Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 1: Chương 1: chương 1




“A. . . . . .” Trần Hi cảm giác trong cơ thể một cơn đau đớn truyền đến, xâm nhập đến tận xương tủy.

Cổ họng thấy ngứa ngứa, Trần Hi có cảm giác giống như đang bị con chó nhỏ gặm lấy cổ mình. Cô giơ tay lên, định gạt nó ra. Nhưng tay của cô mới vừa nâng lên, liền bị một bàn tay mạnh mẽ khác áp chặt lên đỉnh đầu.

Trần Hi trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới cơ thể tên đàn ông quen thuộc này mà bất giác trở nên mềm nhũn.

“Doãn triệt, anh buông tôi ra.” Trần Hi hô to.

“Hả?” ánh mắt của Doãn Triệt mê ly, hắn nâng đầu mình đang chôn vùi ở ngực của người phụ nữ lên “Trương Nghiên, cô không thể vì tôi đối tốt với cha mẹ tôi một chút, tôi cũng muốn để cô đau giống như tôi.” Dứt lời, hắn đột nhiên mạnh mẽ đâm xuống.

Một cơn đau đớn kịch liệt từ sâu trong thân thể Trần Hi truyền đến, cô há mồm thở mạnh, chống đỡ cơn đau bất thình lình. Thần trí càng trở nên tỉnh táo, đột nhiên cô phát hiện, thân thể của mình đang bị vật của hắn nhét vào. Măc dù không cách nào đem hắn rút ra khỏi cơ thể mình, nhưng cũng không cản trở lý trí của Trần Hi thức tỉnh.

Hoàn cảnh xa lạ lại quen thuôc, khăn trải giường trắng toát, chiếc gương to lớn đối diện đang phản xạ tư thế trên giường của hai người. Chân của cô vô lực mở ra, người đàn ông ở giữa hai chân áp chặt mông của mình xuống.

Trần Hi thậm chí có thể nhìn thấy trong gương cái mông cuồn cuộncơ bắp đang theo động tác ra vào của hắn lúc buông lỏng, lúc buộc chặt.

Trần Hi giật mình nhìn tình trạng của họ, một cặp thân thể trẻ trung, màu da sáng bóng, lấp lánh trong suốt dưới ánh đèn.

Cô được trọng sinh? Nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao trọng sinh không sớm, không muộn mà lại ngay giờ phút quan trọng này? Tại sao ngay thời điểm mấu chốt mà tên đàn ông cặn bả này đang ra vào trong cơ thể cô.

Đau đớn làm cô nhận thức, thời điểm này không phải là lúc cô đã bị hắn phá thân rồi sao!

“Ừ. . . . . .” Trần Hi kêu đau một tiếng, trong cơ thể cô có cái gì đó lại đang tác quái.

“Cô không tập trung” Doãn Triệt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trần Hi, “không tập trung sẽ bị phạt”. Trong gương cái mông lần nữa trở nên căng thẳng vận dụng sức lực để phát tiết.

Trần Hi không kịp kêu ngừng, hắn liền mạnh mẽ đâm mạnh xuống.

“Ưm mmm …” Trần Hi vừa sợ hãi vừa đau khổ kêu lên. Cô cố gắng để tinh thần mình trấn tĩnh lại. Cô dám chắc tên đàn ông trên thân thể mình không biết cô là ai.

“Doãn triệt, đi ra ngoài, anh cút ra ngoài.” Trần Hi hô to, cô gào lên muốn đem hắn đẩy ra.

“Trương Nghiên, cô lại muốn tôi rút ra àh, dù sao lần này âm thanh của cô cũng nhiệt tình hơn nhiều”. Doãn Triệt ngừng động tác dưới thân lại, hắn nhìn xuống buồn cười nói ” Thế nào? Cô không phải luôn luôn bình tĩnh sao, làm sao mà hôm nay lại thành như con mèo, tôi muốn nhìn cô có thể giữ bình tĩnh đến khi nào”.

Dứt lời, Doãn Triệt hơi ngẩng đầu dậy, Trần Hi hoảng sợ trợn to cặp mắt, từ vẽ mặt hỗn loạn của hắn cô biết, đây là biểu hiện hắn tức giận và muốn trừng phạt cô.

Không cho Trần Hi có nhiều thời gian hoảng loạn, động tác của hắn đã nói cho cô tất cả. hắn dùng sức bóp mạnh bộ phận mềm mại trước người cô, cô bị hắn ướt át lắp đầy trở nên đau đớn, cảm giác như cơ thể mình bị căng ra đến cực hạn.

“Doãn Triệt, anh tỉnh táo lại đi, tôi không phải là Trương Nghiên, tôi thật sự không phải là cô ấy.” Trần Hi bắt đầu cầu xin tha thứ, cô nhớ trước khi trọng sinh lần đầu tiên của hai người vô cùng thê thảm.

Trần Hi gần như trở thành một búp bê xì hơi, bị hắn phát tiết lăn qua lộn lại. Không ai thương tiếc đó là lần đầu tiên của cô mà dịu dàng đối đãi. Tên đàn ông này rõ ràng là đang phát tiết cơn giận của mình.

Thậm chí sau khi xong chuyện, cô nhìn thầy Doãn Triệt phẩn hận và tức giận, sự ghét bỏ trong mắt hắn làm tổn thương cô, cứ như cô là người mà gây thương tổn cho hắn. Nhưng cho dù cô cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng gì, đổi lấy hắn vẫn tiếp tục mãnh liệt tiến công.

Ánh mắt Trần Hi dần dần trở nên mơ màng, cho dù đã trải qua một lần kịch liệt, thân thể của cô dù sao cũng còn non nớt,cô ẩn nhẫn cắn đôi môi mình, cẩn thận không để cho nó phát ra âm thanh, không tránh khỏi cảm thấy cao trào trong cơ thể.

“Doãn Triệt, cầu xin anh, nhẹ một chút, nhẹ một chút.” Trần Hi muốn cắn răng kiên trì, nhưng cô cảm giác thân thể mình không cách nào chịu đựng.

Được sống một lần nữa, cô sẽ đối đãi với chính mình tốt hơn. Nếu không có cách gì thay đổi, tội gì phải cắn răng chịu đựng, tỏ ra yếu ớt cũng không phải thất bại, chằng qua là cách để tiết kiệm sức lực của mình.

“Nhẹ. . . . . .” Doãn Triệt quơ quơ đầu, rượu cồn tác dụng, theo mồ hôi tựa hồ bốc hơi không ít, hắn mơ hồ biết dưới thân mình không phải là người mà hắn vẫn tưởng.

Hắn dừng lại một chút, nhìn người phụ nữ dưới thân mình, hắn biết, hắn biết, nhưng hắn bị vẻ đẹp của cô bao vây lấy, hắn không muốn rời đi. “Doãn Triệt, anh xem, tôi không phải Trương Nghiên, anh đi ra ngoài có được hay không, Doãn Triệt. . .”.

Nhìn ánh mắt Doãn Triệt đã khôi phục lại tinh thần một chút, Trần Hi lần nữa dấy lên hy vọng, âm thanh của cô trở nên cấp bách mà khẩn thiết ” Doãn Triệt… Doãn Triệt…” Thanh âm quả thật làm lý trí Doãn Triệt trở lại, hắn muốn dừng lại, nhưng cái kia ở trong cơ thể cô còn chưa cảm thấy thỏa mãn đang kêu gào chống lại ý chí của hắn.

Doãn Triệt nhắm mắt lại, không thèm nhìn đến người phụ nữ dưới thân nữa, mạnh mẽ đi vào. Trong lòng hắn giờ này chỉ có một ý niệm, nếu đã làm thì làm đến cùng.

“Ừ. . . . . .” Trần Hi phẫn hận đưa móng tay cào ra những dấu vết trên người Doãn Triệt . Đáng chết tên đàn ông này vẫn chính là như vậy, ích kỷ vô sỉ, hắn sẽ không bao giờ để mình chịu một chút uất ức.

Từ trong ánh mắt của hắn, Trần Hi đã nhìn thấu, hắn nhận ra mình, nhưng người đàn ông này lại làm ra dáng vẽ như không hề biết. Nếu như trước đây thì Trần Hi còn không nhìn ra, nhưng đã trải qua năm năm sống cùng hắn, cô sao lại không biết.

Doãn Triệt cảm nhận được sau lưng truyền tới trận trận đau nhói, nhưng cơn đau này so với hắn không là gì, ngược lại làm cho hắn thêm cảm giác hưng phấn. Hắn ra sức chôn vùi thân thể mình trong cơ thể cô, tiếng thở dốc mạnh mẽ, thỉnh thoảng còn phà ra làn khí nóng bên tai cô .

Lý trí của Trần Hi dần dần bị hắn làm tan biến, hàm răng đang cắn chặt dần buông lỏng, phát ra âm thanh mê loạn, hơi thở trở nên gấp gáp càng kích thích cơ thể người đàn ông ra sức vận động.

Trần Hi tỉnh lại lần nữa trong căn phòng tràn đầy hơi thở hoan ái, cô cố gắng thử nâng cánh tay mình lên mấy lần nhưng không còn một chút hơi sức nào. Hiện tại trên chiếc giường lớn này chỉ còn một mình cô. Trần Hi không cố gắng nữa, ngồi phịch trên giường.

Trước khi trọng sinh, cô cũng bị Doãn Triệt ăn sạch và không thấy tung tích. Nhưng Trần Hi lại không muốn bỏ qua, cô dùng tất các biên pháp ngăn chặn Doãn Triệt và Trương Nghiên dây dưa.

Suy nghĩ lại, không hiểu khi đó tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, trước mặt nhiều người khoe khoang mình cùng Doãn Triệt lên giường, còn cố ý để lộ vết hôn trên cổ, ý định dùng điều này để tuyên bố sở hữu Doãn Triệt. Nhưng không sai, Trương Nghiên không bao giờ chú ý đến Doãn Triệt nữa.

Doãn Triệt bình thường trước mặt mọi người là một người khiêm tốn, luôn dũng cảm nhận trách nhiệm, chính vì vậy hắn cùng cô bắt đầu kết giao, đóng vai trò bạn trai.

Lúc ấy, cô đắm chìm trong những giả tường do mình dựng nên, cho là rốt cuộc hắn cũng ưu ái mình, mặc kệ quá trình ra sao, cô muốn chiếm được người đàn ông này. Cô cũng tin chắc, nếu mình giữ vững ý chí, Doãn Triệt cuối cùng cũng sẽ yêu mình. Mà đặc biệt hơn là, cô phát hiện, cũng bởi vì phát sinh quan hệ lần này mà cô mang thai đứa con của hắn.

Bây giờ nghĩ lại cô thấy buồn cười, cho dù là có đứa bé thì thế nào, tâm của người đàn ông này không đặt lên người mình, thì dù có biểu hiện tốt cũng chỉ càng trở nên đau khổ thêm mà thôi.

“Tỉnh rồi, còn đau sao?”

Trần Hi đang khinh thường hồi tưởng lại quá khứ mình đã trải qua, giọng nói của Doãn Triệt đột nhiên vang lên bên tai cô. Cô miễn cưỡng gạt bỏ suy nghĩ, thấy trong tay Doãn Triệt là cái khăn lông thẩm ướt, đầu tóc hắn ướt nhẹp, chỉ quấn một cái khăn tấm trên hông.

“Anh còn chưa đi?” Trần Hi tỉnh táo nói làm Doãn Triệt nhíu nhíu mày.

“Cô hy vọng tôi đi sao?” Doãn Triệt hỏi ngược lại.

Trần Hi không nói chuyện nữa, lần này dường như có chút khác so với lần trước, vốn là hắn nên chạy trối chết, nhưng bây giờ vẫn còn đứng trong phòng. Không đi cũng tốt, có mấy lời thừa dịp bây giờ nói cho rõ, tránh sau này dây dưa.

Cảm nhận được chỗ tư mật bị một vật ấm áp lau sạch nhè nhẹ, Trần Hi kinh hoảng muốn động đậy thân thể.

“Đừng động, tôi lau giúp cô một chút, một hồi có hơi sức, rồi hãy tắm rửa.” Doãn Triệt thanh âm hết sức dịu dàng săn sóc.

“Không cần anh, tôi có thể tự làm .” Trần Hi muốn thu hồi chân mình lại, nhưng lại phát hiện tay Doãn Triệt đã đè mình xuống.

“Cô còn có hơi sức sao?” Doãn Triệt chuyên chú tầm mắt nhìn chằm chằm nơi tư mật của cô, động tác trên tay hắn không có một chút ngừng nghỉ.

Mặc dù động tác của hắn khá dịu dàng, Trần Hi cũng là hơi cảm thấy đau nhói.”Nhẹ một chút, đau.”

“Ừ, tôi đi giặt khăn lông một chút, ướt quá nhiều.” lời nói của Doãn Triệt khiến mặt Trần Hi trở nên đỏ bừng.

Trần Hi định nhắm mắt không để ý tới hành vi của hắn nữa, cảm thấy thân thể bị lau sạch sẽ. Trần Hi mở mắt lần nữa, Doãn Triệt giống như tìm tòi nghiên cứu cái gì nhìn chằm chằm nơi tư mật của cô.

Trần Hi khôi phục một chút hơi sức, cô kéo chăn qua che lại thân thể.

“Cô chờ tôi một

lát, tôi đi ra ngoài một chuyến.” Doãn Triệt nói một tiếng, sột soạt mặc quần áo vào. Hắn lúc gần đi còn cầm theo thẻ mở cửa phòng, gian phòng trong nháy mắt trở nên âm u xuống.

Trần Hi không hiểu trong lòng Doãn Triệt muốn gì, theo như trước đây thì hắn đã cao chạy xa bay, thề nhưng bây giờ vẫn cùng cô trong phòng, còn chăm sóc cô tỉ mỉ như vậy.

Chẳng lẽ cô không phải là trọng sinh mà chỉ là ảo giác? Nhưng không đúng, căn phòng này, người đàn ông này, còn có bộ dáng của cô, tuyệt đối không phải là của năm năm sau.

Cửa mở ra, trong phòng lại khôi phục ánh sáng. Trong tay Doãn Triệt cầm một lọ thuốc mỡ, hắn tự tay vén chăn trên người Trần Hi ra, ngón tay bôi thuốc mỡ phía ngoài cơ thể cô “Anh làm gì đấy?” Trần Hi loáng thoáng biết hành vi của hắn.

“Thuốc này làm giảm đau, tôi đã hỏi rồi, có thể dùng cho chỗ này” Doãn Triệt dứt lời bèn bôi thuốc cho cô.

“Doãn Triệt. . . . . . Doãn Triệt. . . . . . Chúng ta nói chuyện một chút.” Trải qua nghỉ ngơi và hồi phục, thân thể của cô đã không còn suy yếu như lúc nãy, cô miễn cưỡng ngồi dậy, dùng chăn bao kín chính mình.

Doãn Triệt nhìn thuốc bôi trên ngón tay, không lên tiếng nhưng có chút bất mãn.

“Doãn Triệt, chúng ta hãy quên hết những chuyện đêm nay đi”.

Trần Hi vừa nói dứt lời, sắc mặt Doãn Triệt trở nên âm trầm, trên mặt hắn nỗi lên tia cười lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.