Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 16: Chương 16: chương 16




Trần Hi cảm thấy rất kỳ quái nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này thế nào lại giống như hành lang phòng làm việc của hội học sinh. Trong hành lang tối đen, chỉ có chút ánh sáng phía trước, hình như có một bóng người ở hướng đó đang phất tay về hướng cô.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy bóng người cao lớn rắn rỏi.

Trần Hi hướng ánh sáng đi tới, bóng người dần dần đến gần. . . . . .

Gương mặt Doãn Triệt dần dần xuất hiện trước mặt cô , hắn đang mỉm cười, vẫy tay về hướng cô gọi cô đến.

Trần Hi do dự, cô dừng bước, ngẩng đầu chất vấn hắn.

“Sao anh còn có thể ờ ngoài này?” Cô lớn tiếng hướng Doãn Triệt hỏi.

Doãn Triệt không nói gì, chỉ là nhìn cô cười, tay nhè nhẹ bỗng nhúc nhích, lại tiếp tục phát ra tín hiệu như muốn gọi cô đến.

Trần Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của Doãn Triệt, sự dịu dàng trong ánh mắt hắn dường như muốn nhấn chìm cô. Trần Hi giống như nhìn thấy mình trong ngày đầu nhập học, cô không cẩn thận vấp phải hành lý của mình té ngã, những sinh viên mới xung quanh nhìn cô cười giễu cợt. Doãn Triệt đưa tay ra, nâng cô đứng dậy. Ánh mắt của hắn lúc đó rất dịu dàng, dáng người dưới ánh mặt trời vô cùng cao lớn. Giọng nói hắn dịu dàng thổi vào mặt cô nóng ran.

Bước chân Trần Hi chần chừ, chậm rãi tiến về phía hắn một bước. Đột nhiên một cô gái xuất hiện bên cạnh hắn, nước mắt nhỏ giọt khóc lóc, nhưng Doãn Triệt không chút cử động, vẫn như cũ vươn tay về phía cô. Dần dần, những cô gái càng đến càng đông, cười đùa, nũng nịu, vô cùng vui vẽ….

“Không đúng, không đúng, anh thích những cô gái đó, anh không thích tôi… tôi không tin anh … không tin anh..” Trần Hi hốt hoảng lắc đầu, muốn lui về trong bóng tối, nhưng hành lang sau lưng bỗng không thấy đâu, thay vào đó là bức tường nặng nề lấp kín đường đi.

Vốn là ánh sáng ấm áp bỗng chốc biến thành âm trầm kinh khủng, Trần Hi hiện ra dưới ánh sáng rõ rệt, trong khi Doãn Triệt bị bóng tối bao vây, trên đầu hắn hiện ra những cái sừng gai góc, hắn hé miệng, lộ ra hàm răng trắng quỹ dị.

“Dám không nghe lời của tôi. . . . . .” Thanh âm Doãn Triệt trở nên lạnh lẽo khác thường. Hắn dần dần đi về phía cô, cho đến khi tay của hắn chạm vào mặt cô, tay hắn cũng lạnh lẽo, giống như tảng băng ngàn năm.

“Dám không nghe lời của tôi. . . . . .” Doãn Triệt lặp lại, tay của hắn để trên cổ cô, càng lúc càng bóp chặt lại ….

Trần Hi cảm giác mình không cách nào thở được, cô hốt hoảng nâng tay bắt cánh tay đang bóp cổ mình. Y phục của cô không tránh khỏi bị xé rách.

Chân của cô bị ác ma mở ra, cơ thể hắn to lớn cường tráng như vậy, vật ở dưới như có sức sống tự tìm kiếm lối xâm nhập vào.

Trước mặt Trần Hi xuất hiện hình ảnh, nơi giao nhau của hai người như hiện ra trước mặt cô, của hắn vô cùng to lớn đang đẩy mạnh vào cơ thể mềm mại của cô.

Cô muốn né tránh, muốn nhắm mắt không nhìn tới cảnh hoan ái trước mắt, nhưng không biết Doãn Triệt sử dụng ma pháp gì, làm cô cứ phải mở to mắt nhìn vào chỗ đó, từ từ cảm nhận cơ thể bị xâm phạm, nhưng không thể

làm gì được.

Tiến vào, rồi lại tiến vào, Trần Hi cảm thấy mình sắp bị xé nát, cô nhìn thấy mình từ từ vây lấy hắn, đem vật đó của hắn chôn sâu vào cơ thể.

Chợt, cô nhìn thấy khóe miệng Doãn Triệt nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt, những chiếc răng nanh của hắn càng hiện ra vô cùng sắc bén.

“Không nghe lời, biết tôi sẽ làm gì với em không?” Nụ cười Doãn Triệt càng lúc càng mở rộng, tràn đầy áp bức, giống như con báo đen đang chuẩn bị săn mồi, những bắp thịt trên cơ thể hắn nỗi lên gân xanh trông rất đáng sợ.

“Vậy thì. . . . . .” Hắn dùng lực cắn xuống.

“A. . . . . .” Trần Hi kêu lên một tiếng sợ hãi, từ trên giường ngồi bật dậy.

Trần Hi bật đèn bàn đầu giường, hô hấp từng ngụm, thì ra đây chỉ là giấc mơ. Cô lấy tay vuốt mặt, mặt cô rất nóng, còn có mồ hôi ướt cả tay.

Bây giờ cô mới biết thì ra tình cảm cô giành cho hắn ngay từ lúc đầu tiên hắn đưa tay ra với mình, lúc đó cô đã mở rộng lòng mình với hắn mất rồi.

“Không phải, chỉ là mình sợ hắn thôi. . . . . .” Trần Hi âm thầm an ủi mình, cô phủ nhận nước mắt trên mặt mình là do đau lòng vì không tin tưởng Doãn Triệt.

Trần Hi ra sức lặp đi lặp lại, chỉ vì quá hoảng sợ ….Giống như làm như vậy có thể xác nhận cô một chút cũng không quan tâm đến hắn… Đó là sự thật, cô rất ghét hắn, muốn cách xa hắn.

Trần Hi đi tới phòng tắm mở nước rửa mặt, dòng nước nóng ấm chảy lên mặt làm giảm bớt chút khí lạnh.

Ai có thể cho cô biết tại sao giấc mơ của mình lại giống thật như vậy, còn đáng sợ như vậy.

Trần Hi rửa mặt xong quay lại giường, cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thời gian, đã bốn giờ sáng, bây giờ cô không cón chút cảm giác buốn ngủ. Cô đi đến cửa sổ, kéo màn cửa ra một chút, bên ngoài trời đã bắt đầu có những tia sáng mong manh.

Trần Hi mở rộng cửa sổ, trở lại nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy mặt trời hồng từ từ dâng lên, điện thoại của cô cũng đổ chuông báo thức.

Trần Hi thở dài, miễn cưỡng đứng lên đi vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, gương mặt cô bây giờ không còn hồng hào nữa, đã trở nên tái nhợt, dưới mắt quầng thâm dày cộm như gấu trúc.

Mất ngủ chính là như vậy, buổi tối không ngủ được, buổi sáng còn khó chịu hơn.

Trần Hi cảm thấy trên người có chút căng thẳng, mở nước vòi sen ra tắm, nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái không ít.

Nhưng quầng thâm dưới mắt vẫn đen xì như cũ, cô chợt nhớ hôm nay ở trường chắc hẳn có rất nhiều người đang chờ đợi xem cô như thế náo, nếu là để bộ dáng này đi, chẳng phải làm trò cười cho mọi người sao, làm cho bọn đang tạo scandal đó hả hê rồi. Thực ra cô cũng đâu phải vì chuyện đó mà thao thức mất ngủ.

“Hay là trang điểm có lẽ tốt hơn” Trần Hi nghĩ thầm, nhưng bây giờ cô tìm đâu ra mỹ phẩm.

Trần Hi mở hộc tủ trong phòng tắm, không nghĩ lại nhìn thấy một bộ đầy đủ các mỹ phẩm trang điểm trong góc tủ.

Liếc mắt nhìn nhãn hiệu phía trên, Trần Hi chắc lưỡi hít hà, đúng là đồ tốt, là thương hiệu Goodfellas! Thật là quá tỉ mỉ, ngay cả những thứ này cũng chuẩn bị.

Trang điểm đối với Trần Hi mà nói cũng không xa lạ gì, trải qua mấy năm luyện tập để tham dự các bữa tiệc lớn nhỏ, nên cô đã có thể thành thục các kỷ xảo trang điểm.

Làn da tuổi trẻ vốn đã rất bóng mịn, cô cũng không cần tập trung quá vào chăm sóc da, chỉ là trang điểm lại đôi mắt một chút.

Dùng chì vẽ mắt kẽ tỉ mỉ ở dưới mắt đến đuôi mắt, mắt cô lập tức trông có vẽ sáng ngời và có tinh thần, sau đó dùng cọ mắt quét một lớp nhẹ màu mắt sáng, cuối cùng sử dụng mascara. Không chỉ quầng mắt còn không thấy, mà cả người cũng có vẽ sặc sỡ đầy sức sống.

Sau khi trang điểm xong, Trần Hi hài lòng nhìn mình trong gương, cũng không tệ lắm, còn có thể coi như rất tinh xảo.

Chuông điện thoại di động vang lên một tiếng liền tắt, kiểu này chỉ có Tiểu Hắc, chắc là hắn đã đến dưới lầu.

Trần Hi suy nghĩ một chút, tìm ra một cái váy khác với phong cách thường ngày mặc vào, lần nữa tự cảm thán mính, trẻ tuổi đúng là mặc cái gì cũng dễ nhìn.

Trần Hi cầm túi lên đi ra khỏi phòng, mùi cà phê trong phòng khách tràn ngập, lại nhìn thấy mỹ nam đang đọc báo. Trần Hi hơi ngước đầu, âm thầm tự nhủ mình phải có tiền đồ, không được nhìn hắn, phải có sức miễn dịch, bây giờ mà chảy máu mũi nữa thì thật mất mặt quá.

“À… cô trang điểm à?” Khương Sâm nheo nheo mắt nhìn cô, hắn ngẩng đầu ngửi ngửi, nhận thấy không có mùi nước hoa, liền có cảm giác buông lỏng một chút.

“Buổi tối có hẹn sao?” Hắn hướng Trần Hi hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trần Hi không chớp.

“Không có.”

“Vậy cô trang điểm làm gi, để ý ai rồi à?” Giọng nói Khương Sâm tỏ vẽ của kẻ bề trên.

“Không phải.” Trần Hi im lặng, chỉ là trang điểm thôi mà, có gì phải ngạc nhiên như vậy, tên đàn ông này đúng là chuyện gì cũng quản. “Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây, Tiểu Hắc đang đợi dưới lầu”.

“Ừ. . . . . . Chờ một chút.” Khương Sâm đứng lên, đi đến trước mặt Trần Hi, ngằm ngía thêm vài lần ” Trông cũng rất chuyên nghiệp, chắc là tồn nhiều thời gian lắm?”.

“Không có, vẫn chưa tới nửa giờ.”

“Nửa giờ?” Khương Sâm như bừng tỉnh hiểu ra việc gì đó, gật đầu nói “Cô làm cơm cũng rất nhanh, nửa giờ chắc là có thể làm được vài món rồi”

“Cám ơn đã khen.” Thấy Tiểu Hắc đang gọi đến lần thứ hai, Trần Hi có chút sốt ruột, để cho người khác đợi cũng không nên, hơn nữa lại là Tiểu Hắc.

“Tôi vẫn chưa ăn sáng” Khương Sâm lại nói thêm một câu không đâu.

“À… tôi cũng chưa ăn” Trần Hi gật đầu, ra vẽ hiểu, bây giờ những người trẻ tuổi ít ai ăn sáng.

“Cô biết là tốt rồi, sau này làm điểm tâm cùng nhau ăn đi, nghe nói không ăn sáng rất không tốt cho cơ thể, như vậy sẽ ảnh hưởng đến làn da của tôi”.

Hết việc này đến việc khác, Trần Hi oán thầm, buổi sáng vốn là ngủ không đủ, còn bắt cô phải làm điểm tâm.

Trần Hi thật muốn trừng phạt cái tên thần kinh này, nhưng nghĩ đến người đang chờ dưới lầu không thể không nhẫn nhịn, Trần Hi lập tức lại tươi cười lên.

“Khương tiên sinh, không phải bình thường anh muốn ngủ đến trưa sao? Hay là buổi tối tôi làm nhiều đồ ăn một chút, đến trưa ngủ dậy anh cũng có đồ ăn mà ăn, anh xem thế nào, chỉ cần bỏ vào Microwave hâm lại là có thức ăn nóng hổi rồi”.

“Ừ. . . . . . Đúng rồi còn có cơm trưa nữa nha.” Khương Sâm như đang mơ màng nhìn cô nghĩ ra thêm vài chuyện.

Trần Hi khẩn cầu nhìn mặt hắn, hi vọng lấy được đáp án đồng ý.

“Ý của cô cũng không tệ, vậy sau này buổi tối làm nhiều món khác nhau đi, tôi không hy vọng buổi tối và trưa đều ăn cùng một món, còn nữa….” Khương Sâm đưa bàn tay thon dài quơ quơ trước mặt Trần Hi.

“Tốt, không thành vấn đề. . . . . .” Trần Hi lập tức gật đầu đồng ý.

“Còn có điểm tâm nhất định phải làm buổi sáng, tôi muốn ăn kiểu tây, được rồi, tôi đi ngủ tiếp đây…” Khương Sâm ngáp mấy cái, đi tới cửa phòng ngủ còn quay đầu lại” Điểm tâm không cần quá phức tạp, chuẩn bị trong 30 phút là được rồi, thời gian buổi sáng đối với sinh viên là rất quý gia …”

Trần Hi trừng mắt, há to miệng, nhìn chằm chằm Khương Sâm như muốn biểu tình, cô thật muốn tìm một vật gì ném vào hắn, đập chết hắn thì mới hả dạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.