Lăng Nhữ Y buông xuống chiếc thìa, cô còn chưa ăn được thứ gì, nhìn thấy Lăng Nhữ Nhi. Lăng Nhữ Y chậm chạp đứng dậy, cô bước xuống nệm, Lăng Nhữ Nhi liền đi đến trước mặt cô.
Lăng Nhữ Nhi mặc trên người chiếc váy sa hoa, từ ngón tay đến chân tơ kẻ tóc đều toác lên hình bóng của một phu nhân cao quý.
Lăng Nhữ Y nghe trái tim đập lùng bùng, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy chị chính là tội lỗi, bởi vì ngày đó là mẹ đã đuổi chị đi để giành lấy Mạc Đình Quân cho mình. Cô vừa nhìn chị, khó khăn vẽ lên nụ cười gượng gạo, giọng nói vừa cất lên liền phát run.
“Chị... A... Chị khoẻ không?” Nhất thời cô chẳng biết phải nói cái gì, Lăng Nhữ Y cười trừ, giống như đứa trẻ phạm lỗi không dám đối diện với sai phạm của mình.
Lăng Nhữ Nhi nhìn một lượt Lăng Nhữ Y, bộ dạng bụng to bầu lớn, dẫu mang thai thì cũng chỉ có bụng lớn, thân thể vẫn chỉ gầy gò. Lăng Nhữ Nhi gương mặt kiêu ngạo, bộ dạng quý bà đánh giá Lăng Nhữ Y.
“À, thật sự là mang thai à” Nhữ Nhi thầm thốt “Đình Quân thật sự không có gạt chị rồi, lúc anh ta nói em mang thai chị đã rất sốc đấy, mới chạy đến nơi này xem thử, quả thật là mang thai.”
“...” Lăng Nhữ Y cúi khẽ đầu, hai bàn tay run rẩy bối rối đan vào nhau, miệng khô lưỡi đắng hai cánh môi phát run, cô phải mím mím lại cánh môi đang run kia.
“Thật ra chị đến gặp em ngoài để xác thực chuyện em mang thai ra, chị còn có một chuyện muốn nói với em” Lăng Nhữ Nhi khoanh hai tay trước ngực, váy sa sang trọng phấp phới. Lăng Nhữ Y vẫn chỉ cúi đầu, cô khẽ thở ra một hơi run.
“Dạ...”
Bộ dạng phát run của Nhữ Y, Lăng Nhữ Nhi cười lớn “Sợ cái gì? Chị quan tâm em mới đến đây mà em lại tỏ ra sợ hãi chị như vậy sao?”
Lăng Nhữ Y trầm mặt, hai tay cô nắm gấu váy, cố gắng nâng đầu vẽ ra một nụ cười.
“Có chuyện gì thì chị nói đi.”
“Chuyện là...” Lăng Nhữ Nhi nhìn chiếc bụng to của Lăng Nhữ Y, cô lạnh mặt đáp “Em có biết Mạc Đình Quân vì sao lại tốt với em như vậy không?”
Lăng Nhữ Y nhìn Lăng Nhữ Nhi, cô lắc nhẹ đầu liền cúi đầu xuống nhìn chiếc bụng to của mình. Đối mặt với người chị mà cô từng yêu thương, cô từng tổn thương, vì cô mà mẹ đuổi chị đi. Chị đã phải rất đau khổ vì cô, cô không dám kháng Lăng Nhữ Nhi, chỉ lặng lẽ cúi đầu nghe chị nói.
Đó cũng là điều mà Nhữ Y suy nghĩ hôm qua nay rất nhiều, vì sao anh lại tốt với cô, anh nói là vì anh yêu cô, đơn nhiên. Sau những chuyện anh làm thì cô không thể nào tin được chuyện anh yêu cô, lý do đó không thuyết phục, cô lắng nghe lý do từ miệng chị, có lẽ sẽ còn thuyết phục hơn.
Lăng Nhữ Nhi nâng môi cười, bộ dạng ngoan ngoãn này thì làm sao mà cô có thể tức giận được, Lăng Nhữ Nhi giương ra nụ cười tà ác, giọng nói thương xót.
“Vì anh ta muốn em sinh đứa nhỏ đó ra, sau đó sẽ lấy đứa nhỏ đó cho chị.”
Lăng Nhữ Y mở to mắt, cô ngay lập tức ngẩn mặt nhìn chị, không dám tin tưởng vào những gì mình nghe thấy, cô trở nên run rẩy mà bản thân cũng không thể kiểm soát được, la ba lắp bắp.
“Chị... Chị... Chị nói...”
Cô la ba lắp bắp, hai hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.
“Anh ta tốt với em chỉ là vì muốn em yên tâm sinh ra đứa nhỏ, sau đó mang đứa nhỏ đó cho chị. Em quên anh ta đã từng làm những gì rồi à? Anh ta từng phá thai của em, em quên anh ta yêu ai rồi à? Anh ta yêu chị, không phải em.”
Lăng Nhữ Nhi nhắc lại, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng cho Lăng Nhữ Y nghe, cô trừng mắt lớn, hai mắt ứa ra nóng hổi như máu, lòng ngực cô nghẹn lại, đau đớn không tài nào thở được.
Hai tay siết gấu vấy buông ra, hai tay cô run rẩy nâng lên vỗ vỗ vào lòng ngực mình, nước mắt trong suốt như mấy hạt thủy tinh lã chã rơi xuống. Cô vỗ phình phịch vào lòng ngực, ngực cô chỉ càng nặng trĩu, mũi cô nghẹt cứng, cô chỉ có thể há miệng hít thở. Vỗ không được trái tim đớn đau, Lăng Nhữ Y túm lại áo trước ngực, hai tay cô túm lấy áo trước lòng ngực bấu chặt, cấu xé nó.
“Em nghĩ anh ta sẽ thật sự yêu em à? Em quên mất anh ta vì ai mà phá bỏ đứa nhỏ trước khi rồi sao? Chẳng qua là đứa bé này giờ đã lớn rồi, phá đi thì tội lỗi lắm, cho nên anh ta mới đối tốt với em để em sinh ra nó rồi mang về cho chị thôi.”
Lăng Nhữ Y nắm bấu bám ngực áo, cô nghẹn quá, cô không thở được, cơ thể Lăng Nhữ Y co rúm run bần bật, hai bả vai bấp bênh run rẩy trong không trung, chân cô loạn bước thục lùi, giọng cô trở nên run rẩy cầu xin chị.
“Đừng... Đừng nói nữa...”
Lăng Nhữ Nhi càng không dừng lại, giọng nói càng lúc càng lớn hơn, âm vang kiêu hãnh to rõ hơn để cho Lăng Nhữ Y phải nghe rõ từng chữ.
“Anh ta chỉ tốt với em để đem đứa nhỏ em sinh ra cho chị thôi, haha, Lăng Nhữ Y, em lại ngốc nghếch cho rằng anh ta thật sự sẽ yêu em sao? Em nhớ lại xem, vì ai mà anh ta giết đứa nhỏ trước hả?”
Hình ảnh ngày ấy xẹt qua đầu Lăng Nhữ Y, cô lập tức lắc đầu, không muốn nghĩ đến ngày khủng khiếp hôm ấy. Nhưng những hình ảnh ấy cứ theo giọng của chị hiện về rõ mồn một, từng hình ảnh đau thương theo giọng chị ùa về.
“Em nhớ lại xem, hôm đó em cầu xin anh ta thế nào? Anh ta vì ai mà vẫn tuyệt tình ra tay tàn nhẫn hả?”
Xẹt qua đầu cô là khoảnh khắc cô van xin dập đầu, cầu xin anh tha thứ cho đứa trẻ ấy, nhưng trong mắt anh chỉ có lạnh lẽo, chỉ có tuyệt tình.
“Em nhớ lại xem, anh ta có thể trơ mắt nhìn người khác giết chết đứa con kia là vì ai hả?”
Khoảnh khắc cuối cùng của ngày hôm đó, trước khi cô ngất đi là anh chỉ lạnh nhạt đứng đó, không một tia đau lòng nào. Lăng Nhữ Y co rút dữ dội, cô buông ra ngực áo nhăn nheo, hai tay bịt lên hai bên tai, nước mắt như suối, trái tim đau đớn đến tê liệt, cô giống như hoá thành ngày hôm đó, nước mắt chảy xuống liên tục, gương mặt đỏ hoe đầu lắc dại cầu xin người phụ nữ trước mặt.
“Chị... Đừng nói nữa...”
“Phải nói chứ, nói cho em nhớ, nói cho em nhận ra chứ” Thấy cô cự tuyệt bịt tai từ chối, Lăng Nhữ Nhi càng nói lớn hơn, giống như hét lên “Phải nói cho em rõ rằng Mạc Đình Quân là của ai!”
“A...” Tiếng quát lớn làm cho Nhữ Y càng hoảng, cô thục lùi đến ngã xuống đệm, Lăng Nhữ Y bịt chặt tai cách mấy giọng nói oán trách tức giận đầy phẫn nộ cũng lọt vào tai cô, cô đau khổ lắc vội đầu, nức nở bật ra tiếng khóc run rẩy trả lời ngay “Của chị... Của chị...”
Anh từ ban đầu là của chị, bây giờ anh cũng chỉ là của chị. Cô có tranh giành đến mấy cũng bằng không, cô không tranh nữa, không dám tranh nữa.
Đều là của chị, cô không dám cầu.
Lăng Nhữ Nhi buông ra nụ cười thoả mãn, con ngươi tàn ác nhìn người mà cô ghét cay ghét đang chìm trong đau khổ cùng tội lỗi.
Đúng thế, hãy cảm thấy đau khổ, hãy cảm thấy tội lỗi đi, cô không cho phép Lăng Nhữ Y được hạnh phúc.
Lăng Nhữ Nhi buông ra nụ cười tàn khốc, giọng trở nên nhẹ nhàng, cười cợt mỉa mai.
“Lăng Nhữ Y, em có biết khác biệt giữa em và chị là gì không?”
Lăng Nhữ Y nức nở khóc nấc, hai tay ôm lấy trái tim đau nhói, như đứa trẻ nhỏ bị doạ sợ không dám cất lời, cũng không dám nhìn chị, cô chỉ mếu máo ôm lòng ngực đau đớn của mình, đầu lắc dại.
Lăng Nhữ Nhi nâng môi thoả mãn cười, ánh mắt lạnh lẽo phung ra lời nói của kẻ chiến thắng.
“Chính là em có tất cả, nhưng mãi mãi không có được Mạc Đình Quân. Còn chị không có gì cả nhưng chị có Mạc Đình Quân.”
Lăng Nhữ Y co rút trên chiếc nệm của mình, sau cú ngã xuống toàn thân tê dại, nhưng trái tim cô còn tê tái hơn, gương mặt cô đỏ bừng nước mắt trực trào nức nở thê lương.
Dù cô biết anh không thể nào yêu cô, cô cũng không nghĩ đến anh sẽ tàn nhẫn đến như vậy, đem đứa con của cô cho chị ấy. Thật sự... Quá tàn nhẫn với cô. Lý do này hoàn toàn chính đáng hơn là lý do hão huyền kia, anh có thể tàn nhẫn như thế chứ không thể nào yêu cô được.
Thế mà cô lại rung động...
Lăng Nhữ Y trách mình ngu muội, ôm lại trái tim đau dại khóc nức nở, cô không chấp nhận nổi, cô không ngăn được đau đớn trong lòng, cô khóc nấc lên như đứa trẻ.
Còn Lăng Nhữ Nhi lại lạnh nhạt cười, cười trên những dòng nước mắt của Lăng Nhữ Y.
“Em có cố gắng cả đời cũng không thể có được anh ta đâu, Nhữ Y à, anh ta không có yêu em.”
Lăng Nhữ Nhi kiêu ngạo cười.
“Nhữ Nhi.”
Bỗng một âm thanh trầm lạnh cất lên, cơn buốt lạnh chạy dộc sống lưng Lăng Nhữ Nhi. Nụ cười trên môi Lăng Nhữ Nhi dập tắt, cô ngỡ ngàng vội xoay đầu, Mạc Đình Quân đứng ở cửa với con mắt đỏ rực đầy phẫn nộ nhìn cô.
Còn tiếp...
(P/s Lăng Nhữ Nhi vẫn luôn theo dõi Mạc Đình Quân, cho nên cô biết được tung tích của Lăng Nhữ Y, nhìn thấy hai người ở cùng nhau. Lăng Nhữ Nhi không chấp nhận, cô chờ Mạc Đình Quân rời khỏi thành C lập tức đến bịa ra một câu chuyện khiến cho Lăng Nhữ Y phải đau khổ tột cùng.
Cô gợi nhớ lại những đau thương, nhắc rõ cho Lăng Nhữ Y biết Mạc Đình Quân thuộc về ai, nhắc rõ cho cô nhớ Mạc Đình Quân yêu ai.
Chỉ là không ngờ...
Chỉ là chị không ngờ anh Quân về giữa chân phải hơm, hơ hơ, vợ người ta khó lắm mới xin xỏ được một cơ hội, dễ gì mà chị đạp đổ được. Nhưng mà hơi tội chị yêu của tui, thôi thôi, anh Quân sẽ thương thương chị.
Hỡi những tình yêu của tui, like đi, like mạnh mẽ vào để tui khoái nàoooo. Khoái mới có chương mới, không khoái tui ngâm chương cho mọi người xem, khửa khửa khửa.
Với tư cách tác giả có tâm nhất, tác giả yêu thương đọc giả nhất và là vị thần của những đoạn cắt cảnh thì tui nghĩ cắt ngay đoạn này là hay nhất *Che miệng cười.*)