Duy không
nhìn Thy, lẳng lặng đi ngang qua cô bước lên cầu thang để về căn phòng mà ông
Cường đã chuẩn bị sẵn theo sự chỉ dẫn của ông. Bà Mỹ và Tiến Hào cũng đi theo họ.
Khi đi ngang qua Thy, Tiến Hào chỉ vỗ nhẹ vào vai cô thay cho một lời giải
thích dài dòng.
- Thiên
Thy! Anh xin lỗi vì không nói với em sớm hơn.
Sau khi quẳng
đồ đạc cá nhân vào một góc gọn tạm thời, Bảo Duy nằm vật ra chiếc giường màu
xanh đen, nhìn chăm chăm vào trần nhà không chớp mắt. Bỗng chốc, Duy thấy chóng
mặt, cảm giác mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho cậu không thể nào thích
nghi kịp. Chỉ mới vài hôm trước, Duy còn đau đớn khi nhận ra mẹ và anh trai ở
cùng nhà với Thy. Hôm nay, chính cậu cũng xuất hiện trong căn nhà này với tư
cách là một thành viên mới.
Bảo Duy vẫn
chưa thoát khỏi những thắc mắc tại sao ông Cường lại biết đến cậu và bắt ép cậu
về đây, dùng lời lẽ hết sức hợp lý và hấp dẫn khiến cậu không thể chối từ. Chợt
nhớ đến lời nói của Minh Đăng vào chiều hôm qua, liệu chuyện này có liên quan
gì đến hắn không?
- Duy! Em ổn
chứ? Cảm giác chắc lạ lắm phải không? – Tiến Hào đang bước vào phòng Duy với nụ
cười vui tươi.
- Ba của
Thy là người như thế nào? – Vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, Bảo Duy vừa hỏi
Tiến Hào vừa đấu mắt với trần nhà.
- Ông ấy là
một người rất tốt. Em thấy đó, ông ấy đã lập tức đưa em về đây ngay sau khi biết
em là con của mẹ.
- Tại sao
ông ấy biết nơi em ở?
Tiến Hào im
lặng trước câu hỏi của Duy, chính anh cũng đang thắc mắc điều đó. Trong nhà này
chỉ có một mình anh là biết trại mồ côi đó, còn dượng chắc có lẽ là do ông ấy tự
điều tra. Thấy em trai có vẻ khá mệt mỏi, Hào rời khỏi phòng sau lời dặn dò Duy
nghỉ sớm và đừng lo nghĩ quá nhiều.
Tiến Hào
chưa về phòng ngay, anh đến phòng đọc sách của dượng rồi gõ cửa, bước vào.
- Dượng!
Con có chuyện muốn hỏi.
Ông Cường
ngẩng đầu nhìn Hào với đôi mắt nặng trĩu như bị mất ngủ mấy đêm liền, tỏ ý chờ
câu hỏi của anh.
- Tại sao
dượng đưa em con về nhà?
- Con không
muốn điều đó sao? – Ông Cường nhíu lông mi nhìn Hào.
- Dạ không
phải. Con chỉ thắc mắc thôi. – Tiến Hào vội thanh minh.
- Dượng muốn
chúng ta xây lại một gia đình mới. Một gia đình đúng nghĩa . Nhưng muốn làm mới
cái gì thì phải làm mới ngay từ trong cốt lõi của nó. Hơn nữa, như thế cũng tốt
cho em trai của con.
- Dạ con hiểu
rồi. Con cám ơn Dượng – Tiến Hào vui vẻ, cười híp mắt – À! Nhưng chắc có điều
này dượng chưa biết, Bảo Duy và Thiên Thy đang học chung trường và còn rất thân
với nhau.
Thấy ông Cờng
ngạc nhiên, Tiến Hào cũng không nói gì thêm, chào dượng với nụ cười rồi đi ra
ngoài.
Ông Cường
ngồi trong phòng dáng vẻ trầm ngâm. Sau cái hôm Bảo Duy vô tình vào nhà ông,
ông đã cho người điều tra cậu bé. Nhưng cấp dưới của ông chưa kịp điều tra gì
thì đã có một người lạ mặt nào đó, nhờ thư kí riêng gửi cho ông địa chỉ của Bảo
Duy. Ngay từ lúc ấy, ông Cường đã nảy ra một ý định sáng suốt là đón Duy về nhà
mình. Nhờ đó sẽ xây dựng lại một gia đình mới hoàn toàn, nhằm kéo Thiên Thy lại
gần với những người trong nhà hơn. Lúc nãy nghe Tiến Hào nói Bảo Duy và Thiên
Thy là bạn thân, ông Cường càng thấy thắc mắc về người lạ mặt đã gửi địa chỉ
cho ông. Rốt cục người đó là ai và muốn gì? Tại sao lại biết rõ tình hình gia
đình ông như đường chỉ bàn tay như thế?
Hôm ấy, bữa
cơm tối diễn ra trong không khí im lặng và căng thẳng. Tất cả mọi người đều có
mặt đầy đủ nơi bàn ăn, chỉ thiếu mỗi Thiên Thy.
- Hào! Con
lên phòng kêu Thy xuống ăn cơm.
Sau lời nói
của ông Cường, Tiến Hào vui vẻ chạy lên lầu gọi Thy, hình như anh rất hứng khởi
với gia đình mới này. Vẫn như mọi lần, Thiên Thy không chịu xuống nhưng hôm nay
Hào kéo tay Thy xuống cho bằng được.
Bước xuống
bàn ăn, Thy thấy Duy đang ngồi kế mẹ mình. Còn bà Mỹ thấy Thy ngồi xuống ghế
thì kín đáo liếc lườm cô vài cái rồi thôi. Chiếc bàn ăn hình chữ nhật mọi hôm
chỉ có ba người, hôm nay có thêm hai người nữa nên cảm thấy ấm cúng hẳn. Ông Cường
ngồi ở đầu bàn, vị trí của người trụ cột gia đình. Hai bên bàn, một bên là bà Mỹ
và Duy, một bên là Tiến Hào và Thiên Thy. Ông Cường khẽ mỉm cười nhìn tất cả mọi
người rồi bắt đầu cầm đũa. Bữa ăn diễn ra trong im lặng có phần nặng nề u ám
như chính bầu trời ngoài kia.
Vì là ngồi
đối diện nên Thiên Thy và Bảo Duy rất hay chạm phải mắt nhau, đôi khi còn vô
tình gắp trúng thức ăn cùng lúc nữa. Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong im lặng, cả
cô và cậu đều muốn tránh né nhau trong lúc này. Cả ngày nay, Duy luôn né tránh
Thy, lúc nào cũng ru rú ở trong phòng mà không cho cô gặp mặt. Điều đó khiến
Thiên Thy rất bực bội, cô tự nhủ sau khi ăn cơm xong sẽ hỏi Duy cho thật rõ
ràng mới thôi.
Bữa ăn tối
bắt đầu bằng sự im lặng và kết thúc cũng bằng sự im lặng. Có lẽ họ thực sự
không quen sinh hoạt như bao gia đình bình thường khác. Cả bữa ăn cũng chỉ có
tiếng của Tiến Hào và ông Cường thỉnh thoảng nói với nhau vài ba câu. Khi mọi
người đã đặt đũa xuống bàn thì ai về phòng nấy, tuyệt nhiên không ai nói nửa lời.
Thiên Thy
có cảm giác giữa Bảo Duy và bà Mỹ không giống mẹ con xíu nào. Hình như giữa hai
người họ có một khoảng cách khó mà lấp đầy, rất giống ba và cô.
Thy theo
Duy lên cầu thang rồi vào thẳng phòng cậu.
- Duy! Em nợ
chị một lời giải thích – Thy thẳng thắn.
- Những điều
em cần giải thích chính là những điều chị đang nhìn thấy đó – Duy nằm vật xuống
giường – một thằng nhóc mồ côi tự dưng có được một gia đình…
- Ý chị
không phải vậy.
- Nếu chị
muốn biết rõ hơn, thì cứ hỏi anh Minh Đăng của chị đi – Duy uể oải
- Minh
Đăng? Anh ấy thì liên quan gì đến chuyện này? - Thy ngạc nhiên ra mặt.
Đúng lúc
đó, điện thoại trong túi Thy rung, là số của Minh Đăng. Cô liếc nhìn Bảo Duy
như thăm dò rồi ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo – Thy
cao giọng nhấc máy.
“Thiên Thy”
– trái ngược với giọng thanh thanh của Thy là một giọng nói rất trầm trong điện
thoại.
- Minh
Đăng! Có chuyện gì, anh nói đi, em nghe.
“Thiên
Thy!”
Đáp lại sự
thắc mắc của Thiên Thy vẫn chỉ là tiếng gọi như thở dài của Minh Đăng . Cô cũng
im lặng để cố chờ xem Đăng muốn nói gì, nhưng chờ gần đến hai phút, trong điện
thoại mới lại cất lên một tiếng nói buồn, trầm ngâm…
“Anh đang ở
trước cửa nhà em”
Thy vội
vàng cúp máy, vơ vội chiếc áo len mỏng khoác lên người rồi chạy xuống nhà. Cô
ra mở cổng thì thấy Minh Đăng đang đứng dựa đầu vào thành tường nhà mình. Trời
đang khá lạnh mà Đăng chỉ lơ đễnh mặc chiếc áo thun cộc tay với chiếc jean rách
gối quen thuộc ôm gọn đôi chân dài. Nhưng lần này Minh Đăng thực sự trông rất
khác so với những lần anh đứng chờ cô. Bởi hôm nay, anh đang kẹp trên tay một
điếu thuốc và đưa lên miệng hút một hơi dài. Đôi mắt café ẩn sau hàng mi buồn của
Đăng lim dim nhìn theo khói thuốc từ hơi thở bay ra tạo thành những vòng ngoằn
nghèo trên không trung.
Lần đầu
tiên Thy thấy Đăng hút thuốc, tuy có hơi nhăn trán khó chịu nhưng Thy đã bị lôi
cuốn bởi cái vẻ trầm tư của anh. Cô cảm thấy không bực mình như lần đầu thấy
Duy hút thuốc vào mấy tháng trước.
- Anh hút
thuốc từ lúc nào vậy? – Thy hai tay bỏ túi áo, chậm rãi tiến lại gần Đăng.
- Mười lăm
tuổi. – Đăng vẫn dán chặt mắt lên bầu trời, không nhìn Thy lấy một giây.
Thy nhăn mặt,
“mười lăm tuổi”, cái tuổi còn quá nít ranh để đụng đến thứ thuốc hôi hám độc hại
này. Không ngờ Minh Đăng lúc nhỏ cũng là một đứa trẻ hư.
- Anh gọi
em lúc này có chuyện gì không? – Thy vẫn đứng im, lặng nhìn những vòng khói
quay quẩn bên khuôn mặt Đăng.
- Thiên
Thy!
- Sao?
- Thiên
Thy!
Lại là tiếng
gọi não nề của Đăng giống y hệt trong điện thoại lúc nãy. Bây giờ đôi mắt buồn
của anh mới chú mục vào cô gái đứng kế bên.
- Có chuyện
gì anh nói đi . – Thy sốt ruột.
Đăng thả điếu
thuốc vào góc tường, những ngụm khói nhỏ vẫn còn bay ra từ miệng khi anh cất tiếng.
- Hôm trước
anh có nói rằng anh không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ, em nhớ không?
- Nhớ. Vậy
anh còn là gì nữa?
Thy tròn mắt,
đợi chờ câu trả lời. Cô cảm thấy cổ họng Đăng bỗng trở nên nghẹn ứ, phát âm thật
khó khăn, đôi mắt như muốn thiêu chọn cô trong mảng màu u buồn.
- Anh còn
là… một kẻ hèn nhát…
Thy bất ngờ,
chưa kịp hiểu Đăng đang nói gì thì đã bị anh kéo cô vào lòng bằng một lực rất mạnh,
mạnh đến nỗi bàn tay Thy đau tê tái.
Nhưng cảm
giác đau ấy chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất không dấu vết. Vì giờ đây
Thy đã bị Đăng mê hoặc bởi nụ hôn có chút mạnh bạo nhưng rất nồng cháy. Nó nồng
cháy đến nỗi Thy tưởng chừng như thở không nổi. Đôi môi nhỏ của cô bị Đăng ngấu
nghiến một cách tham lam như đứa trẻ con tham ăn quà vặt. Hai bàn tay lạnh buốt
của anh áp sát vào đôi má Thy không để cho cô lùi lại dù chỉ một milimet.
Tuy đây
không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng chưa bao giờ Minh Đăng hôn
cuồng nhiệt như thế, khiến Thiên Thy có cảm giác sợ hãi. Cô muốn đẩy anh ra
nhưng không có cơ hội làm chuyện đó. Vì Đăng ôm và hôn Thy rất chặt như thể chỉ
cần buông tay ra thì người con gái này sẽ biến mất trước mặt anh ngay lập tức.
Vì thế, mặc kệ cho những giọt mưa ở trên cao bắt đầu rơi trên đôi vai của cả
hai, Minh Đăng vẫn ngang ngược, không cho đôi môi đang run lên của Thy rời khỏi
bờ môi lạnh buốt của anh.
Không phải
tất cả những nụ hôn đều mang đến hạnh phúc, đôi khi nó mang đến cho ta sự bất
an, hoang hoải gần như tột cùng.
Như nhận ra
sự hoảng sợ của Thy, Đăng từ từ buông tha cho đôi môi bé nhỏ của cô. Hơi thở
“nguy hiểm” của anh vẫn còn vương vấn trên má cô, lạnh lẽo như chính những giọt
mưa nặng trĩu. Còn Thy thì thở hổn hển, tranh thủ hít những ngụm oxi do nín thở
quá lâu. Cả hai đôi mắt ướt đẫm vì nước mưa nhìn sâu vào nhau như muốn nói rất
nhiều điều, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một câu nói nhạt nhếch của Minh Đăng.
- Trời mưa
rồi. Em vào nhà đi!
- Minh
Đăng, mấy ngày nay anh lạ lắm, có chuyện gì với anh phải không?
Thy lo lắng,
vội vàng gấp gáp hỏi Đăng, khuôn mặt cô chẳng mấy chốc đã ướt hết vì nước mưa.
Lạnh toát.
- Em vào
nhà đi. Anh về đây.
Minh Đăng
buông người Thy, không cho cô nói thêm lời nào, anh nhanh chân sải bước trên
con đường đổ bóng điện vàng, đôi vai chở đầy những giọt mưa nặng trĩu, chảy xuống
thân hình đơn độc.Ướt thẫm và cô độc!
- MINH
ĐĂNG! RỐT CỤC THÌ ANH ĐANG GIẤU EM ĐIỀU GÌ?
Nhìn theo
bóng người đang khuất dần trong màn mưa, Thiên Thy vô thức đưa hai tay lên miệng
tạo thành hình chiếc loa, cố gắng hét thật to câu hỏi đang xâm chiếm hết đầu óc
cô. Nhưng đáp lại Thy cũng chỉ là những giọt mưa lạnh đến thấu xương. Bóng dáng
của Minh Đăng giờ đây chỉ còn là một chiếc chấm nhỏ xíu trực chờ cơn mưa hung bạo
kia dập tan đi bất cứ lúc nào.
Lúc này Thy
cảm thấy hoang mang thực sự. Chẳng thể định hình được những chuyện đang diễn ra
trong đời cô. Bảo Duy đột nhiên trở thành người chung một nhà với Thiên Thy.
Minh Đăng lúc càng cư xử lạ kì. Và câu nói của Bảo Duy khi nãy đã khiến cô nghĩ
rằng hai người này chắc chắn có điều gì đó đang giấu cô. Chắc chắn là như thế!
…
Bước lên cầu
thang với bộ dạng ướt nhẹp cùng những suy nghĩ mông lung, Thiên Thy được phen
giật nảy mình khi Bảo Duy đã đứng chặn trước cửa phòng cô từ lúc nào. Hai tay cậu
đút vào túi quần, quét ánh mắt lạnh lùng khắp người Thy.
- Hắn thường
hay bỏ mặc chị bị ướt mưa như thế sao?
Bảo Duy cất
giọng nhạt nhạt, lúc nãy đứng trên hành lang, Duy đã vô tình nhìn thấy tất cả
những gì xảy ra ở dưới đường.
- Duy! Cả
em và Đăng chắc chắn đang dấu chị chuyện gì đó đúng không?... Hai người có quan
hệ gì với nhau phải không? – Thy nghiêm nghị hỏi Duy.
- Chị chắc
chắn sẽ không muốn nghe đâu – Duy hững hờ, bỏ vào phòng.
- Từ nhỏ đến
giờ, chị chưa bao giờ hỏi những điều không muốn biết. Đúng không Duy?
Câu hỏi đầy
ẩn ý của Thy khiến Duy quay lại.
- Nhưng lần
này chắc chắn sẽ khác.
- Không có
lần nào ngoại lệ đâu.
Bảo Duy
nhìn sâu vào người con gái trước mặt, môi cậu mím chặt lộ rõ vẻ phân vân, dường
như cậu phải giằng co rất nhiều mới quyết định mở lời.
- Được!
nhưng trước tiên hãy đi thay quần áo đi. Môi chị tái hết rồi.
Thực ra Duy
vẫn còn rất thương Thy. Lúc nãy khi đứng trên hành lang, Duy đã vô tình chứng
kiến tất cả những gì xảy ra trước cổng. Câu đã phải vội vàng nhắm mắt vào không
dám nhìn thêm, nếu không lồng ngực sẽ bóp nghẹn trái tim cậu thành những mảnh vụn
vỡ. Duy thực sự rất sợ phải nhìn thấy những cảnh như thế. Cho đến bây giờ Bảo
Duy vẫn không hiểu vì sao Thiên Thy lại rung động trước Minh Đăng mà không phải
bất kì một thằng con trai nào khác. Trong khi cậu đã ở bên cô suốt từ những năm
đầu cấp hai cho đến bây giờ, vậy mà Thy vẫn không thể dành cho cậu thứ tình cảm
sâu đậm hơn tình bạn và tình chị em.
- Có thể giải
thích cho chị nghe tất cả những chuyện đang diễn ra được rồi chứ?
Sự quay trở
lại nhanh chóng và đột ngột của Thiên Thy đã cắt phựt những sợi dây cảm xúc và
suy nghĩ đang cột vào nhau, rối như tơ vò của Duy. Cậu thở hắt ra. Có lẽ không
nên giấu Thy nữa, đã đến lúc để cho cô biết tất cả. Duy nhìn Thy đầy quả quyết.
- Vào phòng
em đi!
…
Đêm đó, Thy
trằn chọc cho đến sáng. Suốt đêm, cô như một con cá nhỏ, bơi vẫy trong cảm xúc
của chính mình. Từng lời nói của Bảo Duy như ăn sâu vào não Thy, cứa mòn từng
dây nơ ron và từng ngóc ngách của tế bào của cô.
Theo lời của
Bảo Duy, Minh Đăng mà cô biết hiện lên thật đáng sợ và xấu xa. Gia đình anh đã
hại gia đình Duy đến tán gia bại sản. Mẹ và anh trai cũng bỏ cha con cậu đi từ
đó. Còn anh đã biến Duy chính thức trở thành một đứa trẻ mồ côi thực sự từ khi
lên năm khi vô tình cướp đi mạng sống của ba cậu.
Trong khi Bảo
Duy trở thành đứa trẻ lang thang, được đưa vào trại mồ côi chịu cực khổ từ đấy
thì Minh Đăng lại ung dung đi qua nước ngoài du học để thay đổi không khí, trốn
tránh tội lỗi của chính mình.
Thế nhưng nỗi
trằn trọc của Thy không dừng lại ở đó, nó còn lớn và day dứt hơn rất nhiều khi
nghe đến câu cuối cùng của Bảo Duy: “Minh Đăng, đang là giám đốc của một công
ty và gia đình em phá sản cũng là do bị công ty ấy lừa gạt”
Mặc dù bị
những cơn hoang hoải dày vò, trong tâm trí và trái tim Thy vẫn còn một chút
ương ngạnh không muốn tin những điều vừa nghe được, nó muốn bảo vệ cho người cô
yêu, rằng tất cả những lời Duy nói đều là sự bịa đặt.
Chẳng biết
là do dầm mưa hay vì quá hoang mang mà đêm ấy, Thiên Thy đã sốt rất cao!
Sáng hôm
sau, cả nhà đều bất ngờ trước bộ dạng bơ phờ của Thiên Thy. Nhưng cô chẳng thèm
chú ý đến điều đó, đôi mắt mệt mỏi của Thy chỉ mải kiếm tìm Bảo Duy, cậu đang
bàn chuyện gì đó với Tiến Hào dưới phòng khách.
- Bảo Duy!
Những điều tối qua em nói, em có thể chứng minh được không? – Thy nhìn thẳng
vào mắt Duy.
- Chị không
tin em ? – Duy khẽ nhíu mày.
- Chị chỉ
muốn xác nhận.
- Nếu chị
muốn, ngay bây giờ em sẽ đưa chị đến một nơi để xác nhận trực diện. Chị muốn đi
không?
Thy khẽ gật
đầu.
Bảo Duy
không nói gì, nhìn Thy khá căng thẳng. Cậu đứng lên dắt tay Thy ra khỏi nhà, mượn
chiếc SH của Tiến Hào để chở Thy đi đến nơi mà cô có thể xác nhận tất cả mọi
chuyện.
Tiến Hào ở
lại phòng khách thì lo lắng không yên. Anh cũng rời khỏi nhà vài phút sau đó để
đến công ty.
Chiếc SH dừng
ngay tại một tòa nhà cao chọc trời. Trước cảnh cổng rộng lớn có hàng chữ được
khắc bằng đá màu vàng chói lóa : “Tập đoàn Hoàng Minh”
Duy đẩy cửa,
kéo Thy vào trong tiền sảnh rộng lớn. Có rất nhiều người đang bận rộn ở đây, đa
số là các nhà báo phóng viên, nhiếp ảnh. Tất cả đang tất bật với công việc của
riêng mình.
Bên tay phải
của Thy là hàng loạt dãy ghế đang dần dần kín chỗ ngồi. Đối diện với hàng loạt
dãy ghế đó chính là một chiếc bàn dài được phủ khăn trắng. Phía sau là một tấm
bảng có in hàng chữ màu đỏ cỡ lớn được treo trên cao với hàng chữ: “Cuộc họp
báo công bố người thừa kế của tập đoàn Hoàng Minh”
Đang ngơ
ngác quan sát tất cả những hiện ra trước mắt, Thiên Thy xuýt chút nữa là bị đám
phóng viên, nhà báo xô ngã, cũng may có Bảo Duy nắm tay cô lại. Họ cuống cuồng,
vội vã chạy ra phía thang máy tầng chệt – nơi xuất hiện một chàng trai bảnh bao
trong bộ complete đang sải bước đi về phía họ với khuôn mặt lạnh tanh. Phía sau
chàng trai là một người đàn ông trung niên và một một ông lão có bộ râu bạc
phơ. Lờ qua những câu hỏi của đám phóng viên, chàng trai được tất cả mọi người
săn đón nhanh chóng bước lên bục đỏ, vị trí cao nhất trong tiền sảnh.
Trong một
giây nhỏ nhoi của cuộc đời rộng lớn, hai đôi mắt vô tình giao nhau trong hàng
trăm người chen giữa. Một đôi mắt bất ngờ nhưng có gì đó gọi là vụn vỡ trong
đáy mắt. Một đôi mắt thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng lấy lại được những
tia nhìn lạnh lẽo đến thấu xương, xa lạ như chưa từng quen biết, gặp gỡ bao giờ.