Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 81: Chương 81: Thương hại




“Tớ nghĩ... Anh ta thật sự hối hận rồi” Nhan Tiểu Linh nói nhẹ, âm thanh qua điện thoại êm ái “Cậu nghĩ xem, đường đường là Mạc Đình Quân lại có thể quỳ gối chỗ tớ 3 giờ đồng hồ, tớ nghĩ lần này anh ta đã thật lòng trân trọng cậu.”

Lăng Nhữ Y nhanh chóng nhấn tắt máy, cô bỏ xuống điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đến Nhan Tiểu Linh cũng nói giúp anh, anh quả thật đã mua chuộc được bạn thân của cô rồi.

“Anh ta thật sự hối hận rồi.”

“Quỳ ở chỗ tớ 3 giờ đồng hồ.”

“Thật lòng trân trọng cậu.”

“Hay là cho anh ta một cơ hội.”

Mấy lời nói của Tiểu Linh lặp đi lặp lại trong tâm trí Lăng Nhữ Y, cô lắc vội đầu, hai tay bịt lại hai bên lỗ tai không muốn nghe thấy nữa.

Cô sẽ không tin tưởng, có cái gì để minh chứng chứ?

Bốn năm đau khổ của cô nói bỏ qua là bỏ qua sao? Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng mà trái tim Lăng Nhữ Y lại đau nhói phản ứng kịch liệt lại lý trí, trái tim trong lòng ngực cô đập thật mạnh, thật xuyến xao tê dại lên tự hỏi.

Nhưng nếu cô cho anh một cơ hội thì sẽ thế nào, biết đâu...

Lăng Nhữ Y lập tức đánh bỏ suy nghĩ, cô lắc đầu thật mạnh, cô gắng vức đi suy nghĩ ấy ở sau đầu.

Trái tim và lý trí đấu tranh dữ dội, Lăng Nhữ Y nằm xuống nệm, kéo chiếc chăn trùm qua đầu.

Biết chuyện lá thư năm đó mới trở nên như vậy sao...

Mạc Đình Quân trở về thành phố S đã tầm chiều, anh mua thật nhiều món ăn ngon ở thành S sau đó chạy về thành C. Khi anh về đến thành C thì những món ăn để trong xe đã nguội lạnh, anh về đến thành C cũng hai giờ sáng.

Mang những túi giấy lên căn gác mái, anh không dám làm phiền giấc ngủ của cô, trên gác mái có một chiếc giường gỗ đặt ngoài trời, anh đặt những chiếc túi giấy trên giường gỗ ngồi chờ đợi cô thức giấc.

Anh nghe nói, phụ nữ mang thai thường rất khó ngủ về đêm nên họ rất hay đói, hôm qua chạy vòng vòng thành C thì cũng chẳng có gì tốt bằng thành S. Cho nên từ sáng sớm anh chạy về thành S, mua đồ ăn ở thành S chạy về thành C thì cũng hai giờ sáng.

Anh ngồi thư giãn với khí trời, gió đêm lạnh thổi ù ù bên tai, ngắm nhìn cánh cửa phòng nhỏ nhắn, anh đang cố hình dung xem bên trong căn phòng sẽ thế nào, cố gắng mường tượng thiên hạ nhỏ kia đang nằm như thế nào bên trong kia. Hôm nay có lẽ cô khó chịu với anh lắm, chuyện anh mua hết những chỗ đang tuyển việc làm, chính thức kiểm soát cô hoàn toàn.

Lăng Nhữ Y của lúc này không thích nhất chính là chuyện bị anh kiểm soát, cũng đúng, cuộc sống của cô đang yên bình, anh đột ngột xuất hiện rồi chưa đầy một ngày đã hoàn toàn làm đảo lộn bình yên của cô.

Chắc hẳn là giận rồi.

Anh cũng chỉ là lo lắng cho cô thôi, mấy tháng qua cô đã đủ cực nhọc rồi, anh không muốn cô phải chịu cực nữa, cho nên mới kiểm soát cô.

Mạc Đình Quân thở dài, gió lạnh làm cho mũi anh nghẹt nghẹt, ngồi xe cả ngày cơ thể anh cũng bắt đầu tê tái.

Cánh cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động, cửa đẩy ra, Lăng Nhữ Y bước ra ngoài. Mạc Đình Quân liền cầm lấy mấy túi giấy đồ ăn mang đến trước mặt cô, mệt mỏi hoàn toàn biến mất, anh vui vẻ cười như chẳng có chuyện buồn phiền nào.

“Đây, mang vào ăn, có mấy món lạnh rồi, em mang vào rồi hâm nóng lại ăn đi” Mạc Đình Quân nhét túi giấy vào tay cô, Lăng Nhữ Y nhìn anh, ánh mắt cô đầy rẫy phức tạp u tối. Cô cầm túi giấy trên tay, gương mặt có phần thờ thẫn.

“Anh làm vậy là vì cái gì?” Cô hỏi khẽ, giọng nói nhẹ nhàng nghi vấn, mắt cô vẫn không nhìn anh mà chỉ đăm đăm nhìn đi nơi nào đó trước mắt.

Mạc Đình Quân nhanh cười “Đơn nhiên là vì anh lo cho em rồi, còn phải hỏi sao?”

“Em thật sự không hiểu...” Lăng Nhữ Y bậm môi, hai mắt trừng lên tức giận, gương mặt nhăn nhó trở nên đỏ ửng theo tiếng nói ấm ức. Cô khó chịu, cô ấm ức, bao nhiêu khó chịu cùng tức tưởi nhanh chóng phung trào trong lòng ngực, cô trừng trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

“Em không hiểu nữa, em đã nói là em một mình cũng tốt, em quen một mình rồi, vốn em sống rất tốt đột nhiên anh đến, anh mua Tam Đào thì có thể hiểu... Nhưng mà tiệm hoa, rồi tiệm bánh ngọt đó anh cũng mua được, quán cơm nhỏ bên đường anh cũng mua, thậm chí...”

Lăng Nhữ Y tức giận, giơ lên ngón út bé nhỏ của mình phụ hoạ “Thậm chí chỗ giặt sấy nhỏ như này anh cũng mua được.”

Nhưng nơi như thế, anh mua thì có thể thu được lợi ích gì ngoại trừ việc kiểm soát cô.

Lăng Nhữ Y nhăn chặt mày “Em không thích anh chen vào cuộc sống của em nhưng anh... Anh quá đáng cũng vừa phải thôi chứ.”

Anh mua hết những nơi cô có thể làm việc, thật sự ép cô phụ thuộc vào anh.

Mạc Đình Quân đứng im cho cô trút giận, Lăng Nhữ Y càng nói càng thêm ấm ức, nước mắt theo tiếng nói mà lã chã chảy xuống.

“Em nói em không cần anh nữa anh có nghe không? Ngày trước khi mà em cần anh thì anh thế nào? Anh chỉ muốn đuổi em khỏi cuộc đời của anh, giờ em thật sự đã rút lui khỏi cuộc đời của anh rồi, em không cần anh nữa thì anh cứ thế đùng đùng chen chân vào cuộc sống của em.”

“Em không cần anh phải chịu bất kì trách nhiệm nào với em hay với đứa nhỏ này cả, anh không phá bỏ đứa nhỏ này đã là may mắn cho em rồi. Em không cầu mong thêm bất kì cái gì, em chỉ muốn cứ như vậy bình an mà sống thôi, anh cũng không cho em?”

Lăng Nhữ Y càng nói càng tức giận, ấm ức bùng phát nước mắt ào ào chảy xuống, nói đến cuối cùng, cô chợt lui một bước chân, một tay nắm chặt túi giấy anh đưa, một tay túm chặt gấu váy. Gương mặt cô đau đớn nhăn nhó, vừa tủi thân vừa xót xa, cô chợt lắc đầu.

“Nếu anh... Anh như vậy là vì biết chuyện lá thư đó...” Lăng Nhữ Y cảm thấy trái tim mình đau dại, lần đầu đối diện với chuyện tâm thư năm đó, anh đã thật biết được tâm thư thơ ngây năm đó của cô, đầu cô lắc mạnh, mấy giọt nước mắt vấy ra không trung “Anh là đang thương hại em à? Em không cần anh thương hại em...”

Anh trở nên kỳ lạ như vậy, Tiểu Linh nói anh chạy đến chỗ Tiểu Linh với tâm trạng rất tệ, anh biết chuyện lá thư không vì Tiểu Linh nói thì chỉ có thể là chị nói. Chuyện lá thư đó ngoài Tiểu Linh ra thì chỉ có chị biết, anh trở nên như vậy là vì biết rằng tâm thư năm đó là của cô, là bị chị đánh tráo.

Anh trở nên như vậy là vì biết được chuyện năm đó nên đang cảm thấy cô đáng thương sao? Rồi anh xót thương cô? Cô không cần anh thương hại.

“Em nói...” Lăng Nhữ Y nức nở đến nghẹn, cô hít thở mấy hơi khó khăn, nhìn anh đang cực kì khổ sở nhăn nhó, cô cũng đau đớn không thua kém anh, nhíu chặt đôi mày “Em nói anh về đi, cứ mặc kệ em, em không cần anh chịu trách nhiệm với đứa nhỏ này, là em quyết định sinh nó ra, em tự chịu trách nhiệm với nó... Em không cần anh thương hại em, không cần anh xót thương mà lựa chọn ở bên em.”

Lăng Nhữ Y thở ra hơi dại, trái tim đau nhói đến mức cô nghẹn tức, âm thanh nghẹn ngào thổn thức run rẩy trong gió đêm.

“Không yêu em cũng đừng thương hại em, anh về với chị đi.”

Còn tiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.