Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 38: Chương 38: Nghi ngờ




Tìm chị về cho anh, trả tất cả về vị trí ban đầu, giải thoát cho anh, giải thoát cho cô.

Đó là những gì Nhữ Y mong muốn, nhưng thật sự tìm chị quá khó, cô nhờ chồng của Thu An làm ở phía cục kiểm soát vẫn không tìm ra tin tức của Nhữ Nhi. Tìm kiếm cả tháng trời không một tin tức, Lăng Nhữ Y rơi vào tuyệt vọng buồn rầu, cô cũng hiểu được một phần bất lực của anh năm ấy khi không tìm được chị.

Lúc này, Lăng Nhữ Y đang ngồi trầm tư ở bàn làm việc cũng đã sắp đến giờ nghỉ trưa. Lăng Nhữ Y thờ thẫn một lúc, Nhan Tiểu Linh đau đớn ôm bụng nằm dài trên bàn một cách cực kì đau khổ.

“A... Đau bụng quá... Đau chết tôi mất a~”

Nghe tiếng than thở của cô bạn, Lăng Nhữ Y xoay đầu nhìn Tiểu Linh “Bị làm sao đấy?”

“Mhu... Ngày rằm tháng tám, dì nguyệt ghé thăm, bé dâu gõ cửa, ahuhu.”

Ra là do đến tháng, Lăng Nhữ Y mĩm cười, vấn đề nan giải của bất kì người phụ nữ nào trên thế giới này.

Cô mĩm cười nhưng ngay lập tức nụ cười trên môi Nhữ Y khô cứng lại, nhắc mới nhớ... Gần hai tháng rồi kinh nguyệt của cô không đến. Nhan Tiểu Linh nhìn thấy nét mặt cô bạn khô cứng, xem ra còn cứng ngắt hơn người đang đau bụng như cô, liền hỏi.

“Sao vậy? Nhìn mặt cậu không tốt lắm?”

Lăng Nhữ Y chợt ngừng “Cậu nhắc mới nhớ... Hình như tháng này kinh nguyệt của tớ không đến.”

Tháng trước hình như cũng không có đến, Lăng Nhữ Y lạnh người.

“Hả?” Nhan Tiểu Linh ngơ ngác, cũng cảm thấy kỳ lạ ngay “Đúng thật, tháng này không thấy cậu than thở đau bụng.”

Lăng Nhữ Y đến tháng cũng đau quằn quại, mỗi lần Nhữ Y đến tháng mặt mài cô chỉ có trắng bệch, cả ngày đau nhức ôm bụng. Nhưng hai tháng nay, Tiểu Linh không có nhìn thấy bộ dạng ấy của Nhữ Y.

“Này” Nhan Tiểu Linh kinh hô, ghé sát vào lỗ tai Lăng Nhữ Y “Mua que về thử đi, nói không chừng là dính thầu rồi.”

“Không có!” Cô giống như bị chạm vào điểm yếu phản ứng nhanh, gương mắt trở nên tái miết biện hộ “Rõ ràng tớ có uống thuốc rất cẩn thận...”

Chỉ trừ một vài lần cô quên uống thuốc nhưng tầng suất rất ít, khả năng dính thai rất thấp, phải nói rằng hoàn toàn không có khả năng dính bầu.

“Vậy thì bà dì của cậu sao lại không đến? Tốt nhất nên mua que thử đi” Nhan Tiểu Linh nói, gương mặt Nhữ Y chỉ có trắng bệch, mấy đầu ngón tay chợt run.

Cũng đến giờ nghỉ trưa, như giao hẹn lúc trước Lăng Nhữ Y phải lên phòng tổng nghỉ trưa. Mang tâm trạng không được tốt đi vào phòng tổng, gần đây anh thường chuẩn bị cả phần ăn trưa cho Nhữ Y.

Hai người sẽ dùng bữa trưa sau đó lên giường nghỉ, hoặc là sẽ sinh hoạt thêm một chút rồi ôm nhau ngủ một giấc. Nhìn bề ngoài có thể thấy quan hệ hai người tiến triển tốt, nhưng thật chất ở bên trong, Lăng Nhữ Y biết rõ giữa hai người chỉ là quan hệ xác thịt, cái gọi là trò chơi dày vò.

Sau một lần anh gọi nhầm ấy, Lăng Nhữ Y đã nhìn nhận rõ vị trí của mình, cô không dám trèo cao nữa.

Hai người ngồi trước bàn trà ăn trưa, Lăng Nhữ Y ăn được một ít, thức ăn rất ngon tuy nhiên cô nuốt không trôi. Tâm thất cứ lo lắng sợ sệt vì kinh nguyệt không đến, lỡ như thật sự mang thai... Thì phải làm sao?

Cô cúi đầu dùng bữa, đôi mắt lén nhìn ngồi phía đối diện, ánh mắt lén lút quan sát sắc mặt của anh. Mạc Đình Quân không cần nhìn cũng có thể nhận ra ánh mắt lén lút của cô, anh vẫn chỉ tập trung ăn uống, giọng trầm nghị hỏi.

“Có chuyện gì?”

“À không...” Lăng Nhữ Y lập tức cúi đầu, thu lại cái nhìn lén lút, tiếp tục cặm cụi ăn, miệng nhai thức ăn một cách chậm rãi. Nhai nuốt hết một ngụm đồ ăn, Lăng Nhữ Y nuốt thêm một ngụm nước bọt trấn an lo lắng trong lòng. Cô giống như một đứa nhỏ phạm lỗi không dám đối mặt, mắt lén nhìn anh rồi lại nhìn trái nhìn phải, miệng muốn nói nhưng lại ngừng, ngập ngừng lời nói mãi ở trong miệng.

“Có chuyện gì thì nói ra.”

Bộ dạng của cô, Mạc Đình Quân biết chắc chắn cô có chuyện muốn nói, anh buông xuống thìa bạc, ánh mắt chính thức di chuyển lên người Lăng Nhữ Y.

Lăng Nhữ Y cũng buông xuống thìa bạc, anh đã nghiêm túc rồi, Lăng Nhữ Y bày ra vẻ mặt bình tĩnh cười cười “Không có gì, không có gì quan trọng... Chỉ là...”

Mạc Đình Quân nghiêm lại bạc mâu nhìn cô đăm đăm, Lăng Nhữ Y chần chừ, hai bàn tay nắm thành quả đấm nhỏ, ấp a ấp úng thì thầm vừa đủ hai người nghe.

“Chỉ là... Ví dụ như... Cái này chỉ là ví dụ thôi” Cô bối rối, gương mặt tái tái liếc dọc liếc ngang “Ừ thì... Đột nhiên em nghĩ đến... Lỡ như có thai thì sẽ thế nào thôi... Hì...”

Lời lọt vào tai anh, Mạc Đình Quân ngay lập tức cứng ngắc lại, bạc mâu trừng lên “Em có uống thuốc đầy đủ không?”

“Có” Cô không dám chậm trễ trả lời ngay, Mạc Đình Quân nghe vậy liền thả lỏng, hai vai hạ xuống thấy rõ, lãnh đạm đáp.

“Như vậy thì không có gì để lo lắng” Bạc mâu mị lên bắn ra tia lửa, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cảnh cáo Lắng Nhữ Y “Tốt nhất em không nên để chuyện đó xảy ra, tôi không muốn có bất kì bó buộc nào với em.”

Lời nói của anh đè nặng trên mái đầu, anh càng nói, đầu cô càng nặng mà gục xuống, che đi đôi mắt u ám của mình, môi vẽ ra nụ cười gượng gạo đáp ứng.

“Em biết rồi...”

Không muốn bó buộc ư? Nghe những lời này từ chính miệng anh cảm giác thật tê tái, trái tim như bị tẩm chất độc bào mòn vậy, thật xót xa làm sao.

Anh cũng nên yên tâm, cô cũng không muốn đứa trẻ nào xuất hiện, cô không muốn gàng buộc anh, sớm muộn gì cô cũng phải trả anh cho chị cho nên... Cô sẽ không muốn sinh linh nào tồn tại trong bụng cô.

Nhưng... Đã hai tháng kinh nguyệt không đến rồi...

Đột nhiên Mạc Đình Quân liếc mắt, toát ra sát khí nhìn Lăng Nhữ Y chằm chằm. Bởi lẽ, cô không thể nào tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này.

“Em có thai?”

Lăng Nhữ Y lập tức căng thẳng, cô lắc đầu nhanh “Không có.”

Không có? Như thế vì sao cô lại đề cập đến chuyện này? Bộ dạng giấu dím của cô, Mạc Đình Quân trừng lớn mắt, thân ảnh to lớn đứng bật dậy như bóng ma.

“Đến bệnh viện với tôi.”

“Anh hiểu lầm rồi, em thật không có” Lăng Nhữ Y hết cách bào chữa, nhưng gương mặt Đình Quân càng một đen lại.

“Có hay không đến bệnh viện kiểm tra là rõ.”

Nếu lỡ như có thật thì làm sao? Lăng Nhữ Y không dám nghĩ đến, cô vội nói nhanh.

“Em thật sự không có, anh không tin thì cũng không cần phiền phức như vậy, chiều nay em mua que về thử là được.”

Mạc Đình Quân dừng lại ánh mắt, bàn tay anh nắm thành quả đấm, con ngươi nổi lên tơ máu, thở ra hơi nặng nề.

“Được thôi, chiều tan tầm về cùng tôi.”

Còn tiếp...

_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.