Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 3: Chương 3: chương 3




Lúc Trần Hi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình mệt mỏi đến mức cả ngón tay tựa hồ không cách nào nhúc nhích được. Cô không biết hình dạng mình bây giờ thành ra cái gì nữa, chỉ cảm thấy phía dưới không thoải mái chút nào. Hoảng hốt nhớ lại, ấn tượng cuối cùng lúc đó là hắn làm cho cô ngất đi.

Cô trợn to hai mắt nhìn về phía trần nhà , chung quanh yên tĩnh, lần này cô dám cam đoan, trong gian phòng này trừ mình ra tuyệt đối không còn ai khác.

Dường như đây là lúc trước khi cô trọng sinh, cùng với Doãn Triệt sau lần đầu tiên? Bên trong khách sạn Lãnh Băng Băng, trống rỗng, cô thừa nhận mình đã mất đi sự sợ hãi của một cô gái ngây thơ, cùng với sự vui sướng khi được lên giường với người mình ái mộ.

Thử ngồi dậy, cô cảm thấy có một dòng chất lỏng từ trong thân thể chảy ra, tình huống như thế đối với cảnh vợ chồng sinh hoạt sau năm năm cưới nhau cô không còn thấy xa lạ gì nữa.

Trần Hi trở mình một cái, thân thể đau nhức làm cô không nhịn được mở miệng hít thở lấy không khí. Cô run rẩy bước xuống giường, chân bủn rủn không chống đỡ nổi cơ thể làm cô ngã xuống dất.

“Doãn Triệt anh là tên khốn kiếp, tôi nguyền rủa anh.” Cô mắng một tiếng.

Sau đó từ từ bò dậy vịn vào tường, cố gắng di chuyển vào phòng tắm. Nhìn hình ảnh của mình trong gương, trên người đầy vết xanh tìm tập trung chủ yếu ở hông, trên cổ thì lộ rõ nhiều dấu hôn đỏ hồng. Miệng cô sưng húp lên nhìn vào cũng không biết là do bị hôn hay bị cắn.

Học vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, Trần Hi cảm thấy những lời này quá cực kì có đạo lý. Những thứ tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình đều là vớ vẩn, ai nói một đêm bảy lần đối với phụ nữ là hạnh phúc, cứ thử đi xem có đau chết không.

Bất quá may mắn là bây giờ cơ thể như trước đây, nhưng trong lòng của cô không còn như vậy, đối với tất cả những chuyện này cô cũng xem nhẹ đi không ít.

“Doãn Triệt tên khốn kiếp này.” Vừa bước vào phòng tắm cô không khỏi mắng thêm một câu. Mỗi bước đi đều tựa như phải dùng hết sức lực.

Đưa tay mở vòi sen, dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể, cô dùng rất nhiều sữa tắm phủ lên đầy thân thể mình. Nước chảy mang đi bọt xà phồng đồng thời mang đi hết những thứ dơ bẩn trên người.

Đầu vẫn có chút choáng váng , nhưng mà cô ngộ ra không ít, nhưng có một chuyện cô cảm thấy mình cần phải biết rõ, kiếp trước là cô đã chết thế nào, làm sao lại không có ấn tượng gì ! Chuyện liên quan đến sống chết quan trọng như vậy mà cô lại có thể quên, nhắm mắt lại tắm rửa tiếp một hồi, cô vẫn là không muốn suy nghĩ tiếp đứng lên. Thôi, không muốn, cô cũng không tin ông trời cho cô trọng sinh lại để cô lại chết thêm lần nữa.

Từ trong phòng tắm đi ra ngoài, cô cảm thấy chân mình só sức hơn, đi một vòng quanh giường, từ trên mặt đất nhặt y phục đã bị xé rách lên. Nhìn chằm chằm những y phục này, cô không khỏi lại bắt đầu hồi tưởng, ban đầu mình là làm sao mặc những y phục này để trở về trường học được?

“Leng keng. . . . . .” chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Trần Hi lấy áo choàng tắm của khách sạn mặc vào, đi tới nhìn qua khe cửa, là một nhân viên phục vụ nữ đang cầm trong tay thứ gì đó.

“Xin chào, đây là Doãn tiên sinh yêu cầu tôi đưa cho cô.” Nhân viên phục vụ đem túi đồ đưa cho Trần Hi.

“Cám ơn.” Trần Hi đáp một tiếng rồi nhận lấy túi đồ.

Sau khia đóng cửa lại , cô đem đồ trong túi đổ ra giường, là một bộ y phục, còn có cả đồ lót. Trần Hi lật xem nhãn hiệu một chút, không khỏi chắc lưỡi hít hà, giá cả xa xỉ nha!

Trần Hi lầy từ trong túi quần áo ra một mảnh giấy, cô lướt qua nội dung trên tờ giấy, chính là bút tích của tên cặn bả Doãn Triệt.

[Tôi có việc gấp đi trước, tỉnh gọi điện thoại cho tôi]

Trần Hi thuận tay đem tờ giấy vo thành một cục ném vào trong thùng rác. Liên lạc hắn? Đùa gì chứ, hiện tại cô chỉ muốn về sau cả đời không qua lại với hắn nữa.

Kiếp trước cô ở bên cạnh hắn đã bị thiệt thòi không ít, đời này quyết định chạy càng xa càng tốt.

Về phần kiếp trước cô không nhớ ra có phải mình cũng mặc y phục Doãn Triệt chuẩn bị để về trường học hay không.

Đã như vậy, cô cũng không thèm nghĩ ngợi, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là người hoàn toàn mới. Trần Hi, bắt đầu từ hôm nay cô không muốn có một cuộc sống như kiếp trước nữa. _____

“Mẹ, có chuyện gì, để cho người gọi con về gấp như vậy, con vừa mới đi hôm qua mà?” Doãn Triệt nhìn mẹ hắn mặt có chút bất đắc dĩ, vốn là hắn còn định hôm nay cùng Trần Hi trò chuyện một chút, không ngờ, lại bị mẹ mình gọi điện gấp kêu trở về.

“Tối hôm qua đi đâu, mẹ đã hỏi Bành Vũ con không ở trường học, mẹ và cha con tuyệt đối sẽ không đồng ý con và cái gì … Nghiên ở cùng nhau đâu.”

“Trương Nghiên, mẹ. . . . . .” Doãn Triệt nhắc nhở mẹ hắn, nói thế nào hắn cũng lui tới với cô gái này hai năm rồi, mẹ hắn ngay cả cái tên cũng gọi không ra được, cũng không biết là ai thất bại.

“Có phải con cùng đứa con gái đó sống ở ngoài không, mẹ nói cho con biết, đừng hy vọng gạo nấu thành cơm là được, mẹ và cha con tuyệt đối không chấp nhận cảnh tới cửa khóc sướt mướt yêu cầu ghánh hậu quả đâu. Xem ra băng thanh ngọc khiết mà cùng học trưởng của mình sống chung phóng khoáng như vậy, căn bản là cũng không biết lễ nghĩa”

“Mẹ, yên tâm đi con không có cùng cô ấy ở chung một chỗ.” Doãn Triệt có chút nhức đầu, ngày hôm qua uống rượu quá nhiều làm cho thái dương hắn căng ra đau nhức.

“Vậy thì cùng với ai?” Vẽ mặt mẹ Doãn cũng nhẹ đi không ít.

“Không có người nào, con đi khách sạn Tiểu Cữu Cữu thuê phòng , một mình uồng rượu thôi, không tin mẹ nghe mùi rượu trên quần áo con đi.” Nói xong Doãn Triệt hường gần đến bên cạnh mẹ Doãn.

Mẹ Doãn mặc dù đối với lời của con có mấy phần không tin, nhưng bà trời sanh tính thích sạch sẽ, hơn nữa ghét trên thân người có mùi rượu thuốc, cho dù là con trai của mình, bà cũng có chút khó chịu.

“Được rồi, nhanh đi tắm đi, một lát nữa Trần thúc và con gái ông ấy đến đây ăn cơm.”

” Trần thúc nào?” Doãn Triệt vừa định lên lầu, liền dừng bước chân lại.

“Trần Xương cùng con gái của hắn, con đã quên là con đã từng giúp nó học thêm đó sao.” “Cô ấy tới làm gì?” Doãn Triệt có chút không hiểu.

“Từ nhỏ mẹ đã quản lý con quá nghiêm khắc rồi, nên lên đại học gặp một người thì liền cảm thấy không tệ, tiếp xúc nhiều cô gái khác cũng tốt.. Trần Tuyết Lệ năm nay mới vừa thi lên đại học, vừa vặn lại cùng trường học với con, giúp đỡ chăm sóc nó một chút. Đứa con gái này xem ra cũng dịu dàng, vừa nhìn biết là cô gái tốt.”

Mẹ Doàn nói dong dài không ít, Doãn Triệt rất vất vả mới tìm ra ý tứ trong câu nói của mẹ hắn. Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, trong lòng đối với cách nhìn người của mẹ hắn có chút bất đắc dĩ. Trần Tuyết Lệ nếu là cô gái tốt, thì Doãn Triệt hắn cũng nhất định là người đàn ông tốt rồi.

Nói đến lại thấy mất mặt, lần đầu tiên của hắn chính là bị tiểu quỷ Trần Tuyết Lệ cướp đi. Lúc ấy hắn mới vừa thi tốt nghiệp trung học xong, Trần Tuyết Lệ là tốt nghiệp trung học cấp đệ nhất. Cũng không biết là do chủ ý của ai để cho hắn kèm Trần Tuyết Lệ học thêm, giữa ban ngày ban mặt. Trần Tuyết Lệ cởi hết quần áo mà dụ dỗ hắn lên giường.

Suy nghĩ một chút thật đúng là cảm thấy xấu hổ, lúc ấy hắn vốn là còn rất thuần khiết, sau khi cùng Trần Tuyết Lệ, về sau thì không dừng được. Hai người thật đúng là đã trải qua những ngày nghỉ rất sảng khoái.

Đáng thương cho lòng dạ ngây thơ của hắn lúc đó, ai nói chỉ có phụ nữ mới gặp phải tình huống đáng thương chứ. Nhớ ngày đó, hắn cứ tưởng là đã gặp được tình yêu đích thực rồi đó thôi, cho đến có một ngày bắt được tiểu quỷ đó cùng với một người đàn ông khác lên giường, còn chẳng biết xấu hổ mà muốn mời hắn cùng tham gia, hắn mới nhận rõ diện mạo của cô ấy.

“Được.” Doãn Triệt nghiêng đầu sang chỗ khác không cho mẹ hắn nhìn ra sự khác thường của hắn, qua một thời gian không gặp, không biết tiểu quỷ đó giờ thế nào.

Doãn Triệt lên lầu cởi quần áo đi vào phòng tắm, hắn soi vào gương dò xét thân thể hoàn hảo trước mặt, sau lưng từng vết hồng nhìn vào có chút ghê người. Mắt hắn nhắm lại hồi tưởng một màn đêm qua, cảm giác chỗ nào đó trong cơ thể lại cứng lên.

Không nghĩ tới cô gái bình thường nhỏ nhắn đó lại làm cho hắn có cảm giác tốt như vậy, thậm chí so Trương Nghiên còn tốt hơn.

Tính toán ra, Trương Nghiên với hắn là lần đầu tiên, nên hắn khó tránh khỏi đối với cô rất quý trọng. Đêm đó là hắn tốn hao không ít sức lực mới dụ dỗ được cô dâng hiến cho mình.

Lưu luyến một bông hoa nhiều năm như vậy, hắn thật sự đối với Trương Nghiên cũng có chút tình cảm. Nên mới hưng khởi tốt nghiệp xong liền có ý niệm cùng kết hôn với cô, nhưng vạn lần không nghĩ tới, cô không nhận được sự ủng hộ của cha mẹ Dõan. Nhưng phải nói lại, Trương Nghiên cũng do được Dõan Triệt cưng chiều, nên mới có tính tình tùy hứng như vậy, nhưng lần này đối với cha mẹ hắn như vậy cũng quả thật kiêu ngạo quá mức.

“Ahhh, móng vuốt này xem ra cũng rất lợi hại.” Mở vòi sen, dòng nước nóng chảy qua lưng làm hắn có chút đau nhói. Doãn Triệt nhếch miệng, mang trên mặt nụ cười đùa giỡn, trong lòng tính toán đắc ý, lần sau gặp lại tiểu mèo hoang đó, hắn nhất định phải cắt đứt hết móng vuốt của cô, tránh sau này làm hại mình. ________

“Hắt xì. . . . . .” Trần Hi đi vào sân trường, không khỏi rùng mình một cái. Bây giờ đã qua buổi trưa, bụng cô đói đến nổi sôi sung sục. Trần Hi có chút hối hận buổi sáng tại sao

không ăn cơm, nếu lúc ấy đồng ý đi ăn cơm vời Doãn Triệt, có lẽ cũng sẽ không bị hắn trừng phạt một lần nữa, đoán chừng bây giờ cũng sẽ không đói thế này.

Có lúc dục tốc bất đạt, thật đúng là đạo lý này, lúc ấy cô chỉ muốn thoát khỏi tên đàn ông đó, không nghĩ tới một câu nói vô tâm lại làm cho mình bị trả giá như vậy, thật may hiện tại tất cả đều đã qua rồi.

Trần Hi bước nhanh hơn, cô suy nghĩ thời gian này cũng chỉ có thể đến cửa hang tiện lợi dưới ký túc xá mua mì gói nấu ăn.

“Trần Hi. . . . . . Chờ một chút.”

Cô tăng tốc nhanh chân đi về phía trước, nhưng lại đụng trúng cô gái ngăn trước mặt mình. Ngửi mùi thơm quen thuộc, Trần Hi trong lòng thầm kêu không may rồi, sao mà tất cả đều không giống như trước đây, cô nhớ kiếp trước hình như mình không có vô tình gặp được nữ thần của Dõan Triệt như vậy!

“Trương học tỷ.” Trần Hi nhếch miệng cười một tiếng.”Thật đúng dịp!” Cô phát hiện một lần trọng sinh lại chính là không giống trước đây, cô nhớ trước đây đã từng hận thấu xương người trước mặt, nhưng bây giờ không có một chút chán ghét, thậm chí cô còn mong cô ấy mau cùng Dõan Triệt hợp lại đi.

“Cô có thấy Doãn Triệt không? Người ở ký túc xá nói nói hôm qua hắn không trở về, thấy cô và hắn đi cùng nhau, mà nghe nói cô cũng không quay về ký túc xá”. Gương mặt Trương Nghiên lúc nói nữa câu trước thì rất đáng yêu, nhưng đến phần sau nhìn có vẽ rất thâm trầm sâu xa.

“Vậy sao?” Trần Hi làm ra vẻ kinh ngạc.”Tôi cũng vậy không nhìn thấy Doãn học trưởng!”

“A, không có việc gì đâu, tôi chỉ là muốn hỏi một chút.” sắc mặt Trương Nghiên tối tăm, ánh mắt cứ liếc phía trên cổ Trần Hi hỏi.”Học muội cũng qua lại với bạn trai àh?”

“Ha ha, học tỷ đùa rồi, đương nhiên là có, sao lại không” Trần Hi mặt không đổi, tim không run, còn làm ra vẽ có chút ngượng ngùng.

Thấy Trương Nghiên há miệng, nửa tin nửa ngờ xoay người rời đi.

Trần Hi âm thầm thở dài một hơi, nghĩ thầm, năm năm quả thật là không uổng phí. Dưới tình huống này mà cô còn có thể bình tĩnh như thế, không có chút sơ hở nào.

Nàng ở trong lòng hận hận nghĩ, nếu là đổi người khác hỏi, nàng đã nói là bị chó cắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.