Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 105: Chương 105: Trần Nghiêm Tiểu Linh (5)




“Cậu bị làm sao? Ai dám ăn đậu hũ của cậu?”

Lăng Nhữ Y bất ngờ nha, cô bạn Tiểu Linh này của cô bao năm không có đàn ông đụng vào vì khi đi ra đường, dáng vẻ của cô nàng lúc nào cũng giống hệt một con cọp mẹ. Mấy gã đàn ông mê mẫn xinh đẹp của Tiểu Linh thì cũng chỉ được vài hôm, đến khi Nhan Tiểu Linh mở miệng chửi thề bọn họ liền xin kiếu rút lui, quen biết gần năm năm rồi, Lăng Nhữ Y biết được mấy câu cửa miệng của Tiểu Linh.

“Bà già nó.”

“Mụ nội nó.”

“Con mịa nó.”

Mấy câu như thế này Nhan Tiểu Linh thốt ra như cơm bữa, những gã đàn ông mê đắm cô cũng xách dép bỏ chạy.

Dáng vẻ cọp mẹ, hổ báo cáo chồn của Tiểu Linh như thế thì ai có thể ăn đậu hũ của cô nàng, người đó chắc hẳn cao siêu lắm, Nhữ Y vô cùng bất ngờ.

“Tên nào không thiết sống nữa đấy?”

“Oà...” Nhan Tiểu Linh khóc hét vang vội trong phòng tắm “Không có biết.”

“Không biết? Người ta ăn đậu hũ của cậu mà cậu không biết?” Lăng Nhữ Y lần nữa ngớ người, Nhan Tiểu Linh oà oa mếu máo.

“Oàaaaa.”

Lăng Nhữ Y chỉ có thể cười khổ, Tiểu Linh đang rất không muốn nói về vấn đề này, cô phải chuyển sang vấn đề khám bệnh “Vậy cậu đã có kết quả chưa? Bác sĩ nói cậu bị làm sao?”

Nhan Tiểu Linh hít hít cái mũi đầy nước “Chưa có kết quả, phải đợi xét nghiệm gì gì đó.”

“À, vậy khi nào có kết quả thì báo cho tớ” Lăng Nhữ Y dặn dò, Tiểu Linh nhăn mày, gương mặt trắng bệch đỏ ửng lên nhõng nhẽo.

“Ngày mai cậu có rảnh không? Tớ muốn gặp cậu oa oa, huhu.”

Thời gian gần đây Nhữ Y chỉ ở nhà, cô bận bịu với nhóc nhỏ đã đành, cô còn bận bịu với lão chồng dính người, anh ngoài đi làm là dính liền với cô. Thành ra cô chẳng đi đâu được a, đến mức hôm nay hẹn đi khám bệnh cùng với Tiểu Linh cũng không đi được, phải để cô bạn đi một mình.

Lăng Nhữ Y suy ngẩm, cô thì không có thời gian ra ngoài, chỉ còn cách bảo Tiểu Linh đến Mạc gia.

“Cậu đến chỗ tớ đi.”

Nhan Tiểu Linh ậm ự rồi gật đầu, cô có mấy chuyện mật thiết cần phải hỏi Lăng Nhữ Y “Được, mai tớ đến hic hic.”

“Rồi rồi, mai đến rồi nói tới nghe là tên chán sống nào ăn đậu hũ của cậu.”

“Oàaaa” Nhắc đến chuyện bị chiếm tiện nghi, Nhan Tiểu Linh liền oà khóc như đứa nhỏ.

Sau khi cô tắm gội xong, nằm trên chăn bông thư giãn xương sống, cơ thể như muốn chìm vào chăn bông tận hưởng cảm giác thoải mái xoa dịu. Cảm giác mềm mại chăn bông của cô khiến cho cô thật buồn ngủ, hai mắt gần như khép lại thì bị tiếng chuông điện thoại đánh tỉnh.

Nhìn màn hình điện thoại là dãy số lạ lẫm, cô nhấc máy với giọng nói bình thản.

“Alo...”

“Em đến đây, có kết quả xét nghiệm rồi” Âm thanh trầm khàn lọt vào tai cô, đâu đó cô còn nghe thấy hơi thở của anh qua điện thoại. Một màn quấn quýt vừa mới xoá tan hiển thị lại trong tiềm thức Tiểu Linh, đánh cô nhớ đến giọng nói người đàn ông đó phản phất ra từng luồng hơi nóng, thân thể anh ta khi ôm lấy cô, bao trùm cô bằng mùi nước hoa nhẹ cùng mùi thuốc khử trừng.

“...” Nhan Tiểu Linh không có phản ứng, Trần Nghiêm dò hỏi điện thoại.

“Em có nghe tôi nói không? Đến đây.”

Không không không, con mịa nó, bà già cô còn không dám đến.

Nhan Tiểu Linh gào thét trong bụng, trong bụng thì mắng chửi rất dữ dội nhưng lời phát ra trên miệng cô thì chỉ có rụt rè ậm ự.

“À... Ừ...”

“Tôi đợi em” Trần Nghiêm lãnh đạm nói, anh tắt máy nhưng Nhan Tiểu Linh vẫn cứng ngắt cầm điện thoại kề trên lỗ tai.

Oa, làm sao mà cô dám đến đây, không không, cô không đến.

Cuộc đời này của cô coi như bỏ rồi, làm sao mà có thể xuất hiện trước mặt anh ta?

Nhan Tiểu Linh vò đầu bức tóc, cô không muốn đi nhưng đó là kết quả khám bệnh, cô không muốn gặp mặt gã đàn ông đó nhưng anh ta cầm trên tay bệnh án của cô.

Aaa!

Cô đã làm lỗi gì mà rớt vô cái tình cảnh này hả?

Nhan Tiểu Linh lăn lê bò lết trên chăn bông, gương mặt méo mó nội tâm gào thét u u oa oa không biết phải làm sao, lúc này, mẹ Nhan mở cửa phòng cô, âm thanh dịu hiền thông báo vang vang vào.

“Tiểu Linh xuống nhà chơi với bác hai nè, bác hai sang, Linh Chi cũng đến nữa, con mau xuống đi.”

Nhan Tiểu Linh vặn vẹo trên giường ngóc đầu dậy, giống như cô nảy ra cái gì đó, một cái gì đó có thể cứu vớt cuộc đời đen đủi cô đã xuất hiện, gương mặt từ đang rất đau khổ biến thành hạnh phúc bắn ra những bông hoa.

“Linh Chi đến hả? Mẹ bảo Linh Chi lên đây với con một lát.”

...

Bệnh viện trung tâm thành phố S.

Nhan Linh Chi, năm nay là sinh viên năm hai đại học, cô nàng xinh đẹp trong chiếc váy hai dây màu ngà hoạ tiết hoa nhí đỏ, có khoác một chiếc áo khoác len mỏng, vóc dáng thiếu nữ thướt tha trong chiếc váy nhẹ nhàng. Bước đi trên hành lang bệnh viện dẫn đến khu vực phụ khoa, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Thật là tình, đã là kết quả thì chị nên tự mình đi lấy chứ.”

Nhan Linh Chi xuất hiện ở đây là vì bà chị họ Nhan Tiểu Linh của cô sống chết năn nỉ cô đến nhận kết quả khám bệnh. Linh Chi đã bảo vì đó là kết quả thì chị họ nên tự mình đi lấy, ngay lập tức Nhan Tiểu Linh rút ví lôi ra mất tờ tiền xanh ngắt nói.

“2 triệu, chỉ cần em đến đó lấy kết quả về cho chị thì 2 triệu này là của em.”

Hờ hờ, vì cuộc đời sinh viên ăn xài phun phí của Linh Chi, tháng này đã xài hết tiền ba mẹ cho, vì vậy mà thấy 2 triệu trước mắt cô liền đồng ý đi đến nhận kết quả thay cho chị họ, cho nên bây giờ đây cô đứng ở trước phòng khám phụ khoa của bác sĩ Thu Minh.

Có phải hay không là bà cô bác sĩ ở đây rất đáng sợ nên chị họ mới chẳng muốn lết đến?

Nhan Linh Chi đi đến cô y tá đứng bên cạnh phòng khám nói.

“Chị ơi, em đến để nhận kết quả khám bệnh tên Nhan Tiểu Linh.”

Chị y tá nghe tên bệnh nhân, vì cô là người mới vào trực ca cho nên cũng không biết bệnh nhân Nhan Tiểu Linh mặt mũi ra sao, chỉ biết bác sĩ Trần có ghi chú bảo rằng anh đang đợi người tên Nhan Tiểu Linh, chị nhìn vào ghi chú trên giấy note liền nâng ra nụ cười.

“Em vào phòng đi, bác sĩ đang đợi em đó.”

Linh Chi tươi cười, đẩy cửa đi vào trong, bên trong phòng bệnh trắng xoá chỉ có mùi thuốc khử cùng mùi hương hoa nhẹ của sáp phòng, xuất hiện một vị nam bác sĩ ngồi bên bàn làm việc, anh đang cầm chiếc bút viết vào hồ sơ bệnh án. Anh ta đẹp đến mức Linh Chi ngất ngây mấy giây, nhìn từ gương mặt đến ngón tay cầm bút cũng đẹp làm sao, góc nhiên đôi mắt sắt bén tập trung làm việc, xương mũi thẳng tấp cao, có thể nói xương mũi ấy còn thẳng hơn cả giới tính của Linh Chi.

Trần Nghiêm nhận thấy người đi vào, anh nâng mắt nhìn, nhìn thấy một nhân vật lạ, một cô gái mà sáng giờ anh chưa có gặp qua. Cô gái này rõ ràng không phải bệnh nhân của anh, mi tâm anh chau lại bày tỏ sự thắc mắc cô gái này là ai.

Nhan Linh Chi liền khẽ cười, bước đến chiếc ghế trước bàn làm việc của anh ngồi xuống một cách vô cùng tự nhiên, cô nói.

“Chào anh ạ, em đến nhận kết quả thay chị Nhan Tiểu Linh.”

Nghe đến tên cô, mi tâm Trần Nghiêm phiền nhĩu, anh chau chặt mày.

“Cô ấy có chuyện gì à? Sao lại không đến?”

Nhan Linh Chi chỉ biết nhún vai lắc đầu, cô nàng không biết người đàn ông này chính là nguyên nhân khiến chị họ không muốn đến đây, thành thật trả lời.

“Em cũng không biết, chị ấy chỉ bảo em đến nhận kết quả hộ chị ấy.”

Trần Nghiêm lạnh đạm, bạc môi mím lại một giây rồi buông ra, rất khó để nhìn thấy cái mím môi khó chịu từ anh, Linh Chi luôn ngắm nhìn anh bằng đôi mắt ngưỡng mộ cũng chẳng nhìn ra điểm lạ trên mặt anh. Trần Nghiêm cầm lấy hồ sơ bệnh án của Nhan Tiểu Linh lật ra xem lại một lần nữa, thật ra anh đã xem rất kỹ từ chuẩn bệnh đến đơn thuốc từ trước, cái anh đang xem lúc này là địa chỉ nhà ở ghi trên hồ sơ, ghi nhớ xong đóng lại hồ sơ đưa cho cô em gái.

Nhan Linh Chi hai tay nhận lấy bệnh án nhưng mắt vẫn chăm chú ngắm anh, ngắm đôi mắt sắt bén toát ra tri thức ấy, ngắm xương mũi thẳng, ngắm bạc môi uy ngút, ngắm gương mặt cương nghị phong trần lãng tử.

Quào, người đàn ông này rõ là đẹp đến thế, sao chị họ lại không muốn đến nhận bệnh án? Chị họ của cô bị ngốc rồi sao?

Cơ hội gặp gỡ một người đẹp hiếm có như thế, phong trần như thế, soái như thế mà không biết cách nắm bắt.

Thảo nào, ế chổng mông hai mươi sáu năm.

Linh Chi nhận bệnh án, Trần Nghiêm lãnh đạm nói.

“Trong đó đã có đơn thuốc, cô đến phòng thuốc nhận thuốc thì có thể trở về.”

Trở về sao? Đương nhiên không, không thể về sớm như vậy được, cô phải nắm bắt một chút, ngắm nam thần thêm một chút nữa.

“Chị ấy bị gì vậy bác sĩ? Chị ấy có cần lưu ý gì không?”

Trần Nghiêm giao xong bệnh án thì tập trung vào màn hình máy tính tiếp tục làm việc, nghe câu hỏi, anh tùy tiện trả lời.

“Tiền kinh nguyệt bình thường thôi, trở về bảo chị cô hạn chế thức khuya và thức ăn nhanh lại” Anh ngừng một chút, mắt liếc về phía cô em họ “Chị họ cô là bợm rượu à? Nồng đồ cồn có trong máu chiếm nhiều quá, cô ấy đau như vậy là do đêm trước uống quá nhiều rượu, sắp đến kỳ kinh nguyệt lại nạp lượng lớn cồn vào người cho nên đau thắt dạ dày.”

“Đúng rồi, chị ấy uống rượu nhiều lắm” Nhan Linh Chi muốn tìm đề tài nói chuyện với anh, bây giờ đề tài có thể nói chính là nói xấu Nhan Tiểu Linh.

Chị họ a, em xin lỗi, tí nữa trở về em sẽ chỉ lấy của chị một triệu rưỡi thôi.

“Chị ấy rất hay uống rượu, một tuần phải có một ngày ôm chai rượu trái cây, bởi thế mới nói ế ẩm hai mươi sáu năm không có oan uổng nha.”

Trần Nghiêm dừng lại bàn tay trên bàn phím, ánh mắt thoáng lên tia hứng thú, bạc môi cong lên nửa cười nửa không cười.

“Ế ẩm hai mươi sáu năm?” Anh lặp lại dự kiện một cách hoài nghi, bộ dạng không tin tưởng.

Nhan Linh Chi thấy anh đã có hứng thú, thế là đã bắt được tần số nói chuyện, Linh Chi vui vẻ cười.

“Khó tin lắm đúng không?” Nhan Linh Chi haha cười, tay che miệng nói xấu chị họ “Sáng nay anh cũng có nhìn thấy qua chị ấy phải không, rõ là mặt đẹp, dáng người cũng không tồi nhưng tính tình chị ấy rất là dữ tợn nha.”

“Nói anh nghe nha, bất kể người đàn ông nào thích chị ấy thì cũng không qua được ba ngày, bởi ngoài bợm rượu ra thì chị ấy còn rất là thô, mồm miệng rất là dị hợm nha.

Chị ấy mà khó chịu cái gì liền sẽ “Moá, con mịa nó” Khi thì “Bà già nó“. Anh nghĩ xem, mở miệng ra không con mịa thì bà già, có người nào chịu được chứ, có ai mà dám lấy chị ta làm vợ. Thành ra chị ta ế chổng ế treo hai mươi sáu năm rồi, hai bác thúc giục chị ấy lấy chồng dữ lắm, thậm chí hẹn xem mắt xong cả rồi mà chị ấy toàn trốn đi nhậu, nói không chừng chị ta dự định sẽ kết hôn với rượu trái cây.”

Trần Nghiêm nghe được câu chuyện về Nhan Tiểu Linh, gương mặt muốn cười bạc môi cong lên, Nhan Linh Chi được tận hưởng nụ cười nhẹ của anh, cô nhìn chăm chú. Không quên kéo dài câu chuyện với vị bác sĩ điển trai, cô hỏi.

“Không ai thích người thô thiển như vậy đâu nhỉ? Anh cũng vậy phải không? Xùy, không cần nói, nhìn cũng biết anh sẽ không nói ra mấy lời như thế, anh sẽ không thích người như thế.”

Nhận xét của Linh Chi rất đúng, anh gật gật đầu, anh quả thật không có nói những lời như vậy, uy nghiêm nghề nghiệp, lương tâm y đức thầy thuốc trong anh không cho phép anh như thế.

Có thể nói ở cái bệnh viện này, sự nghiêm túc liêm minh của anh đứng số hai thì chẳng có ai ở số một. Quả thật anh không nói lời như thế, cho nên anh cũng không thích người hay nói những lời như vậy.

Nhan Linh Chi cười tươi “Nên ế hai mươi sáu năm là phải mà.”

“Nhưng lúc sáng tôi có cùng cô ấy thực hiện một số chuyện, cô ấy không có nói mấy lời thô tục như cô nói” Trần Nghiêm hơi hoài nghi, bởi nếu Nhan Tiểu Linh thật sự là người thô tục thì sáng nay khi anh chiếm tiện nghi của cô, cô phải mắng đến cha mẹ anh rồi, ngược lại, sáng nay cô chẳng có nói một câu nào thô thiển.

Người dữ tợn sao? Anh không thấy được cái gì dữ tợn cả, chỉ có một thiếu nữ bị anh trêu đến nhiễm dục đỏ bừng vô cùng xinh đẹp, cực kì quyến rũ.

Câu nói thực hiện một số chuyện, Nhan Linh Chi không hề nghĩ cái gì khác, cô chỉ cho là thực hiện việc khám bệnh thông thường, vô tư trả lời.

“Uầy, ngoài miệng chưa nói ra thôi, em đảm bảo với anh nhá, chị ấy đã chửi một bụng rồi.”

“À...” Trần Nghiêm nâng bạc môi, mâu lạnh gật gật, Nhan Linh Chi hì hì cười, vô tư vô lo nói, cô nàng chỉ muốn nói chuyện thêm với nam thần, nên chuyện gì cũng nói được.

“Ban nãy em mới đến nhà chị ấy, chị ấy liền bảo em đi nhận kết quả thay cho chị ấy, nhất quyết phải bảo em đi cho bằng được. Em còn tưởng chị ấy đã gặp phải một bà cô bác sĩ hung dữ nào chứ, ai mà ngờ là anh soái như vậy, thế mà chị ấy lại không biết tận dụng. Anh làm việc ở đây à?”

Mai mốt cô phải đến đây khám bệnh.

Trần Nghiêm cười khẽ “Tôi trực thay bác sĩ ở đây thời gian thôi, được rồi, nói chuyện như vậy là đủ rồi.”

Anh hướng mắt về màn hình máy tính, ý bảo anh còn rất nhiều việc, Nhan Linh Chi hiểu ý liền đứng vậy, tươi tắn cười một cái.

“Vậy em không phiền anh nữa, rất vui được gặp anh.”

Cô nàng cười tươi rồi rời đi, không phiền anh làm việc nữa.

Linh Chi đi khỏi, Trần Nghiêm thả mình tựa vào ghế thư giãn, gương mặt tuấn soái nâng lên môi cười.

Trong tâm trí đang nghiềm ngẫm một cái địa chỉ “Số 16 đường X phố Y.”

...

Nhan Linh Chi chạy như bay về nhà với hồ sơ bệnh án và một túi thuốc, chạy thẳng lên phòng Nhan Tiểu Linh.

“Chị, trời ơi, bác sĩ ở đó đẹp trai quá” Linh Chi mặt mày sáng bừng, vui đến nhảy cẩn trước mặt Tiểu Linh “Chồ ôi, đẹp xuất sắc, thế mà chị không muốn đến đó á, ôi trời, phải em là ngày nào em cũng đi khám phụ khoa.”

“Thôi đi...” Nhan Tiểu Linh lắc lắc đầu “Chẳng có tốt lành gì đâu.”

“Xùy xùy, mắt chị bị mù rồi mới không thấy anh ta đẹp” Linh Chi ném bao thuốc lên người Tiểu Linh, nhắc nhở “Chị đừng có uống rượu nữa, hạn chế uống rượu lại đi. Mà chị định không lấy chồng thật à? Hai mươi sáu tuổi rồi đó, em còn muốn có cháu bồng nói gì đến hai bác, hai bác chờ chị đến mòn mỏi rồi.”

“...” Nhan Tiểu Linh mím môi, hình ảnh lúc sáng lại vụt qua đầu cô, rõ ràng cô đã cố quên đi, cô đã thanh tẩy bản thân trong bồn tắm cả giờ đồng hồ để quên đi nó, thế mà mấy hình ảnh đó cứ hiện lên trong đầu cô. Lập tức mặt cô đỏ ao, cô nằm xuống giường ôm lấy gối nằm, giấu mặt mình vào gối đá đá không khí.

“Không cần, không có chồng con gì hết!”

Ôi, bà chị họ nhà cô thật sự muốn kết hôn với rượu trái cây chứ không chịu nghĩ đến đàn ông nha.

Bác hai cùng Linh Chi ở chơi đến chiều tối rồi trở về, Nhan Tiểu Linh ăn xong uống thuốc liền lăn lăn bò bò trên giường bấm điện thoại. Kể từ khi Lăng Nhữ Y được Mạc Đình Quân yêu thương, Lăng Nhữ Y được cưng chiều hết nấc, chính vì vậy mà cô cũng được thơm lây.

Cô đi làm rất thoải mái, có muốn nghỉ làm là nghỉ làm, muốn đi làm thì đi làm, đi làm còn vô cùng rảnh rỗi chỉ bấm điện thoại. Sự tình này là do lần đó, cô than thở với Nhữ Y về việc đi làm quá mệt mỏi, không được thoải mái. Thế là Nhữ Y chỉ cần nhăn mày một cái với họ Mạc, họ Mạc kia sẽ sốt soắn lo lắng hỏi Nhữ Y làm sao, Nhữ Y bảo cho Tiểu Linh được đi làm thoải mái một chút. Thế là bây giờ cô có nghỉ làm cũng không bị ai la mắng mà lương thì hàng tháng vẫn trôi vào tài khoản đều đều.

Đúng là không uổng công nịnh bợ cả bốn năm trời, giờ Nhữ Y đã là Mạc tổng phu nhân mà ai cũng phải dè chừng, cô mang tiếng là bạn thân của phu nhân cũng được thơm lây a. Ngày mai cô sẽ đến Mạc gia gặp cục cưng Mạc phu nhân của cô, cô phải hỏi phu nhân một số chuyện người lớn.

Ặc.

Nhắc đến chuyện người lớn, hình ảnh kia lại hiện lên rồi.

Xua đi xua đi, Tiểu Linh đánh bay đám mây chất chứa hình ảnh người lớn kia.

Cô nhìn cửa sổ chưa kéo rèm cửa, cũng đã chín giờ tối rồi. Cô bò dậy, chân thọt vào đôi dép con gà vàng bông đi đến cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao qua mặt kính một chút rồi kéo rèm cửa lại.

Điện thoại trên giường cô vang lên, Nhan Tiểu Linh nhìn số lạ trên màn hình, nhìn qua ba con số cuối giống hệt như số lạ lúc trưa gọi cho cô, đó chính là số điện thoại của anh ta. Cô ngồi trên giường, điện thoại nằm trước mặt, nhìn chiếc điện thoại bằng ánh mắt kì thị.

Cô sẽ không nghe, mô phật, mắt bổn bần ni tạm thời bị mù, không nhìn thấy cuộc gọi đến đâu.

Cuộc gọi tắt đi nổi lên màn hình cuộc gọi nhỡ, Nhan Tiểu Linh mới cầm lên điện thoại, vừa chạm vào màn hình thì lại nổi lên cuộc gọi đến, vẫn là số điện thoại đó.

“...” Nhan Tiểu Linh liền bỏ chiếc điện thoại xuống giường, tránh xa chiếc điện thoại tuyệt đối.

Cô bịt lại hai lỗ tai, mắt nhắm lại niệm chú.

“Tôi không thấy gì hết, tôi không thấy cuộc gọi đến, tôi không nhìn thấy cái gì hết.”

Cô sẽ không nghe máy, người này muốn kiếm cô làm cái gì, người đàn ông này...

Cô nhắm mắt, hình ảnh anh ta lại thoáng qua, vóc dáng to lớn bờ vai rất rộng, vòng tay rất lớn bọc lấy cô, hơi thở thật nóng phủ xuống người cô mang theo hơi thuốc khử trùng đặc trưng của mùi bệnh viện.

A... Sao cô lại nghĩ về anh ta, không nên nghĩ nữa, Nhan Tiểu Linh mở mắt ra, điện thoại đã tắt, cô nâng lên bàn tay, mấy ngón tay còn chưa kịp đụng vào điện thoại thì nó lại hiện lên một cuộc gọi đến.

Anh tìm cô làm gì, giờ này đã chín giờ tối rồi, gọi cho cô mãi như thế là muốn cái gì?

Cô không nghe, cô không muốn nghe ah. Cô không muốn nghe giọng nói của cái gã đàn ông đã vấy bẩn thân thể ngọc ngà của cô. Cái gã đã ăn đậu hũ của cô, không nghe không nghe.

Điện thoại tắt đi, lần này Nhan Tiểu Linh chờ đợi một chút, không có cuộc gọi nào đến nữa, cô mới thở phào. Lúc này điện thoại phát ra âm tin tin báo tin nhắn đến, màn hình nổi lên thanh tin nhắn cùng ba cuộc gọi nhỡ.

Nhan Tiểu Linh cầm lên điện thoại, mở ra màn hình chính bấm vào mục tin nhắn, tin nhắn đến từ số của anh.

“Nhìn xuống nhà.”

Nhan Tiểu Linh ngớ người, cô đọc tin nhắn ngắn gọn chỉ ba chữ nhưng cô không hiểu được, phải đọc lại một lần nữa.

“Nhìn xuống nhà?” Cô lẩm bẩm.

Nhà? Nhà cô? Bảo cô nhìn xuống nhà?

Nhan Tiểu Linh ngợ ra gì đó, cô phóng xuống giường kéo ra rèm cửa.

Một chiếc xe đen bóng đổ trước cổng nhà, Nhan Tiểu Linh liền há hốc, cô vội vàng kéo màn lại, nấp vào bên bức tường tránh khỏi ổ cửa sổ.

Anh đến từ khi nào?

Ban nãy khi cô ngắm cảnh rồi kéo rèm thì có thấy một chiếc xe đỗ chậm chậm, nhưng lúc đó cô không để ý, hẳn là lúc đó rồi.

Ôi trời đất, sao anh lại biết địa chỉ nhà cô?

Bối rối quá, Nhan Tiểu Linh không nghĩ đến việc anh có thể biết được địa chỉ nhà ở của cô thông qua thông tin trên hồ sơ bệnh.

Điện thoại cô lại nổi lên cuộc gọi, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tim cô bùng beng sắp rơi ra khỏi lòng ngực, cô vẫn không nghe, đứng im như tượng chỉ có quả tim muốn rơi ra khỏi ngực, cô không dám thở chờ đợi điện thoại ngừng rung.

Cuộc gọi tắt đi, điện thoại vang lên hai tiếng tin tin, đầu ngón tay Nhan Tiểu Linh không hiểu vì sao lại phát run, ngón tay cái run rẫy ấn vào tin nhắn mở ra xem.

Sao cô lại run kia chứ? Cô có làm cái chi sai trái đâu, cô đang là nạn nhân kia mà, sao lại run sợ như vậy?

Ấn ra tin nhắn, tin nhắn lần này cũng rất ngắn, gói gọn trong ba chữ.

“Nghe điện thoại.”

Ngay tức khắc điện thoại nổi lên cuộc gọi, Nhan Tiểu Linh nuốt xuống một ngụm lo lắng, cố gắng trấn an bản thân thở mấy hơi phù phù.

Không việc gì phải sợ, chỉ là một gã đàn ông thôi mà, có cái chi mà sợ hãi, đúng rồi tôi ơi, không được sợ hãi. Hai mươi sáu năm mới đụng qua đàn ông thôi mà, có cái gì đâu mà phải sợ.

Chẳng qua là bị anh sờ qua thôi, chẳng qua là bị anh cọ cọ cắm cắm một lúc, chẳng qua là bị anh ăn đậu hũ, có gì đâu mà phải sợ?!. harry potter fanfic

Ngón tay Nhan Tiểu Linh run lạch cạch, mặt mày cô nhăn nhó cực độ, nuốt xuống thêm một ngụm trấn an trái tim đang đập đến lồng ngực cũng sắp vỡ.

Đã cố gắng trấn an bản thân là không sợ rồi nhưng mà...Oa, cô sợ, cô sợ ah.

Cái gã đấy... Bà mịa nó, cô sợ cái gã đấy.

Nhan Tiểu Linh run rẩy lướt ngón tay trên điện thoại, chấp nhận điện thoại khi cuộc gọi kia sắp vụt tắt, kề điện thoại lên lỗ tai nhưng cô không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thông qua điện thoại, hơi thở Trần Nghiêm nặng trì trệ, có vẻ như chờ đợi đã khiến cho anh khó chịu, mấy cuộc gọi nhỡ đã làm cho người đàn ông ấy mất bình tĩnh.

Âm thanh trầm khàn thở một hơi, giống như muốn xuyên qua điện thoại thở vào tai cô, tiếp đến là giọng nói âm trầm uy lực cất lên.

“Em xuống nhà gặp tôi hay em muốn tôi vào nhà gặp cha mẹ em?”1

Còn tiếp...

(P/s Với tư cách là người tác giả thương dân con nhất hành tinh, tác giả có tâm nhất hệ mặt trời thì cắt ngay khúc này là khỏi bàn cãi.

É hé hé hé!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.