Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 113: Chương 113: Trần Nghiêm Tiểu Linh (13)




Nhan Tiểu Linh nhìn Trần Nghiêm ngồi phía đối diện, anh ngồi ngay bên cạnh Tô Viễn. Cô nhìn anh, anh đặt khây cơm ngồi xuống cũng đưa mắt liếc nhìn cô một cái, cô vội hạ mắt xuống nhìn khây cơm.

“Cô có muốn nói tiếp chuyện hôm qua không?” Tô Viễn khẽ hỏi, anh hứng thú gợi lên câu chuyện.

Đã là ăn cơm cùng nhau, đương nhiên phải cùng trò chuyện một chút, Nhan Tiểu Linh không nghĩ ngợi nhiều, cô cười nhẹ “Anh có thêm câu chuyện nào kể cho tôi rồi à? Hôm qua đã kể chuyện của một người anh và cậu bạn của anh rồi.”

“Đúng vậy” Tô Viễn ôn nhu hội ứng “Cô đang có hứng thú về chuyện đó mà, lại còn đang để ý một người khác, tôi nghĩ chắc cô cũng sẽ kết hôn sớm thôi.”

Nhan Tiểu Linh hì hì cười, cô lắng nghe câu chuyện của Tô Viễn nhưng sự chú ý của cô chỉ toàn đặt ở Trần Nghiêm, khi Tô Viễn nói đến chuyện cô đang chú ý một người khác. Trông nét mặt anh liền rất đắc ý cao hứng, giống như là anh đã biết rõ người cô để ý được nhắc đến là ai vậy, anh cầm lên thìa, bạc môi tuấn tú nâng lên nụ cười.

Cười cái gì? Anh cười cái gì nha?

“À...” Nhan Tiểu Linh hội đáp với Tô Viễn, cô gật gật đầu rồi cặm cụi ăn trưa.

Lúc đó, hai vị bên cạnh bắt đầu nói chuyện, người đang ngồi bên cạnh cô là một nam bác sĩ, có lẽ như là đồng nghiệp của anh, anh ta nói một cách trêu ghẹo.

“Từ lúc cậu phụ trách chỗ cô Thu Minh, lượng bệnh nhân tăng đáng kể đấy, nhưng mà đa số đến không phải vì khám bệnh nhỉ?”

Trần Nghiêm nâng cao bạc môi cười hướng ứng câu chuyện, sau đó anh đồng nghiệp lại nói “Chỗ bác sĩ Lâm chắc đang bận nhỉ, giờ này còn chưa thấy cô ấy đến, mọi khi cô ấy luôn ăn trưa cùng chúng ta mà.”

Trần Nghiêm biểu thị một cái nhún vai, bày tỏ thái độ không biết.

Nhan Tiểu Linh ngồi bên này, lỗ tai cô vểnh lên nghe ngóng.

Bác sĩ Lâm? Ngay lúc này trong tâm trí cô vang lên giọng nói của Linh Chi.

“Mới mấy hôm trước em đi nhận kết quả hộ chị thì anh ấy vẫn độc thân, thế mà hôm qua em đi đến thì anh ấy đã có bạn gái rồi.”

“Em cũng có thấy bạn gái của anh ấy nữa, là một nữ bác sĩ ở đó, chị ta đẹp lắm, chị ta cũng giỏi nữa, gọi là cô Lâm gì đó.”

Bác sĩ Lâm! Chính là cái người hôm đó đi vào phòng lúc mà cô và anh đang... Và cũng là bạn gái mới của anh, người hay ăn trưa cùng anh.

Ơ nhưng mà khi nãy cô gái bệnh nhân kia hỏi anh đã có bạn gái chưa, anh đã trả lời là chưa kia mà, vậy bác sĩ Lâm ấy rốt cuộc có phải là bạn gái của anh không?

Nhan Tiểu Linh chấn động nhanh, cô trừng lên đôi mắt tròn nhìn Trần Nghiêm, anh nhận thấy cô nhưng anh lại vờ như chẳng nhìn thấy, hai người lúc này đang giả vờ không quen biết nhau a. Anh đồng nghiệp kia lại tiếp tục nói, âm thanh mang theo một chút ghen tị cùng trêu ghẹo.

“Cậu đấy nhé, đi đến đâu thì cánh chị em đều chết mê chết mệt như vậy, thế mà vẫn chưa chịu động vào phụ nữ” Anh bạn đồng nghiệp bày tỏ sự không đồng tình “Bảo rồi, cậu cũng nên trải nghiệm một chút đi. Phải rồi, tối nay phòng chúng ta có tổ chức đi ăn uống, hay là nhân dịp này cậu cũng thử trải nghiệm đi.”

Nhan Tiểu Linh mím môi, đôi mắt trừng trừng về phía anh thu lại, cô không thể lộ liễu trừng anh, cô khẽ cúi đầu dùng bữa, nhưng toàn bộ chú ý của cô nằm trên người anh. Đến mức mà Tô Viễn đang nói cái gì cô cũng không nghe được, cô chỉ tập trung lắng nghe câu trả lời của Trần Nghiêm.

Anh nhẹ cười, tuấn mâu liếc nhẹ qua cô gái đáng cặm cụi ăn đối diện, bạc môi nâng lên đáp.

“Tôi đã trải qua rồi” Trần Nghiêm thấp giọng nhấn mạnh “Cả hai đêm liền.”

“Ặc...” Nhan Tiểu Linh cắn trúng lưỡi, cô bật ra tiếng ho sặc “Khụ khụ...”

Tô Viễn vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô, lo lắng hỏi “Cô không sao chứ?”

“À không...” Nhan Tiểu Linh nhận khăn giấy, hai người bên cạnh vẫn tiếp tục câu chuyện.

“Hả?” Anh đồng nghiệp nghe thấy Trần Nghiêm nói liền há hốc, vốn anh đồng nghiệp vẫn nghĩ cậu bạn của mình quyết tâm tu hành, gìn giữ thanh bạch xử nam đến cuối đời. Nào ngờ mới đây đã trải qua phụ nữ rồi, còn tận hai đêm liền, anh bạn không khỏi kinh ngạc “Ồ, cậu không có quan hệ thân thiết với nữ giới vậy... Đi tình một đêm à?”

“Ừm, tình hai đêm thì đúng hơn” Trần Nghiêm đáp.

Nhan Tiểu Linh vừa chùi xong nước mũi, nghe câu nói kia làm cho trái tim cô tê tái quá đi, cái gì mà chỉ là tình hai đêm ah, anh còn phải chịu trách nhiệm với cô đấy! Anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cô!

Không phải chỉ là tình một hay hai đêm thoáng qua đâu, nhất định phải chịu trách nhiệm, phải cưới cô ah.

Nhan Tiểu Linh phản ứng trong lòng, Tô Viễn nhìn thấy cô lại trầm lặng, anh lo lắng hỏi.

“Cô lại có chuyện gì buồn nữa sao?” Anh vốn ấn tượng lần đầu với Nhan Tiểu Linh là người hay nói hay cười, rất ít khi nhìn thấy cô trầm luân như vậy.

Nhan Tiểu Linh vội lắc nhẹ đầu, cô phẩy nhẹ tay “Không có, anh Tô lo lắng quá rồi.”

Tô Viễn nhìn ánh mắt trầm ngâm của Nhan Tiểu Linh, đôi mắt mang theo tia trầm luân của những thiếu nữ khi đang yêu, anh liền ngộ ra vấn đề, gương mặt Tô Viễn nghiêm lại, anh uy nghiêm cất lời.

“Cô Nhan này, có phải là cái người mà cô nói cô đang chú ý đến, cái gã đó làm cô buồn đúng không?” Tô Viễn nghĩ đến chuyện như vậy, tâm tình anh liền khó chịu vô cùng, anh dõng dạc nói “Gã ta làm cô buồn như vậy, cô tội tình gì vẫn thích gã ta làm gì, trên đời này có nhiều đàn ông lắm, cô hà cớ gì thích một người mà chỉ làm cho cô buồn, như thế chỉ khổ thân cô.”

Nhan Tiểu Linh ngẩng mặt nhìn Tô Viễn, cô vội nâng lên bàn tay nhỏ lắc lắc “Không phải như vậy...”

“Cô không cần giấu, tôi nhìn cô cũng đủ biết cô đang không vui rồi” Tô Viễn thở dài, ánh mắt anh sượt qua tia đau lòng, anh nhẹ nhàng nói “Thế giới này còn nhiều đàn ông tốt lắm, chẳng hạn như...”

“Hừm!” Trần Nghiêm bỗng nhiên khịt ra một hơi làm gián đoạn câu nói của Tô Viễn, bởi bàn ăn trong căn tin được nối liền nhau, hai bàn ăn được đặt kề cạnh nhau. Cho nên mấy cuộc nói chuyện của mấy người dù khác bàn đều có thể nghe rõ, Tô Viễn đang nói, thật ra anh muốn nói đàn ông tốt có rất nhiều, chẳng hạn như là anh, nhưng nói chưa hết câu đã bị tiếng hừ hừm của cái gã bác sĩ da trắng bên cạnh dập tắt.

Nhan Tiểu Linh lắng nghe Tô Viễn, cô cũng chú ý đến Trần Nghiêm, đột nhiên thái độ như vậy, cô cũng chẳng hiểu anh thái độ về cái gì, cả anh đồng nghiệp của anh đang ngồi bên cạnh cô cũng không hiểu.

“Gì vậy? Mắc nghẹn à? Nước đây” Anh đồng nghiệp đưa cốc nước đến cho Trần Nghiêm, tự nhiên Trần Nghiêm hừm lớn như vậy, anh đồng nghiệp chỉ có thể nghĩ đến chuyện Trần Nghiêm bị nghẹn cơm.

Nhan Tiểu Linh không chú ý chỗ của anh nữa, cô tập trung ở câu chuyện của Tô Viễn đang nói, cô lặp lại đoạn bị ngắt “Chẳng hạn như...?”

Tô Viễn bị ngắt lời, anh có chút hụt hẫng nhưng ngay sau đó Tiểu Linh dẫn lại câu chuyện, Tô Viễn liền cười tươi, nụ cười tuấn tú như nắng mai.

“Chẳng hạn như là tôi nè, cô cần tìm chi đâu xa kia chứ.”

“...” Nhan Tiểu Linh chớp chớp hai mắt tròn xoe, sau đó cô bật ra tiếng cười lớn “Haha.”

Nhan Tiểu Linh phụt ra tiếng cười, cái miệng chúm chím như con gà con hí hí lên cười, buồn cười đến hai mắt tít lại, nụ cười rất sảng khoái cùng đáng yêu khiến cho Tô Viễn ngây người. Trần Nghiêm chỉ lặng im, không thể lộ liễu nhìn cô, anh chỉ có thể nhìn lướt qua gương mặt cười tít cả đôi mắt tròn ấy, trái tim nhĩu động làm cho anh mất đi một nhịp thở.

Nhan Tiểu Linh cười vui, hai gò má đỏ hồng vì cười, hai mắt tít lại “Anh Tô này... Haha, anh lại đùa rồi.”

Tô Viễn nhìn thấy nụ cười ngây ngô đáng yêu, ra là cô tưởng anh nói đùa, Tô Viễn ôn nhu cười nhẹ, xem ra anh phải lựa chọn một thời gian nào đó tốt hơn, sau đó thành thật thổ lộ tình cảm với cô. Còn bây giờ, cô chỉ xem là anh đùa, cũng không sao cả, chỉ cần cô vui là được rồi.

Anh không thích nét u sầu kia của cô, Tô Viễn cười tươi, ánh mắt chỉ có cưng chiều cô.

“Ha, cô đấy, tôi nói thật nha, người không tốt thì không nên nhìn đến, còn có biết bao nhiêu người tốt hơn.”

Trông dáng vẻ của anh chẳng khác nào là anh trai cô vậy, Nhan Tiểu Linh vui vẻ, còn nghịch ngợm gật gật đầu, cái miệng chúm chím vểnh ra.

“Ò ò, biết rồi biết rồi.”

“Ồ” Tô Viễn bật cười “Cô ngoan thế cơ.”

“Người ta ngoan muốn chớt luôn” Cô bĩu môi vểnh lên gương mặt, Tô Viễn cười lớn, hai người dùng cơm với nhau rất vui vẻ. Trần Nghiêm nghe bộ dạng đáng yêu của cô, anh nghiêm chặt hai đầu lông mày một cách khó chịu, nhưng cô lúc này đang cao hứng với Tô Viễn, cô không nhìn thấy anh đang khó chịu, chỉ có anh đồng nghiệp nhìn thấy.

“Sao vậy? Làm gì mặt câu lại khó chịu như vậy?”

Trần Nghiêm nhếch môi, xoá đi biểu tình khó chịu nâng ra nụ cười.

Khó chịu? Nhan Tiểu Linh liếc mắt nhìn sang anh, ơ, mặt anh vẫn rất bình thản a.

Bỗng lúc này, một nữ bác sĩ xinh đẹp mang khây đồ ăn đi đến đặt xuống ngay bên cạnh Trần Nghiêm, chị ấy xinh đẹp vô cùng, mái tóc đen tuyền được buộc nhẹ, những sợi tóc mai lợi nhẹ ôm lấy gương mặt xinh đẹp trắng hồng. Nhan Tiểu Linh nhìn cô gái với nét đẹp cực kì dịu dàng ấy ngồi xuống ngay bên cạnh anh, cô gái ấy khác biệt với cô hoàn toàn.

“Cô Lâm đến rồi, chỗ cô bận bịu lắm sao, nghỉ trưa trễ như vậy?” Anh đồng nghiệp ngồi cạnh Tiểu Linh thốt lên.

“Cũng có bận một chút” Bác sĩ Lâm ấy tươi cười, anh bạn đồng nghiệp liền trêu chọc “Hôm nay thiếu cô, từ nãy tới giờ bác sĩ Trần ăn không ngon miệng nha, cứ nghẹn rồi khó chịu dữ lắm.”

“Thế sao?” Bác sĩ Lâm ngạc nhiên, hai gò má liền đỏ hồng.

Nhan Tiểu Linh mím mím môi, cô cúi khẽ đầu không nhìn về phía anh nữa, bởi nhìn anh và cô gái kia ngồi cạnh nhau thật sự rất xứng đôi. Họ đều là những bác sĩ tài hoa với áo blouse trắng tinh, trên người ai cũng thoát ra tri thức lương y, bỗng chốc trái tim cô trùng xuống một nhịp.

“Cô Nhan này” Anh Tô khẽ gọi, Nhan Tiểu Linh ngẩng lên gương mặt, hai mắt đỏ đỏ giấu đi nước mắt nâng ra một nụ cười hưởng ứng “Hả?”

Tô Viễn nhìn cô bằng ánh mắt đắm say, mang theo cưng chiều, anh nâng lên bàn tay hướng về phía cô, Nhan Tiểu Linh không biết anh định làm gì, cô chỉ ngốc nghếch ngồi im ngây ra. Tô Viễn đưa bàn tay đến gương mặt cô, ngón tay chạm trên khoé môi hồng, lau đi vết son bị lem ra cho cô ăn uống.

Nhan Tiểu Linh bất thần, cô không kịp thích ứng với hành động của anh Tô, cô ngơ ra, Tô Viễn lau đi vết son nhoè bên khoé môi nhỏ, ngón tay anh chạm qua cánh môi cô.

Bỗng nhiên một âm thanh bỏ xuống thìa bạc lẽng kẽng, gương mặt Trần Nghiêm lạnh băng, anh đứng dậy cầm lấy khây đồ ăn của mình, lạnh lùng nói với hai đồng nghiệp.

“Tôi xin phép đi trước.”

“Ơ...” Bác sĩ Lâm chỉ mới vui vẻ trong lòng một chút, đột nhiên Trần Nghiêm đứng lên, cả anh đồng nghiệp cũng ngạc nhiên.

“Cậu bận gì sao? Cơm còn chưa ăn xong kia...” Anh đồng nghiệp chưa kịp thắc mắc xong, Trần Nghiêm đã xoay người đi khỏi.

Nhan Tiểu Linh nhìn bóng lưng to lớn kia rời khỏi, cô mới nhận thức Tô Viễn vẫn đang lau nhẹ trên khoé miệng mình, cô cười vội, rút người về phía sau né đi.

“À... Cảm ơn anh” Cô cười thẹn, tay chùi qua loa qua khoé miệng mình.

Tô Viễn nhẹ đáp “Không có gì.”

Nhan Tiểu Linh dùng bữa xong, cô cùng Tô Viễn đi ra phía trước đại sảnh bệnh viện, cô vội nói.

“Anh trở về công ty làm việc đi, tôi trở về nhà.”

Tô Viễn cũng chẳng nghi ngờ gì, lo lắng dặn dò “Vậy cô về cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi với nhé, tôi đợi tin nhắn của cô.”

Nhan Tiểu Linh gật đầu rụp rụp, cô giơ ra hai bàn tay vẫy vẫy, Tô Viễn nhìn cô trông cứ như đứa trẻ nhỏ, vừa đáng yêu lại thật xinh đẹp, anh giơ ra bàn tay xoa nhẹ đầu Tiểu Linh, xoa nhẹ trên mái tóc cô, anh còn nỡ ra một nụ cười tuấn tú.

“Cô thật sự rất đáng yêu đó.”

“A... À thì...” Nhan Tiểu Linh cười thẹn, hai tay chụp lấy tay anh kéo xuống rồi buông ra “Anh về đi.”

“Hi vọng ngày mai có thể gặp cô ở công ty” Tô Viễn không níu kéo nữa, anh ngồi taxi rồi rời đi.

Khi thấy taxi của anh đã khuất bóng, Nhan Tiểu Linh liền vội trở lại phòng khám bệnh của Trần Nghiêm, vẫn còn là giờ nghỉ trưa, trong phòng bệnh chỉ có một mình Trần Nghiêm, cô đẩy cửa vào. Trần Nghiêm tựa mình trên ghế khám bệnh thư giãn, trên tay cầm một cốc coffee giấy nóng, cô đi vào, anh không thèm nhìn cô, mặt lạnh ngắt xua đuổi.

“Em về đi.”

Nhan Tiểu Linh ngồi lên chiếc giường nghỉ trưa, cô không hiểu biểu tình của anh, cô tháo ra giày rồi ngồi trên giường nghỉ trưa đáp lại.

“Em đã nói rồi, em sẽ ở đây đến khi nào anh chịu trách nhiệm lại với em.”

Trần Nghiêm vẫn không nhìn cô, mắt anh chỉ đăm đăm nhìn màn hình máy tính, tay nâng cốc coffee giấy nhấp một ngụm.

“Em có ăn vạ như thế cũng vô dụng.”

“Xùy” Cô bĩu môi, trái tim đang rỉ máu dữ dội a, anh mới mấy hôm trước còn nhất quyết chịu trách nhiệm với cô, thế mà bây giờ lại phủi bỏ như thế.

Đúng thặc là lòng người mà, thật dễ dàng thay đổi, hứ!

“Anh phải chịu trách nhiệm với em” Cô cứng đầu nói, Trần Nghiêm cũng không kém cạnh cô, anh rất thẳng thừng.

“Không.”

Nhan Tiểu Linh mím môi, cô cầm lấy tai nghe nhét vào lỗ tai, nằm phịch xuống giường bấm điện thoại.

Cô mặc kệ, cô mặc kệ anh nói thế nào đi nữa, cô sẽ nằm đây đến khi nào anh đồng ý chịu trách nhiệm thì thôi.

Vào giờ làm việc, Nhan Tiểu Linh vẫn nằm lì ở đó, lần này cô đã có sự chuẩn bị, cô nhét tai nghe bật lên nhạc quẩy đùng đùng đùng, cô nằm nghiêng vào tường, không dám sau về phía sau chỗ rèm che. Kẻo cô nhìn thấy rèm che lại suy nghĩ ra hình ảnh thăm khám kì cục kia, cô cứ thế ăn nằm ở phòng khám của anh.

Đến tận buổi chiều, thấy anh chuẩn bị ra căn tin ăn cơm chiều, cô dự định sẽ đi theo anh ra ngoài dùng cơm chiều, nhưng vừa bước xuống giường. Trần Nghiêm nhận ra ý định của cô, anh lạnh mặt nói.

“Em không được đi theo anh.”1

Nhan Tiểu Linh không hiểu, cô hỏi nhanh “Tại sao lại không được?”

Trần Nghiêm đi đến trước mặt cô, gương mặt anh không một tia biểu tình nào, anh thờ ơ như thể anh và cô chưa từng có chuyện gì xảy ra, âm thanh ôn tồn bình thản.

“Anh đã nói anh sẽ không chịu trách nhiệm với em, anh không muốn có quan hệ với em, em đừng bám theo anh, anh không muốn người khác nhìn thấy.”

Trái tim Nhan Tiểu Linh như đi qua một trận sóng vỗ, cô nhíu lại đôi mi, trái tim căng thẳng kéo cả gương mặt cứng ngắt lại.

Anh không muốn người khác nhìn thấy cô đi theo anh? Anh không muốn người khác thấy cô và anh có quan hệ?

Nhan Tiểu Linh mím môi, cô hít vào mấy hơi thật vội, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô trầm xuống để suy nghĩ chuyện gì đó, ngay sau đó cô trừng đôi mắt đỏ hoe lên cáu gắt với anh.

“Anh sợ người khác nhìn thấy hay là sợ bác sĩ Lâm gì đó của anh nhìn thấy?”

Nhan Tiểu Linh đột nhiên phát ra một câu rất chanh chua, bản thân cô không hề nhận ra, cô cũng không rõ mình đang nói cái gì nữa. Trần Nghiêm nghe thấy câu cáu giận kia, mi tâm anh nhĩu động, mắt hiện lên ý cười.

“Đột nhiên lại nhắc bác sĩ Lâm làm gì? Em ghen à?”

Nhan Tiểu Linh nắm chặt hai lòng bàn tay, gương mặt đỏ bừng lên vừa vì tức giận vừa vì khó chịu phản ứng.

“Không có!”

Sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện ghen tuông? Cô không có ghen, cô mới không có ghen.

Nhan Tiểu Linh phản ứng dữ dội, cô không muốn thừa nhận mình ghen bởi vì... Nếu thừa nhận ghen tuông, điều đó sẽ đồng nghĩa với một câu thừa nhận khác nữa, cái mà Nhan Tiểu Linh không bao giờ muốn thừa nhận trước anh.

“Em mới không ghen, anh với em có là cái gì mà em phải ghen, em không có.”

Ý cười trong mắt Trần Nghiêm vụt tắt ngay lập tức, con ngươi bạc lãnh không phản đối cô, anh càng thuận theo cô, âm hưởng tức giận quát lên.

“Phải, anh với em không là cái gì nên anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm!”

Trần Nghiêm lớn tiếng, Nhan Tiểu Linh giật bắn mình, sau đó cả cơ thể cứng lại, cô không nói được nữa, đứng im như một cỗ máy bị chập mạch. Chỉ có hai hốc mắt cô rất nóng, lại còn cay cay nồng nồng, cô trừng to hai mắt tròn xoe nhìn anh, hơi thở bắt đầu bất loạn căng thẳng lồng ngực phập phồng, mắt tròn ấm ức rất nhanh ngấn ra nước mắt lấp lánh.

Trần Nghiêm nuốt xuống ngụm khó chịu, nhìn cô nhỏ đang ngấn nước mắt đỏ, anh thở ra một hơi nhẹ, có lẽ là vừa rồi anh có hơi lớn tiếng rồi.

“Anh xin lỗi” Anh thở hơi dài “Anh lớn tiếng rồi.”

Nhan Tiểu Linh nuốt xuống đau lòng, nhưng trái tim cô cứ tê tê dại dại, đôi mắt đỏ hoe càng lúc càng cay, cô mím môi, đôi mày đẹp chau lại một cái nước mắt liền tí tách chạy xuống.

Tối qua, cô đã lấy hết can đảm chạy đến đây bắt anh chịu trách nhiệm, anh đã không. Hôm nay, cô đã mặt dày chạy đến chỗ anh để tiếp tục đòi anh chịu trách nhiệm, anh vẫn không muốn.

Cô đã mặt dày đến mức nào mới có thể làm như vậy? Thanh danh cô rơi vào tay anh, mặt mũi cô cũng chẳng còn nữa, anh vẫn không muốn chịu trách nhiệm.

“Vô phương” Cô bật ra một hơi nghẹn, gương mặt ấm ức trong hai hàng lấp lánh nước mắt “Được rồi, anh không cần chịu trách nhiệm nữa...”

Thân thể nhỏ của Nhan Tiểu Linh run lên, cô nắm lấy túi xách nhanh chóng rời khỏi phòng khám của anh.

Trần Nghiêm đứng lặng, mày anh chau chặt lại, khó chịu rít ra một hơi tức giận.

“Đứa ngốc này!”

Cho đến cuối cùng vẫn không chịu thừa nhận, cô có thể thừa nhận với mẹ nhưng lại chẳng thể thừa nhận với anh, anh đã kích động cô đến mức như thế cô vẫn không chịu thừa nhận.

Thừa nhận tình cảm với anh khó khăn đến vậy sao? Sao cô mãi không chịu hiểu thế này?!

Nhan Tiểu Linh chạy về nhà, cô chạy lên phòng với gương mặt đỏ hoe toàn là nước mắt, cha mẹ còn không kịp nói câu nào cô đã đóng sập cửa lại. Cô leo lên giường liền mếu máo nức nở khóc, vừa ấm ức vừa tức tưởi khóc lớn, ôm lấy cái gối mềm, vùi mình vào chăn bông nức nở vấy ra nước mắt nóng hổi.

Giữa hai người thật sự không hợp, anh nói đúng, cô bốc đồng, cô không hiểu được anh. Còn anh, anh cứng nhắc, anh khó khăn quá, anh cũng đâu thể hiểu được cô.

Cô đã phải dũng cảm như thế nào mới chạy đến chỗ anh, cô đến mặt mũi cũng chẳng cần để ăn vạ chỗ của anh, anh lại lo cho mặt mũi của anh, anh sợ người ta thấy anh đi cùng cô, sợ người ta hiểu lầm là có quan hệ với cô.

Haha... Anh có biết cô đã phải can đảm thế nào mới chạy đến chỗ anh không? Anh lại nói như vậy, anh còn lớn tiếng quát cô.

Người đàn ông đó quả thật không tốt, cô với anh... Quả thật không hợp.

Cô và anh hoàn toàn không hợp, vô phương rồi, cô không ép anh chịu trách nhiệm nữa.

Nhan Tiểu Linh nức nở ôm gối mềm, chìm vào chăn bông nấc nghẹn, cô khóc rất lâu, khóc đến cái mũi nghẹn lại, hai mắt nóng rực, cả gương mặt tê tê dại dại. Cô chẳng dùng cơm tối, cứ thể khóc đến đêm, đến khi có điện thoại.

Chuông điện thoại vang lên, Nhan Tiểu Linh bỗng mừng rỡ ngồi dậy cầm lấy điện thoại, nhưng tên trên màn hình là anh Tô.

Kỳ lạ, cô đã đau lòng như vậy kia mà, cô còn mong đợi cái gì từ người đàn ông xấu xa ấy nữa. Nhan Tiểu Linh chùi đi nước mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi thở nhẹ lấy lại bình tĩnh mới nhấc máy.

“Alo...”

“Cô Nhan này, cô xuống nhà một chút được không? Tôi có cái này cho cô” Giọng anh Tô rất vui vẻ phát lên.1

Nhan Tiểu Linh nấc ra một tiếng nghẹn “Gì... Gì vậy?”

Tô Viễn lập tức nhận ra khác thường trong giọng nói của Tiểu Linh, anh lo lắng “Cô lại làm sao rồi? Cô khóc đấy à?”

Nhan Tiểu Linh không trả lời, Tô Viễn liền nói.

“Cô xuống nhà đi, tôi đứng trước cổng nhà cô rồi đây, tôi có cái này cho cô nè, đảm bảo sẽ khiến cô vui ngay thôi.”

Buổi trưa, anh nhìn thấy nét mặt cô thật sự không vui, chiều tan ca làm việc về nhà anh đã mua một món quà để tặng cô, muốn giúp cô lấy lại tinh thần, anh không muốn phiền gia đình cô nên phải đợi qua giờ cơm mới đến.

“Cô xuống đây nhé?” Anh nhẹ hỏi.

Nhan Tiểu Linh gật nhẹ đầu, thở ra một hơi nhẹ hững “Ừm...”

Trần Nghiêm thì chẳng bao giờ nói chuyện với cô nhẹ nhàng như Tô Viễn cả, khi Tô Viễn nói chuyện với cô, anh giống như luôn lo lắng cô sẽ không vui, nói chuyện rất nhẹ nhàng hỏi ý của cô, trái ngược hoàn toàn với Trần Nghiêm.

Đúng thật như lúc trưa anh Tô đã nói, anh Tô là một người đàn ông tốt.

Nhan Tiểu Linh tắt điện thoại, đi vào trong phòng tắm rửa mặt rồi khoác áo khoác đi xuống nhà, cô đi ra ngoài gặp Tô Viễn. Ngoài trời về đêm, đang là mùa hạ nên gió đêm rất nhẹ nhàng thổi.

Tô Viễn ăn mặc chỉnh tề, ánh trăng đêm phủ trên người anh, trên tay cầm một chiếc hộp quà hình vuông.

Nhan Tiểu Linh bày ra nụ cười đi đến, cô nhìn hộp quà hình vuông mà anh đưa ra, hai tay rụt rè nhận lấy, cười nhẹ “Đây là gì vậy?”

“Quà cho cô đó, cô đừng buồn nữa” Tô Viễn ôn nhu trả lời.

Nhan Tiểu Linh tò mò hỏi “Tôi có thể mở ra xem không?”

“Tất nhiên” Tô Viễn cười tươi, có chút căng thẳng “Hi vọng là cô thích, à mà không, cô chắc chắn sẽ thích.”

Anh nói thế làm cho Tiểu Linh thật sự rất tò mò, cô mở ra hộp quà, bên trong có một cái đèn ngủ màu hồng, mặt trước đèn ngủ bằng thủy tinh trong suốt, đèn ngủ đang mở ánh đèn màu vàng, bên trong phần nhân của đèn ngủ là một chút gà con đang nằm ngủ trong một cái tổ bông. Hai mắt Nhan Tiểu Linh sáng lên theo ánh đèn ngủ, môi cô tự động nâng lên nụ cười.

Tô Viễn nhìn thấy cô cười, anh nhẹ thở phào, âm thanh trầm ấm nói.

“Tôi để ý thấy cô rất thích con gà con này, móc khoá trên túi xách của cô là con gà, ốp lưng điện thoại cũng là con gà, cả mấy cái hình dáng trên bàn làm việc của cô cũng vậy.”

“Đúng rồi” Nhan Tiểu Linh tươi cười, ánh trăng phủ lên gương mặt xinh đẹp của cô, cô vui tươi đáp “Tôi thích con gà, tại vì cái miệng của tôi này, nó giống như cái mỏ nhọn chíp chíp này này.”

Nhan Tiểu Linh cầm lên đèn ngủ lắc lắc muốn anh nhìn đến cái miệng con gà đang ngủ trong kia, nhưng mắt anh chỉ chăm chú nhìn cô.

“Hồi bé ấy, mẹ tôi cứ gọi tôi là gà con” Nhan Tiểu Linh hí hửng kể chuyện, đó cũng là lý do mà cô thích con gà con màu vàng này nha, tại cái mỏ nhọn chíp chíp đó y hệt cái mỏ nhọn hay vểnh vểnh chửi bậy của cô.1

“Cô Nhan này” Tô Viễn khẽ gọi.

“Hả?” Nhan Tiểu Linh nâng mắt tươi cười nhìn anh.

Ánh trăng đêm phủ lên gương mặt tuấn tú của Tô Viễn, anh nhẹ cười ôn nhu, vẫn là nụ cười như nắng mai nhiệt huyết ấy.

“Chuyện lúc trưa, tôi không phải đùa” Anh đáp nhẹ, ánh mắt đắm say nhìn cô “Tôi nói thật, nếu được, hi vọng cô suy xét tôi một chút.”

“...” Nhan Tiểu Linh vẫn chưa hiểu lời anh, cô nhìn anh rồi nhíu lại đôi mi “Ý anh là...?”

“Tôi...” Tô Viễn trở nên bối rối, dưới ánh trăng sáng, gò má anh hơi đỏ đỏ, âm thanh dịu dàng bày tỏ.

“Lần đầu gặp cô, tôi đã để ý cô rồi” Anh nâng lệ nụ cười dũng cảm bày tỏ “Tôi thích cô.”

Nhan Tiểu Linh ngây người, anh Tô nói... Anh thích cô?

Há? Anh thích cô?

Tô Viễn nhìn cô ngây ngốc, anh vội nâng lên bước chân, nhân lúc cô còn phát ngốc cúi người hôn trộm lên môi cô một cái rất nhẹ rồi buông ra, anh lặp lại thêm một lần để cô nghe rõ hơn.

“Tôi thích cô.”

Cạch!1

Bỗng có một âm thanh đóng cửa xe rất mạnh, Nhan Tiểu Linh bừng tỉnh khỏi ngơ ngác, cô và cả Tô Viễn đều rất ngạc nhiên nhìn về âm thanh kia.

Trần Nghiêm đóng mạnh cửa xe, anh sải bước chân dài tiến về chỗ hai người đang đứng.

Nhan Tiểu Linh còn đang ngơ ngác, xe anh đỗ ở đó từ khi nào? Khi nãy cô ra ngoài chỉ chú ý chỗ Tô Viễn nên không nhìn thấy xe của anh đổ ở đó?

Anh đến tìm cô? Nhan Tiểu Linh không biết anh đến tìm cô là có chuyện gì nhưng khi nhìn thấy anh, cô có một chút vui trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện lúc chiều thì trái tim vui của cô liền trùng xuống.

Tô Viễn nhìn người đàn ông đang đi đến trông rất quen mặt, hình như là anh đã gặp ở đâu đó, người đàn ông tuấn tú phong trần với làn da trắng không kém phụ nữ ấy. Tô Viễn nhận ra rồi, đó chính là gã bác sĩ hôm nay ngồi ăn trưa cùng chỗ anh và Tiểu Linh, sao anh ta lại ở đây?

Nhan Tiểu Linh ôm hộp quà trong lòng, nhìn gã đàn ông tuấn tú dưới ánh trăng đêm đi đến, anh vừa bước đến trước mặt cô, anh chẳng nói chẳng rằng, cô cũng chưa kịp hỏi, hai tay anh túm lấy gương mặt nhỏ, tuấn lãm phong trần ấy cúi xuống cắn lên môi cô.1

Trước mặt Tô Viễn, Trần Nghiêm cắn lấy môi cô, cại mở miệng nhỏ bắt lấy miệng lưỡi cắn mút.

Nhan Tiểu Linh tròn mắt, cô vì đẩy anh ra, hai tay buông ra món quà Tô Viễn đã tặng, hộp quà rơi lộp cộp xuống mặt đất.

Tô Viễn đang nhìn... Anh làm cái gì lại...

Còn tiếp...

(P/s Vại giấm này chua quá, vại giấm 32 năm này thật là chua quá.1

Buổi chiều khi cô rời đi, Trần Nghiêm khó chịu cực điểm, cô không thừa nhận ngược lại thật sự phủi bỏ theo anh, rõ ràng cô có thể thừa nhận với mẹ, thế mà cô chẳng thừa nhận với anh.

Nhan Tiểu Linh thật sự cứng đầu đến mức anh cũng thua rồi, tối nay anh phải đến chỗ cô thôi, cô vì mặt mũi thà từ bỏ cũng không chịu thừa nhận.

Thừa nhận cô ghen thì có chết không? Nhất quyết không thừa nhận.

Anh cũng hết cách rồi, lúc chiều cô tức giận đến khóc rồi, mẹ Nhan mà biết anh làm cô khóc thương tâm như vậy, mẹ Nhan lại sẽ mắng anh cho xem, xem ra tối nay anh phải đóng ca trực sớm, đến Nhan gia dỗ dành cô lại rồi.

Nhưng khi anh đến, đã có một người đến trước anh, chính là người mà trưa hôm nay cô ăn cơm cùng, người đã sốt soắn lo cho cô ấy, anh nhìn qua liền biết rõ anh ta có ý với cô. Anh ngồi trong xe đổ bên gốc cây to khuất trong bóng tối, muốn nhìn xem người kia đến tìm cô làm gì.

Cô đi ra, anh ta tặng cô hộp quà kia, cô rất vui vẻ đón nhận hộp quà, còn cười rất tươi, nhớ lại thì buổi trưa cô cũng cười tươi như vậy khi dùng bữa cùng anh ta, còn rất đáng yêu vểnh mặt vểnh môi đùa giỡn.

Trần Nghiêm nuốt xuống mấy ngụm khó chịu, tâm tình càng ngày càng không tốt khi nhìn hai người kia cười cười nói nói, gương mặt anh chau chặt lại, mắt nhìn đăm đăm phía trước, bỗng nhiên người đàn ông kia nói gì đó, sau đó anh ta lại cúi xuống hôn lên môi Nhan Tiểu Linh.

Trái tim Trần Nghiêm đánh mất một nhịp mà chạy loạn, mặt anh cứng ngắt, tay nắm chặt thành quả đấm mở ra cửa xe, sau đó đóng sập cửa xe phát ra một tiếng lớn.)

(P/s phần 2.

Dii yếu đuối khi ngồi viết: É hé hé, này thì làm giá, này thì bơ ha anh, nhắm bơ được nữa không, há há há. Chua quá chua, há há há, đồ dân chơi nửa mùa, bơ dữ lắm mà, sao không bơ cho tới cùng đi, thấy anh Tô cái là trắng mặt dị, há há há nửa mùa *Cười như điên.*1

Trần Nghiêm cầm lên dao mổ loé sáng ánh bạc: Anh nghe nói em bị bệnh bao tử, đến, anh cắt bao tử hộ em.

Dii yếu đuối: Dạ không cần, không cần ạ *Xách dép bỏ chạy*)1

_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.