Phòng làm việc thượng tổng, Mạc Đình Quân đang xem xét bản hợp đồng vừa mới được điều chính, thả người tựa trên ghé da tổng thống, điện thoại trong túi áo khoác rung rung.
Anh nhìn màn hình, nhìn tên hiển thị người gọi đến, bạc môi hứng thú uy lãm nhấc lên.
“Alo...”
Đầu dây cũng là một giọng nói nam trầm yêu cầu “Phòng kế toán có một cô gái họ Nhan tên là Tiểu Linh phải không?”1
Mạc Đình Quân hứng thú cười “Cậu muốn cái gì thì đến đây.”
“Chỉ là muốn một chút thông tin xác thực” Trần Nghiêm cười đáp “Lát nữa cũng rảnh rỗi, tôi ghé sang chỗ cậu một chút.”
“Được” Mạc Đình Quân tiếp ứng.
...
“Bác là mẹ của thằng Nghiêm, còn chỗ này là Trần gia, đêm qua tầm ba giờ sáng Nghiêm đưa con về đây.”
Trần gia? Mẹ của Trần Nghiêm?
Há?
“M... Mẹ...?” Nhan Tiểu Linh há hốc mở to mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, Trần phu nhân so với ngạc nhiên của cô, bà cười tươi.
“Phải, là mẹ đây, tuy bây giờ con kêu mẹ như thế là hơi sớm đó, nhưng mà trước sau gì cũng như vậy, bây giờ tập dần đi cho sau này đỡ phải bỡ ngỡ.”
Hả? Cái gì mà sau này đỡ phải bỡ ngỡ?
Lão phật gia, khỏi phải sau này, bây giờ cô đang rất là bỡ ngỡ đây.
Nhan Tiểu Linh mở to mắt, tay cô nâng lên đỡ đầu.
Ôi, cô chết lâm sàng mất, chuyện gì xảy ra thế này? Đêm hôm qua...
Nhan Tiểu Linh lục lọi trong trí nhớ, đầu cô đau ong ong nhớ lại mấy hình ảnh trần truồng quấn quýt trong không gian con xe chật hẹp, một số câu thoại ùa về.
“Em làm việc gì? Ở đâu?”
“Ưm... Mạc... Mạc thị... Phòng kế toán...”
“Mạc thị à?” Âm thanh gã đàn ông ấy vô cùng hứng thú lặp lại.
“Hiện tại em có để ý gã đàn ông nào khác không? Nếu có thì em sớm từ bỏ đi, em đang dính với tôi rồi, em của tôi rồi.”1
“Không... Không có.”
“Tôi với em bây giờ đã có quan hệ chưa?”
“R... Rồi...”
Tiềm thức cô chuyển sang một cảnh khác, một căn phòng nào đó có vẻ như chính là căn phòng này, trên một chiếc giường mềm ga nệm màu xám, khi ấy ý thức cô hoàn toàn mơ hồ, cô cơ hồ chỉ nhìn thấy được bóng dáng anh ta đang ngự trên người cô. Cảm giác được nơi kia buốt rát cố gắng nhã nuốt cái gậy thô to ấy, khi ấy...1
“Không... Không được...” Cô đã phản ứng trong cơn mê muội nhiễm dục phấn hồng.
“Cố một chút” Giọng anh khàn khàn trầm thấp, hơi thở anh cũng trở nên đậm mùi vị đàn ông hưng phấn “Cố một chút nữa, một chút nữa.”1
Anh ồn ồn nói, thân thể chạy nước rút trong người cô bạch bạch.
“Aa... Hic... Họ Trần khốn nạn nhà anh... Hu...”
Nhan Tiểu Linh vì không chịu nổi, lúc đó mơ mơ hồ hồ bộc phát mắng chửi một tiếng, người đàn ông đó nghe thấy thì lại càng hưng phấn hơn, túm lấy thân nhỏ mềm mại quấn chặt, hôn hít rồi lại cắn lên môi cô.
Hôn đến khi cô không thở được xoay mặt né đi nụ hôn của anh, anh tà tà cười, âm thanh cực kì sảng khoái.
“Phải rồi, họ Trần tôi khốn nạn, cho nên phải thượng em thêm một chút nữa, cắm thêm một chút nữa.”
“Oa...”
Áaaaa!
Nội tâm Nhan Tiểu Linh thét lên, mặt cô tái miết quay sang nhìn người phụ nữ hiền hậu, bà cứ nhìn cô rồi cười cười giống như có chuyện gì đó rất vui.
Nhan Tiểu Linh vội quấn chiếc chăn quanh người, cô cùng cả chiếc chăn nhảy xuống giường, cô không biết bản thân đang rất mỏi mệt, vừa nhảy xuống giường chân không có lực chống đỡ bủn rủn khụy xuống.
“Ối” Người phụ nữ vội vàng đi bọc qua giường đỡ lấy cô, lo lắng nói nhưng mặt bà cứ cười cười trong vô cùng vui vẻ “Ôi con, đừng gấp, từ từ nào, đêm qua đã mệt rồi ah, con phải dưỡng sức một chút, đừng động mạnh thân thể.”1
Nhan Tiểu Linh mím môi, vừa đứng xuống giữa hai chân đã chảy ra loạt chất đặc nóng hổi, cô nâng mắt nhìn người phụ nữ, bà cười cười.
“Ôi, cũng tại con trai bác không tốt haha, bác phải dạy bảo nó một chút, thật là không có biết tiết chế gì hết trơn, chật chật chật.”
A... Giọng nói bà phơi phới hớn hở, người phụ nữ này có thật là lo lắng cho cô không vậy? Mặt bà chỉ có bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc bừng sáng thôi.
“Con... Con vào phòng tắm...” Cô khó mà đi đứng ah, cho nên nhẹ nói, Trần phu nhân liền dìu cô.
“Được được, vào phòng tắm.”
Nhan Tiểu Linh chậm chạp được Trần phu nhân dìu đến phòng tắm, cô chui vào phòng tắm liền phi vào bồn tắm lớn ngâm mình.
Thanh tẩy, trời ơi, làm ơn thanh tẩy cô đi!
Aaa, thuốc hồi trinh! Bán cho cô một lọ hồi trinh đi!1
Trinh tiết hai mươi sáu năm, thanh bạch của cô bị anh ta xơi sạch rồi, con mịa nó, giăng mạng nhện ở giữa háng cả hai mươi sáu năm thế mà lại trong tích tắc bị anh ta phá hỏng, còn là người lần đầu gặp mặt, chỉ ngày đầu tiên gặp mặt đã lên giường.
Lần đầu gặp bác sĩ phụ khoa, khám phụ khoa, và rồi ngủ cùng bác sĩ phụ khoa, ngủ tại gia của bác sĩ phụ khoa, còn được mama của bác sĩ phụ khoa đánh thức bằng một gương mặt tươi cười hớn hở như thể lượm được vàng.1
Mịa nó, con chó cũng phải cười.1
Ối, ối trời ơi, ối trời đất ơi.
Cô úp mặt xuống bồn tắm, cả cơ thể tuột xuống bồn tắm bắt đầu chết chìm trong bồn tắm lớn.
Nhan Tiểu Linh chìm trong nước, đến khi cô không thở được thì thổi bong bóng nước ục ục ục rồi tròi lên mặt nước.
Cái gã đàn ông khốn khiếp đó, huhu, làm sao đây? Làm làm làm sao đây?
Gạo nấu thành cơm rồi, ăn cơm trước cả giờ đánh kẻng rồi.
“Tuy bây giờ con kêu mẹ như thế là hơi sớm đó, nhưng mà trước sau gì cũng như vậy, bây giờ tập dần đi cho sau này đỡ phải bỡ ngỡ.”
Giọng nói hớn hở của người phụ nữ cất lên, Nhan Tiểu Linh liền lắc đầu điên cuồng, hai tay đập đập mặt nước.
Không không, cô không có lấy chồng đâu, nếu mà có lấy đi chăng nữa... Trời ơi cô tình nguyện lấy chó lấy mèo, cô không lấy cái gã thú y đó.
Con mịa nó không được rồi, cô phải chạy nhanh chuồng lẹ thôi.
Nhan Tiểu Linh tắm gội nhanh chóng, dù bụng dưới cùng nơi giữa hai chân đang đau dữ dội, cô cũng tắm gội nhanh nhất có thể, có một túi giấy ở giá treo, trong đó có một chiếc váy hoa, nhìn qua là biết chuẩn bị cho cô rồi. Nhan Tiểu Linh liền lấy nó mặc vào rồi ba chân bốn cẳng bấm bụng cơn đau chạy xuống nhà, cô vừa bước xuống lầu.
Một nhà đầy người lọt vào mắt cô, mọi người nhìn thấy cô đi xuống liền trầm trồ nhìn về cô rồi nói chuyện với gương mặt vui vẻ.
“Quào, cháu dâu tôi xuống rồi” Một người phụ nữ già mái tóc muối tiêu bạc trắng nhìn cô nói, rồi bà còn quay sang tung hô với mọi người “Anh ba anh có thấy chưa, cháu dâu của tôi đó, tôi đã nói rồi, con bé xinh xắn lắm kia mà, bây giờ thì đã tin chưa? Cả cô ba với cô hai ở đây nữa, đã nói là Nghiêm nó ẵm về một cô bé xinh xắn lắm mà, đã tin chưa?”1
“Nghiêm nó giấu đâu mà kĩ thế không biết, làm cả nhà cứ lo nó không hứng thú với phụ nữ, nào ngờ, có cô bạn gái xinh đẹp như vậy” Một người phụ nữ khác trẻ hơn hội ứng người bà mái tóc bạc muối tiêu.
“Bà nó, bà nó ơi” Một người đàn ông trung niên từ trên phòng đi xuống, ông vừa đi xuống vừa cầm chiếc cà vạt thắc vội, ông mặc một bộ vest vô cùng lịch thiệp, gương mặt hồ hởi đứng trước mặt Trần phu nhân xoay qua xoay lại khoe bộ vest “Bà nó xem, hôm đó tôi mặc bộ này đi qua nhà bé Linh có được chưa? Như này đã đẹp chưa? Mang giày da vào nữa thì đẹp chưa?”1
Bé Linh? Bé Linh nào? Mô phật, thiện style, không phải cô, không phải cô đâu.1
Làm ơn hãy nói đó là một cô gái tên Linh xấu số nào đó chứ không phải cô đi.
Cái chuyện gì dẫy? Nhan Tiểu Linh khóc hét, mặt mày há hốc đứng giữa nhóm người lớn trong nhà, ý thức nổi lên một nghĩa khiến cho cô giật mình, nhìn qua đây chính là... Gia phả nhà họ Trần.
“Đẹp rồi, đẹp rồi, thế ông xem, tôi mặc cái váy này thế nào, đẹp không?” Trần phu nhân cầm lên hai tà váy, gương mặt tươi tắn đá đá lông mày với lão chồng.
“Đẹp, đẹp lắm” Trần lão gia hô hô khen thưởng.
Nhan Tiểu Linh mới để ý đến cả ông bà tóc bạc muối tiêu cũng mặc vest nâu cùng áo dài đỏ mận, Nhan Tiểu Linh chết đứng, cô ngơ ngơ ngác ngác chết đứng như Từ Hải trước cảnh tượng mọi người ai ai cũng vui vẻ.
“Chuyện... Chuyện gì vậy ạ?” Cô khó khăn lắm mới rặn ra được bốn chữ.
Mọi người tươi cười liền ngừng lại nhìn cô, nhìn gương mặt non nớt đang không hiểu gì mà ngơ ngác, mọi người im lặng nhìn cô một giây rồi đồng loạt cười.
Trần phu nhân là người vui vẻ nhất, bà nói, đem thắc mắc của cô giải đáp.
“Cuối tuần này thằng Nghiêm nó nghỉ làm một ngày rồi sang nhà con hỏi cưới, mọi người đang sửa soạn trước quần áo đó mà, con thấy mẹ đẹp mặc cái váy này đẹp không?”
Ôi, đẹp, đẹp lắm, đẹp đến mức cô sắp khóc đến nơi rồi.
“Bà này, bé Linh nó mới thức dậy thôi hà, bé Linh chắc đói rồi đó, mang đồ ăn cho con bé đi.”
Ôi thần linh, Bé Linh xấu số thật sự là cô rồi ư?1
Không, không chấp nhận!
Cô không chấp nhận sự thật này, Nhan Tiểu Linh vội vàng xua tay, mặt cô tái đi, cô nói nhanh.
“Con... Con xin lỗi, con phải trở về trước, con xin phép!”
Nhan Tiểu Linh túm lấy thân váy, vội vàng kiềm xuống cơn đau giữa hai chân chạy ra khỏi Trần gia.
Nhìn cô rối rít chạy đi.
“Ô dà” Bà nội ngưng lại nụ cười nhìn bóng dáng cháu dâu nhỏ chạy đi “Làm con bé nó sợ mất rồi.”
“Tại bà cả đấy” Trần lão gia quay sang trách Trần phu nhân “Làm quá hà, bé nó sợ quá chạy mất rồi.”
Trần phu nhân vẫn rất tươi cười, hai mắt bà bắn ra tia lửa “Không sao, gạo nấu thành cơm hết cả rồi thì sợ gì mất con dâu, con dâu có sợ cũng phải bắt con dâu a, Nhan gia số 16 phố X đường Y, cuối tuần cả nhà ta cứ mà đến đó.”
“Hô hô” Gia phả Trần gia hiện tại gần mười người đồng loạt cười lớn.
Chuyện là con trai lớn Trần gia, năm nay ba mươi hai tuổi, tướng mạo tuấn tú vóc dáng phong trần, nghề nghiệp cũng vô cùng ổn định, kinh tế thì chẳng lo, nhìn qua anh là đối tượng vô cùng tuyệt vời trong mắt các cô gái nhưng... Anh mãi không chịu dắt một cô nào về nhà. Ngoài ba mươi rồi mà còn không có một cô bạn gái nào, cả gia đình sốt hết cả ruột, còn cho rằng con trai có vấn đề về mặc tâm lý giới tính.
Bởi con trai có một cậu bạn thân họ Mạc, quen từ hồi trung học, hồi bé cứ sang nhà cậu Mạc kia chơi suốt, tới tận bây giờ vẫn rất thân thiết với cậu họ Mạc kia. Đổi lại con trai chẳng có lấy một cô bạn gái, không bao giờ chịu đụng vào phụ nữ, cả nhà lo lắng cậu thích đàn ông.1
Đặc biệt là thích cái cậu họ Mạc kia, bởi lẽ con trai thân thiết với cậu ta cũng hơn mười lăm năm rồi, trong suốt thời gian đó cậu chẳng thèm đụng đến con gái.
Mấy năm nay, cậu Mạc kia người ta đã có vợ rồi mà con trai vẫn chưa có động tĩnh với bất kì ai khác, chẳng chịu dắt một cô nào về ra mắt gia đình cả, cho nên cả nhà vô cùng lo âu về tâm sinh lý của cậu, sợ rằng cậu thật sự không có hứng thú với phụ nữ.
Nào ngờ, tối hôm qua, cậu đột nhiên bế về một cô gái, gương mặt xinh xắn rũ rượi trong tay con trai.
Ối thần linh, lúc đó mẹ Trần đã mừng đến chảy nước mắt, nhanh chóng thắp hương cảm tạ ông bà đã phù hộ.
May mắn quá, Trần gia chưa có tuyệt tôn.1
Sáng nay khi con trai xuống nhà mọi người đã có dò hỏi về thân thế cô gái kia, thật ra mọi người cũng chẳng quan trọng cô gái kia thân thế ra sao, dù có thế nào đi chăng nữa, cả ông bà nội lẫn ông bà Trần đều chắc chắn một điều rằng.1
“Cháu/ Con dâu đây rồi!”
...
Nhan Tiểu Linh chạy khỏi Trần gia, cô vừa chạy vừa run rẩy, trong lòng đang một bụng la hét.
Cái gì đây cái gì đây? Chỉ ngủ một đêm mà cả gia phả Trần gia đã xem cô thành con dâu trong nhà rồi.
Không không, gả chó gả mèo đi nữa cô cũng không gả Trần Nghiêm, tên đàn ông thúi đó, thúi lắm!1
Cô không gả cho hắn a!
Nhan Tiểu Linh bắt một chiếc taxi, phi như bay đến Mạc gia, cô chạy vào nhà họ Mạc với gương mặt trắng bệch.
Lăng Nhữ Y ngồi ở phòng khách, ông bà đang ẩm bé Gia Bảo cùng cha mẹ Mạc chơi một chỗ, còn cô thì ngồi sofa cắn hạt dưa xem chương trình của idol yêu thích chờ đợi cô bạn thân đến.
Tiểu Linh xông vào, Lăng Nhữ Y liền bỏ xuống hộp hạt dưa, cái miệng nhỏ nhai nhai hạt dưa trong miệng đôi mắt to tròn nhìn về hướng cửa.
“Cậu đến rồi à? Sao trễ như thế, đợi cậu cả buổi sáng, bây giờ bốn giờ chiều rồi cậu mới đến.”
“U oàaaaaa” Nhan Tiểu Linh mếu khóc, chạy đến ôm lấy Lăng Nhữ Y khóc lóc.
“Ấy ấy, sao vậy? Chuyện gì vậy?”
“Oà oàaaa.”
Lăng Nhữ Y ôm lấy Tiểu Linh, cô u u oa oa khóc, Nhữ Y dắt Tiểu Linh lên phòng, Gia Bảo được cha mẹ với ông bà giữ rồi cho nên cô rất thoải mái.
Dắt Tiểu Linh lên phòng, hai người ngồi xuống sofa.
“Làm sao? Có chuyện gì mà lại như vậy?”
“Hết rồi, hết cả rồi” Tiểu Linh mếu máo khóc, Lăng Nhữ Y rút từ hộp giấy vẫy lên khăn giấy trắng, Tiểu Linh cầm lấy khăn giấy kề lên mũi hỉ mũi tẹt tẹt, rồi lại khóc tiếp “Mất hết rồi.”
“Cái gì mất?” Lăng Nhữ Y không hiểu hỏi, Tiểu Linh nói năn lung tung hết rồi, cô nghe không hiểu gì cả.
“Oà... Hôm qua... Hôm qua í... Tớ đi khám phụ khoa...”
“Ừ ừ biết rồi a” Lăng Nhữ Y gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cô bạn.
“Cái gã bác sĩ... Hắn... Hắn ăn đậu hũ...”
“Ừ ừ cái đó cũng biết rồi, rồi làm sao nữa?” Lăng Nhữ Y gật đầu mạnh, cả gương mặt tròn xoe chăm chú gật gật.
“Hic... Thì... Thủng mạng nhện rồi” Nhan Tiểu Linh oa oa lên.1
Lăng Nhữ Y ngốc ra, đang tải dữ liệu.
Thủng? Thủng mạng nhện?
“Há? Ăn đậu hũ kiểu gì mà thủng cả mạng nhện?” Buổi trưa hôm qua chỉ nghe Tiểu Linh nói là bị ăn đậu hũ, sáng nay chạy đến oà oà lên là thủng mạng nhện rồi, cô không hiểu a, Lăng Nhữ Y há hốc thốt lên.
Nhan Tiểu Linh rút thêm khăn giấy chùi nước mắt rồi gắp tờ giấy làm hai sau đó chùi cái mũi sụt sịt.
“Thì...Thì con mịa nó... Cái họ Trần khốn khiếp mà...”
Nhan Tiểu Linh rút thêm khăn giấy, nước mắt nước mũi lã chã thi nhau chảy, cô gấp giấy làm hai chùi nước mắt rồi lại gấp làm bốn chùi nước mũi xong liền quăng cục giấy xuống thùng rác nhỏ dưới bàn trà, cô mếu mếu máo máo thuật chuyện.
“Hôm qua... Khi khám bệnh, tớ với anh ta có xảy ra một chút trục trặc, thế là anh ta... Anh ta ăn đậu hũ của tớ. Buổi trưa anh ta có kêu tớ đến bệnh viện nhận kết quả, lúc sáng bị anh ta ăn đậu hũ như thế, mặt mũi nào mà tớ đến đó nhận kết quả. May mắn là bác hai sang chơi, có cả Linh Chi, tớ mới bảo Linh Chi đi nhận kết quả thay cho tớ. Những tưởng là mọi chuyện đã ổn rồi thì chín giờ đêm anh ta đến trước cổng nhà tớ, bắt tớ ra gặp, anh ta nói... Nếu mà tớ không xuống gặp anh ta sẽ vào nhà gặp cha mẹ của tớ.”
“Anh ta gặp cha mẹ cậu thì có cái gì để nói? Hai người chỉ mới gặp nhau thôi mà, cậu sợ cái gì mà phải xuống gặp?” Lăng Nhữ Y cũng y hệt như Tiểu Linh hôm qua thắc mắc.
“Thì chuyện tớ bị anh ta ăn đậu hũ chứ chi nữa, cả... Lúc sáng.... Tớ... Tớ gấp quá, bị anh ta làm một trào xong cho nên... Gấp qua chạy đi bỏ quên cái quần nhỏ lại... Huhu, anh ta nói kiểu như thế này này “Nói chuyện em để quên quần lót ở chỗ tôi” Đó đó, anh ta nói như vậy đó, nói thế thì sao mà không xuống cho được.”
Nhan Tiểu Linh oe oe cái miệng, rút lên thêm một tờ khăn giấy “Tớ phải xuống nhà gặp anh ta, anh ta nhét tớ vào xe rồi chở tớ ra bờ biển.”
“Ôi...” Lăng Nhữ Y đang hình tượng ra cái khung cảnh một xe đổ trên bờ biển về đêm.
“Tớ đã giải thích với anh ta, tớ nói là... Cái chuyện buổi sáng chỉ là tai nạn, dù sao thì tớ với anh ta chỉ là chạm qua một chút, sờ qua một chút thôi cho nên chưa có gì xảy ra cả, cho nên tớ bảo xí xoá rồi xem như không có gì là được.”
“Thế rồi...” Nhan Tiểu Linh mím môi, gương mặt lúc này trở nên đỏ bừng “Anh ta... Anh ta...”
“...” Lăng Nhữ Y hình dung ra được vấn đề thủng mạng nhện rồi, cô muốn cười quá, nhưng bạn thân đang buồn rầu như vậy, cô mà cười thì thật là mất nhân tính.
“Sáng nay tỉnh dậy thì tớ đã ở nhà của anh ta, cha mẹ và cả ông bà, với mấy người giống như người trong họ hàng của anh ta, đông người lắm, ngồi ở phòng khách. Tớ đi xuống thì họ kiểu...
“Ố dà con dâu, cháu dâu... Bé Linh...”
Mẹ anh ta bảo, cuối tuần anh ta nghỉ việc một ngày sẽ sang nhà tớ hỏi cưới.”
Nhan Tiểu Linh liền méo mó “Không, tớ không lấy, tớ gả chó gả mèo cũng không gả cho hắn, tớ không làm đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu đâu.”
“Anh ta xấu đến vậy à?” Lăng Nhữ Y ngạc nhiên, phải xấu lắm mới ví bằng câu hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Không phải xấu kiểu đó, mặt mũi anh ta thì đẹp lắm, chắc là do làm ở bệnh viện nên da anh ta trắng lắm, chỉ thua mấy chị em phụ nữ một chút, mũi anh ta rất cao còn rất thẳng, vóc dáng thì to như này này” Nhan Tiểu Linh bung hai tay thành một vòng lớn để diễn ta sự to lớn của người kia “Đặc biệt là mắt anh ta cũng rất đẹp, nói ra thì anh ta đẹp đó nhưng mà...”
Nhan Tiểu Linh méo mó cái miệng oai oái lên “Anh ta điếm thúi, thúi lắm, đại điếm thúi!”1
“...” Lăng Nhữ Y méo cả miệng, cô muốn cười quá, miệng cô đều méo lên hết “À thì... Lỡ rồi thì phải cưới thôi chứ.”1
“Không không không, tớ không gả, gả cho cái thú y điếm thúi đó chẳng khác nào chôn vùi cuộc đời đang nở hoa của tớ vào địa ngục hôn nhân” Nhan Tiểu Linh từ chối kịch liệt.
“Anh ta không tốt đến vậy sao?” Lăng Nhữ Y thật tò mò người đó là mặt mũi ra làm sao quá đi, có thể làm cho cọp mẹ như Tiểu Linh sợ hãi như vậy, Lăng Nhữ Y không khỏi trầm trồ “Cậu rõ ràng trước đây không có sợ đàn ông kia mà, sao lại sợ người kia đến vậy? Anh ta cũng chỉ là một gã đàn ông, có cái gì mà cậu phải sợ anh ta?”
Nhan Tiểu Linh ngừng lại khóc lóc một giây, ngay sau đó cô liền mếu lên.
“Tớ hỏi cậu, mấy gã đàn ông khác có ai thấy được cái mạng nhện của tớ không?” Cô vừa thẹn vừa tức nói “Tớ khua môi múa mép trước mấy gã khác được là vì bọn họ đến cái đùi của tớ còn chưa đụng vào được, đằng này... Vừa gặp anh ta đã nhìn thấy hết toàn bộ, anh ta còn...”
Sờ sờ, cắm ngón tay rồi còn đem cái kia chà vào giữa đùi cô, lời này cô không nói ra được. Hơn nữa, cô lần đầu tiên nhìn thấy cái gậy của đàn ông là của anh ta, đương nhiên cô sợ ah, lúc sáng đó anh còn xuất ra cả vũng trắng tinh lên bụng cô, lên ngực cô, còn lên cả mặt cô.
Cho nên cô mới sợ anh ta.
Nhan Tiểu Linh ôm cái gối đệm vào lòng, hít hít nước mắt.
“Thôi, mạng nhện trị giá hai mươi sáu năm không cánh mà bay rồi, tớ không muốn sống nữa.”
“Thôi mà, đừng có nói bậy nữa” Lăng Nhữ Y cóc đầu Tiểu Linh, cô vào vấn đề quan trọng “Lo chuyện sắp tới của cậu đi kìa, cuối tuần nhà người ta sang nhà cậu đấy, cậu phải làm sao?”
Nhan Tiểu Linh chưa kịp hiểu câu hỏi nữa thì ngay lúc này, điện thoại của Tiểu Linh từ trong túi áo rung lên liên tục, cô mò tay vào túi áo cầm ra điện thoại, mắt vừa nhìn vào màn hình cô liền quẳng ngay chiếc điện thoại lên bàn trà, cô ném điện thoại đi giống như nhìn thấy quỷ.
“Á” Tiểu Linh thốt lên, điện thoại bị ném nằm lên bàn, Lăng Nhữ Y nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn, màn hình hiển thị hai chữ “Trần Nghiêm.”
Nhữ Y tò mò hỏi “Anh ta hả?”
Nhan Tiểu Linh ôm cái gối đệm, gương mặt nhìn chằm chằm điện thoại, cô còn không dám lên tiếng nói chuyện mà gật gật đầu trả lời.
Điện thoại nằm trên bàn run run mấy hồi chuông rồi tắt màn hình, ngay lập tức màn hình lại nổi lên cuộc gọi khác vẫn là tên của anh.
Nhan Tiểu Linh thoáng nghe trong tâm một câu.
“Sau này tôi gọi em, em không nghe máy thì tôi đến tìm cha em nói chuyện.”
“Nói tôi nghe xem, sau này tôi gọi cho em thì em nên như nào?”
Nhan Tiểu Linh rùng người, tóc gáy dợn lên, giọng cô chợt run theo cái run của điện thoại nằm trên bàn trà.
“Nhữ Y nghe hộ tớ đi.”
“Không nha, điện thoại của cậu mà cậu bảo tớ nghe là nghe làm sao chứ?” Lăng Nhữ Y nhanh lắc đầu, từ chối ngay “Cậu tự mình nghe đi.”
Nhan Tiểu Linh mếu môi, cô không dám nghe, nhưng mà không nghe máy thì...
Không, coi như cô mù đi, coi như cô có mắt như mù, cô không nhìn thấy cuộc gọi đến, cô không nghe máy.
Điện thoại tắt đi, Nhan Tiểu Linh thở phào, nhanh chóng màn hình lại nổi lên cuộc gọi làm cho trái tim cô rớt ra ngoài.
“Thôi đừng gọi nữa mà” Nhan Tiểu Linh bịt hai lỗ tai, mặt úp xuống chiếc gối đệm trong lòng.
Lăng Nhữ Y nhìn điện thoại của Tiểu Linh, cô cũng im lặng chờ đợi cuộc điện thoại trôi qua. Sau đó lại thêm một cuộc gọi nhỡ, và lại thêm một cuộc gọi nhỡ nữa.
Năm cuộc gọi nhỡ trôi qua, cuối cùng điện thoại tin tin tiếng tin nhắn, Lăng Nhữ Y chờ thêm một phút không có cuộc gọi đến nữa, cô vỗ vỗ vai Tiểu Linh.
“Hết rồi, anh ta ngừng gọi rồi, mà hình như có tin nhắn đó.”
Nhan Tiểu Linh ngóc đầu khỏi gối đệm, chỉ là anh gọi điện năm cuộc gọi nhỡ, thời gian điện thoại rung mà trái tim Tiểu Linh cũng run rẩy theo, lùng bùng như thể muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Nhữ Y đưa điện thoại đến, tay cô bắt lấy cái điện thoại từ tay Nhữ Y, mở ra mục tin nhắn đến từ số của anh. Phong cách nhắn tin của anh vẫn như vậy, rất ngắn gọn, lúc nào cũng gói gọn trong ba chữ.1
“Em giỏi lắm.”
“...” Nhan Tiểu Linh cứng ngắt người, điện thoại nổi lên tin nhắn tiếp theo.
“Được lắm.”1
Thôi... Thôi xong.1
Dĩnh biệt cuộc đời đang nở đầy hoa, cô gieo mình xuống dòng sông đây. Mà không, dòng sông quá nhỏ, phải gieo mình xuống biển Thái Bình mới có thể rửa trôi thể xác này.
“Rồi cậu tính sao?” Lăng Nhữ Y dò hỏi.
Nhan Tiểu Linh mặt trắng miệng méo, nụ cười không hoan hỉ “Hờ... Đào cho tớ một cái lỗ đi, để tớ chui vào.”
Màn hình điện thoại lại lần nữa nổi lên cuộc gọi thứ sáu, Nhan Tiểu Linh cầm điện thoại, mặt cô sượng ngắt tay cầm điện thoại run lạch cạch, tay cô run hơn cả một bà già tám mươi tuổi.
Mịa nó, cô thoái hoá khớp từ khi nào thế?1
“Cậu không nghe thật à?” Lăng Nhữ Y nhìn màn hình nổi cuộc gọi mà lo lắng hỏi, Nhan Tiểu Linh nuốt nước bọt, cô lắc đầu một cái, tim đập lùng bùng đến hai tai chỉ nghe tiếng bụp bụp của trái tim.
Chờ cuộc gọi tắt đi, mấy giây sau tin nhắn nổi lên.
Cô nhìn xuống màn hình tin nhắn, mặt trở nên trắng bệch.
“Tốt.”1
Lăng Nhữ Y ngó mắt nhìn vào màn hình tin nhắn của Tiểu Linh, nhìn thấy mấy dòng tin nhắn kia, từ tin có ba chữ xuống hai chữ và rồi chỉ còn đúng một chữ, Lăng Nhữ Y chỉ có thể hờ hờ cười, âm hưởng nói chuyện uy lực này đúng thật là... Không hơn cũng chẳng kém, vừa bằng anh chồng nhà cô.1
Nhưng may thay, sau khi cô sinh Gia Bảo thì anh chồng nhà cô ngoan lắm ah, không có nói chuyện kiểu như thế với cô nữa.
“Thôi, ngoài vườn có bãi đất trống trồng hoa hồng, tớ đào cho cậu cái lỗ” Lăng Nhữ Y không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Cậu đắp mộ cuộc tình tớ hay gì, còn có cả hoa hồng” Nhan Tiểu Linh oai oái lên, giờ phút này thật sự xanh mặt rồi, cô bắt đầu hoảng “Làm... Làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao nữa, tìm một chỗ mà nấp đi, tránh qua vài hôm thôi” Lăng Nhữ Y rất dễ dàng đưa ra biện pháp.
Tiểu Linh biết là vậy, nhưng tránh đi đâu mới được, về nhà là không thể rồi? Ngoài nhà ra cô còn có thể nấp ở đâu được, Nhan Tiểu Linh trở nên hoang mang, cô nhìn trái nhìn phải suy ngẫm rồi lại nhìn Lăng Nhữ Y đang ngồi ngay trước mặt, cô chớp chớp mắt, một sáng kiến liền loé lên, hai mắt Tiểu Linh liền sáng ngời thốt lên.
“Phu nhân a.”
Ây, cái giọng nhão nhẹt này, Lăng Nhữ Y nhìn gương mặt sáng chói của cô bạn “Cái gì đây? Muốn cái gì?”
“Phu nhân có thể chất chứa cái phận bèo bọt héo hon này của tớ không? Bây giờ tớ phải tìm một chỗ an toàn để lánh đi, mà bảo an của Mạc gia thì khỏi phải bàn cãi, cho nên tớ ở đây chính là an toàn nhất a. Cho nên là phu nhân chất chứa tớ đi, nha nha.”1
“...” Lăng Nhữ Y nghe giọng nói nhõng nhẽo của Tiểu Linh, cô nén cười từ nãy giờ, lúc này không nhịn được phì ra một tiếng cười. Truyện Xuyên Không
“Phu nhân a, nhà to thế này nhất định ở không đủ, thêm tớ vào cũng không có chật chỗ, nha phu nhân, phu nhân của tui thương xót tui đi.”
“Được rồi...” Lăng Nhữ Y cười cười “Nhưng mà tớ cũng phải nói với Đình Quân một tiếng đã.”
“Ừm ừm, phu nhân nói ngay và luôn đi” Nhan Tiểu Linh bưng lên điện thoại của Nhữ Y đặt lên bàn tay Nhữ Y một cách đầy nịnh nọt.1
Lăng Nhữ Y buồn cười quá đi thôi, đường đường là cọp mẹ Tiểu Linh mà giờ đây xem bộ dạng của cô chẳng khác gì con mèo con. Cô cầm lấy điện thoại, mở điện thoại ra gọi cho Mạc Đình Quân.
Chuông đổ hai âm giọng nói cực kì ôn nhu phát lên, mang theo cưng chiều vô cùng.
“Anh nghe đây vợ anh?”1
“Chồng em nè, anh có đang rảnh rỗi không, em nói một tí chuyện” Lăng Nhữ Y hội đáp, Mạc Đình Quân liền trả lời ngay.
“Vợ anh cứ nói.”1
“Chuyện là về Tiểu Linh á, Tiểu Linh muốn ở chỗ chúng ta vài hôm” Lăng Nhữ Y nói, Mạc Đình Quân nâng bạc môi nhìn Trần Nghiêm đang ngồi trước mặt, anh buông ra điện thoại, mở ra loa ngoài để cho Trần Nghiêm có thể nghe được âm thanh từ cuộc gọi.
“Vợ anh nói lại xem?”
“Em nói là Tiểu Linh muốn ở chỗ chúng ta vài hôm, cậu ấy có một số chuyện cho nên không tiện trở về nhà, nên là muốn ở chỗ của chúng ta, được không?”
Đáy mắt Trần Nghiêm động đậy, bàn tay cầm chiếc điện thoại, đôi mắt bạc lạnh nhìn chiếc điện thoại trên tay Mạc Đình Quân, đâu có trong điện thoại vang vang ra giọng nói oà oà của Tiểu Linh, cô nói.
“Anh Đình Quân, hồi trước nhờ ai mà anh có thể đi tìm vợ? Anh phải báo đáp tôi đi chứ, cho tôi ở chỗ anh vài ngày đi a.”
“À...” Mạc Đình Quân nâng mắt hứng thú nhìn Trần Nghiêm đang lãnh đạm hít vào một hơi thở sâu, Mạc Đình Quân khẽ đáp nhẹ nhàng với điện thoại “Được rồi, cứ thoải mái.”
“Cảm ơn anh Quân nhá” Giọng Nhan Tiểu Linh chí choé lên, qua điện thoại có thể hình dung ra cô đang vui đến nhảy cẩn.
“Vậy chồng em làm việc tiếp đi, em cúp máy đây.”
“Ừm” Mạc Đình Quân cưng chiều lên tiếng, Lăng Nhữ Y tắt máy, anh nâng mắt nhìn Trần Nghiêm trêu chọc.
“Chơi thân với nhau quá, đến cả gu phụ nữ cũng giống nhau đi, cậu nhắm trúng bạn thân của vợ tôi đấy.”
Trần Nghiêm nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, qua sáu cuộc gọi nhỡ, anh gọi cho cô mãi không được, cô né điện thoại của anh, thế mà nghe điện thoại của Mạc Đình Quân với cái âm điệu “Anh Đình Quân a.”1
Tâm tình anh cực kì không tốt, bạc mâu nâng lên hỏi Mạc Đình Quân.
“Cậu định làm sao, giúp cô ấy hay giúp tôi đây?”
Mạc Đình Quân rơi vào thế bí, gương mặt tuấn soái cười lên một tiếng, anh suy nghĩ rồi ôn tồn đáp.
“Đúng là nhờ cô ấy tôi mới kiếm được vợ, nhưng mà so với chí cốt mười lăm năm thì... Không bằng.”
Trần Nghiêm nâng lên mâu bạc, cánh môi vui vẻ nâng lên, gấp rút muốn đến chỗ Mạc gia.
“Công việc xong hết chưa?”
...
Trở lại với Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh, sau khi được sự đồng ý của Mạc Đình Quân, Nhan Tiểu Linh vui mừng hớn hở, bắt Lăng Nhữ Y dắt mình đi chọn phòng.
Mạc gia lớn lắm a, giống như mấy toà lâu đầu trắng hùng dũng vậy, có biết bao nhiêu là phòng, Nhan Tiểu Linh tha hồ mà lựa chọn phòng ngủ. Lựa được căn phòng, Nhan Tiểu Linh liền lăn lăn lộn lộn trên đệm mềm mại, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như vậy.1
Cô thoát được rồi, tránh được cái gã đàn ông đấy rồi, mấy ngày tới ở Mạc gia sẽ vô bình yên, cuộc đời của cô lại nở hoa lại rồi.1
Trôi qua tầm ba mươi phút nữa sau khi chọn phòng cho Tiểu Linh, Mạc Đình Quân gọi cho Nhữ Y nói rằng anh về đến rồi.
Hôm nay anh về sớm thế? Lăng Nhữ Y cùng Tiểu Linh tung tăng đi xuống nhà dưới, Nhan Tiểu Linh còn mừng rỡ hơn cô.
Cô nàng đi đến trước cửa đứng đợi Mạc tổng trở về, dự định lát nữa anh Mạc Đình Quân ấy bước vào cô sẽ thi hành lễ nghi chào hỏi, Lăng Nhữ Y nhìn bộ dạng vô cùng phấn khởi của Nhan Tiểu Linh, cô ngồi trên sofa cười haha.
“Cậu có cần phải như thế không chứ? Haha.”
Nhan Tiểu Linh ngoái đầu lại nhìn Nhữ Y, gương mặt cực kì nịnh hót.
“Phải như vậy chớ, phải mở cửa chào đón anh Mạc đã đại giá quan lâm chấp nhận chất chứa tớ, tớ phải cảm ơn anh ta cho thật chỉnh chu a.”
“Haha, cậu này thật là...” Lăng Nhữ Y ôm lên hộp hạt dưa, Nhan Tiểu Linh thân đứng trước cửa chờ đợi Mạc tổng, khi mà Mạc tổng về cô phải hành lễ một cái, ngoái đầu về nhìn Nhữ Y.
“Đúng là không uổng công tớ nịnh hót cậu mấy năm trời, bây giờ mới có một chỗ dựa vững chắc như thế a, cái họ Nghiêm khốn nạn đó có tài giỏi đến mấy cũng chẳng lọt vào Mạc gia được.”1
Nhan Tiểu Linh thân đứng bên cửa ngoái đầu về nhìn Nhữ Y khua môi múa mép, cô rất ung dung tự tin vỗ vỗ lồng ngực, cảm giác ngoái đầu lại múa mép không có đã, cô xoay hẳn người về phía Nhữ Y, đưa lưng về cánh cửa, bắt đầu haha cười múa mép.
“Haha, anh ta nghĩ anh ta là ai mà ức hiếp tớ như vậy kia chứ? Nói cậu biết nhé...”1
Đột nhiên Lăng Nhữ Y ngồi ở sofa nét mặt khô cứng lại, hành động cắn hạt dưa cũng phải ngừng lại, đôi mắt tròn xe nhìn người đàn ông to lớn đứng phía sau lưng Nhan Tiểu Linh, anh ta đi vào cùng một lúc với Mạc Đình Quân.
Da trắng, thân hình cao lớn rất giống với Mạc Đình Quân, mũi cao rất thẳng, đôi mắt rất đẹp?
Há? Lăng Nhữ Y há ra, người đàn ông kia giống với miêu tả của Tiểu Linh quá, hình như người kia là... Trần Nghiêm.
Mặt nhỏ sượng lại nhìn cô bạn đang tự tin vỗ bẹp bẹp vào ngực, Nhữ Y lắc lắc đầu kịch liệt nhưng Nhan Tiểu Linh lúc này quá mức phấn khởi, Tiểu Linh không hiểu được ý tứ của Nhữ Y.
“Cái họ Trần đó, so với Mạc tổng nhà ta thì chả là gì nha, cho nên a, tớ có Mạc phu nhân chống đỡ, còn có Mạc tổng bảo kê, tớ chả sợ anh ta. Phi phi phi, anh ta nghĩ ngủ một đêm thì tớ bắt buộc phải cưới anh ta sao? Có cái búa, chẳng qua là tình một đêm thôi a, đơn giản chỉ là một đêm thôi, chẳng có gì phải quan trọng hoá.”1
Nhan Tiểu Linh càng tự tin nói, nội tâm Lăng Nhữ Y chỉ muốn khóc, Tiểu Linh bé nhỏ aaa, cậu đừng nói nữa, cậu mà nói nữa cái mạng nhỏ của cậu không đảm bảo được đâu.
Cô kịch liệt lắc đầu nhưng Tiểu Linh khua môi múa mép dữ dội, không hiểu được ý của Nhữ Y.
“Thời buổi nào rồi, dăm ba cái như tình một đêm có đầy ngoài đường kia mà, cho nên chẳng có gì phải quan trọng cả. Tớ chỉ xem chuyện hôm qua là một cái tình một đêm cho biết mùi đàn ông thôi, cơ mà sao mặt cậu lại như thế? Lắc lắc cái gì?”
Nhan Tiểu Linh múa mép xong mới chú ý đến dáng vẻ của Lăng Nhữ Y vừa lắc đầu kịch liệt vừa ôm hộp hạt dưa ở sofa, khi cô hỏi đến, Lăng Nhữ Y chĩa ra ngón tay chỏ chỉ về phía cô, Nhan Tiểu Linh nhìn Nhữ Y đang chỉ về phía mình.
“Tớ á? Tớ làm sao á?” Nhan Tiểu Linh không hiểu, hai mắt tròn xoe nhìn Nhữ Y.
Sao mặt mũi Nhữ Y lại như trời đánh thế kia? Cô thì làm sao? Cô bình thường ah.
Lăng Nhữ Y lắc lắc bàn tay, giọng nói không biết nên vui hay nên buồn cất lên.
“Không, không phải cậu, phía sau cậu.”
Phía sau? Phía sau có cái gì? Có cái gì phía sau?
Nhan Tiểu Linh chớp mắt, cô xoay bước chân ngước mặt nhìn về phía sau.
Đùng đùng một vòm ngực lớn ngay trước mắt, ngẩn lên chính là gương mặt của người mà cô đang réo gọi từ nãy giờ.1
Trần Nghiêm.1
Còn tiếp...