĩm cười vui vẻ với hai bác gái.
Bác gái lớn nhanh hỏi “Con sao rồi? Chuyện với người đàn ông hôm qua sau rồi?”
Lăng Nhữ Y ngoài đầu lại nhìn, anh không theo cô vào nhà bếp, cô quay lại nhìn bác lớn trả lời “Dạ không có gì, hì hì.”
“Thế à?” Bác lớn kinh hô, bác út cũng ngạc nhiên “Vậy đó là chồng con à?”
“A... À thì...” Lăng Nhữ Y cười cười, cô ậm ự không biết nên trả lời thế nào, sự thật thì cô đúng vẫn là vợ anh, cô đành phải nhúng vai biểu thị.
“Vậy thì tốt rồi” Bác lớn cười hiền, nhìn bác giống như nhẹ nhõm chuyện gì đó, Lăng Nhữ Y mới ngơ ngác, cô đáp vội.
“Tốt gì ạ? Con sẽ không theo anh ấy về đâu.”
Bác lớn hiền từ, ánh mắt trìu mến yêu thương cô “Bác đâu có nói là con theo người kia về.”
Bác lớn nhìn cô, trầm tư yêu thương như một người mẹ lo lắng cho đứa con gái nhỏ.
“Bác nói tốt là tốt chỗ bây giờ thì con không có một mình nữa, có người kia rồi. Trước đây cái gì con cũng một mình, thật không tốt, giờ người kia tìm được con rồi, có người kia chăm sóc con, bác cũng thấy tốt.”
Lăng Nhữ Y bĩu môi, cô lầm bầm trong bụng, cô không thèm anh chăm sóc.
Mạc Đình Quân đi đâu đó, hoàn toàn không có theo cô vào nhà bếp. Lăng Nhữ Y cùng hai bác gái ngồi chờ đợi, mấy bác đầu bếp cũng rất thảnh thơi ngồi chờ đợi, bọn họ không có một đơn hàng nào chỉ ngồi chờ đợi cả một buổi sáng.
Anh quản lý đi vào gian bếp, anh cười nói với mọi người, thông báo một tin cực tốt.
“Mọi người không cần phải làm việc nữa, trở về nghỉ ngơi đi, nhà hàng được ông lớn mua lại, ông lớn bảo thời gian này tạm thời không làm việc” Thông báo xong, mọi người trong gian bếp trở nên lo lắng, anh quản lý biết mọi người lo điều gì, anh nói ngay “Mọi người yên tâm, tiền lương vẫn sẽ phát đầy đủ chủ mọi người, cho nên mọi người cứ việc thoải mái trở về nhà nghỉ ngơi đi.”
Bác bếp trưởng kinh ngạc, bác vẫn rất lo lắng dò hỏi, bác muốn biết nguyên nhân “Có thể cho chúng tôi biết là vì sao lại vậy không? Không thể đột nhiên lại có chuyện lạ như vậy.”
Anh quản lý cười lớn, nhúng nhúng hai đôi vai một cách bất lực.
“Ông lớn mua lại nhà hàng, nhà hàng này thành của ông ấy, ông ấy muốn thế nào thì như thế đó thôi. Mọi người cứ yên tâm, ông lớn không có sa thải mọi người, chỉ là tạm ngừng làm việc một thời gian, khi nào làm việc lại tôi sẽ liên lạc thông báo mọi người.”
Mấy bác trong bếp nghe vậy mới thở phào, chỉ có Lăng Nhữ Y là chằm chằm mắt nhìn anh quản lý, cô hỏi.
“Ông lớn mà anh nói là...”
Anh quản lý nhìn Nhữ Y, cô giờ đây chính là phu nhân Mạc, anh quản lý không dám đắc tội nữa, xưng hô ngay tức khắc thay đổi.
“Dạ thưa phu nhân, chính là chồng của phu nhân đấy ạ.”
“...”
Lăng Nhữ Y trừng mắt, cô bực bội xoay người rời khỏi nhà hàng, vừa đi vừa khó chịu lẩm bẩm trong lòng.
Anh lại... Mua lại nhà hàng?
Anh thật sự muốn phá cuộc sống bình yên của cô đấy ư? Bây giờ anh còn dám kiểm soát cuộc sống của cô.
Lăng Nhữ Y không tin bản thân không thể thoát khỏi kiểm soát của anh, cô tức giận trừng trừng mắt.
Đi trên con phố, cô nhìn thấy cửa hàng hoa tuyển nhân viên liền đi vào. Bà chủ cửa tiệm nhìn thấy cô, cho là khách hàng tươi cười.
“Quý khách muốn mua hoa gì ạ?”
Lăng Nhữ Y cười cười đáp “Thật ra em muốn xin làm việc ở đây.”
Bà chủ tiệm hoa nhìn chiếc bụng lớn của cô, bà chủ kinh ngạc “Em mang thai thế này, có thể làm được không? Công việc rất cực nhọc đó.”
Lăng Nhữ Y vui vẻ cười, cô giơ ngón tay chỉ về phía bên ngoài cửa “Em làm được hết ạ, em cũng từng rửa bát ở Tam Đào rồi.”
Cho nên mấy chuyện nặng nhọc gì cũng không làm khó được cô.
“Vậy à?” Cô chủ kinh hô, tươi cười “Được thôi, vậy để chị chỉ cho việc em cần làm, đến đây.”
Bà chủ tiệm hoa cực kì thân thiện kêu gọi, Lăng Nhữ Y vui vẻ đi đến, cô vui mừng trong lòng.
Thấy không, không có công việc rửa bát, cô vẫn có thể làm việc khác, cô mới không bị anh kiểm soát.
...
Mạc Đình Quân đang trên đường chạy về thành phố S mua đồ ăn đêm cho Lăng Nhữ Y, quản đường từ thành S đến thành mất cũng phải cả ngày chạy xe với tốc độ quy định. Cho nên muốn mua đồ ăn khuya cho cô như đêm qua, anh phải đi từ sớm.
Đang lái xe, điện thoại anh reo lên, anh ấn lên tai nghe trên lỗ tai, đầu dây có âm thanh nghiêm túc báo cáo.
“Thưa ông, phu nhân đi vào làm việc cho tiệm hoa bên cạnh nhà hàng.”
Mạc Đình Quân nâng bạc môi, anh biết thế nào cô cũng sẽ như vậy, ánh mắt yêu thương cưng chiều nhìn thẳng, tập trung lái xe, giọng nhẹ hững hạ lệnh.
“Mua đi, đừng để cô ấy làm bất cứ thứ gì.”
Còn tiếp...