Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 51: Chương 51: chương 51




“Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghỉ làm loạn.”

Trần Hi trừng to mắt nhìn xem động tác của Doãn Triệt, anh đang cởi thắt lưng của mình.

Trần Hi cảm giác hô hấp của mình dần trở nên dồn dập, cổ họng bắt đầu khô, nhưng ngược lại nước miếng trở nên dư thừa rất nhiều. (Chị này đang thèm thịt đây mà ^^)

Cô hiện tại thấy mình có chút may mắn, vì là phụ nữ, nên phản ứng sinh lý cũng không dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài, như vậy hành động nuốt nước miếng liên tục của cô cũng khó m nhìn thấy.

Trong lòng Trần Hi bắt đầu nhảy loạn, cô cảm giác tựa hồ tất cả máu đang dồn lên đầu, mặt của mình bắt đầu phát sốt.

Người đàn ông này muốn làm gì, vận động trong xe sao? Không thể nào! Vừa gặp mặt đã muốn như vậy, cũng quá nhanh đi, cô vẫn còn chưa tha thứ cho anh đấy.

Trong đầu Trần Hi bắt đầu suy nghĩ lung tung, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào động tác của Doãn Triệt, mắt thấy anh đã cởi đai lưng ra, đang chậm chạp rút dây thắt lưng của mình ra.

Chẳng lẽ anh định dùng dây lưng đánh cô? Không thể nào! Anh từ khi nào thì bắt đầu có thói quen đánh phụ nữ rồi! Trần Hi như nghĩ đến cái gì chợt trợn to hai mắt, chẳng lẽ là sở thích S/M?

“Doãn Triệt, anh buông tôi ra, chúng ta có chuyện gì hiểu lầm cùng nhau nói rõ, quân tử động khẩu bất động thủ!”

Trần Hi bị Doãn Triệt đặt ở chỗ ngồi tay lái phụ, lúc vừa trói tay cô xong, Trần Hi cũng liền bị Doãn Triệt ném vào trong xe.

Giờ phút này Doãn Triệt đang đứng bên cửa xe của tay lái phụ, động tác của anh bây giờ thật làm người khác không thể đoán ra được là đang định làm gì.

Cái gì gọi là củi khô gặp phải lửa mạnh, Trần Hi cảm thấy Doãn Triệt đang tích cực tạo ra cái không khí đó.

Trần Hi nhìn thấy Doãn Triệt cầm thắt lưng cúi xuống sát người mình, cô không khỏi rút cổ khép chặt mắt lại.

Cô cảm thấy cổ chân của mình bị một lực tay bắt được, Trần Hi nuốt nước miếng một cái, không dám mở mắt, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi. “Tôi nói cho anh biết, chớ làm chuyện gì để mình phải hối hận.”

“Hối hận, cái gì hối hận?” Thanh âm Doãn Triệt tràn đầy đùa giỡn.

Trần Hi đột nhiên phát hiện, có một số việc tựa hồ cũng không như mình tưởng tượng, hai chân của cô không tách ra được, ngược lại càng dính vào nhau.

Mà mắt cá chân cũng có cảm giác bị cái gì đó trói chặt lại, Trần Hi khẽ mở mắt ra, phát hiện chân của mình không bị nâng lên cao, mà cũng không bị kẻ nào gác lên vai, chỉ là sau khi bị ném vào xe xong, trên chân lại có thêm một thứ đồ, chính là thắt lưng được rút ra từ trên quần Doãn Triệt.

Cái người chết tiệt kia, thế nhưng dùng dây thắt lưng trói chân cô lại!

“Anh biến thái, dám dùng dây lưng trói tôi.” Trần Hi vịt chết còn cứng mỏ, đã như vậy, cô nhất định phải tranh chút ưu thế trong lời nói mới được.

Cô mở to mắt nhìn chằm chằm Doãn Triệt, anh đang một tay vịn lưng quần, mất đi thắt lưng hình như vẫn không thích ứng lắm.

“Vừa rồi em hỏi anh có phải đàn ông hay không, bây giờ lại còn nói anh biến thái. Em cảm thấy như thế nào mới là không biến thái, vậy những thứ em vừa mới tưởng tượng trong đầu mình có phải là biến thái hay không. Để anh đoán một chút, em có phải hay không cảm thấy mất mác, không phải là em nghĩ muốn anh làm chuyện đó ngay tại đây chứ?” Doãn Tr

iệt đưa tay vỗ vỗ gương mặt Trần Hi, cô gái này quá náo loạn, nên anh không cẩn thận cũng không được.

Hơn nữa chỗ này là bãi đậu xe cũng không phải là vị trí thích hợp, đám bạn làm ăn của anh cũng có thể tùy tiện xuống đây bất cứ lúc nào, bọn họ một khi nhìn thấy anh trong xe vận động kịch liệt như vậy nhất định sẽ vô cùng vui mừng mà đến xem.

Doãn Triệt cũng không muốn mạo hiểm như vậy, dù là anh cũng rất muốn, nhưng cũng không quá gấp, năm năm cũng nhịn được rồi, nhịn thêm một lúc cũng không sao.

Doãn Triệt hài lòng nhìn mặt Trần Hi đỏ ửng lên, như vậy chứng minh lời nói vừa rồi của anh ít nhất cũng đoán trúng suy nghĩ của cô.

Điều này làm cho Doãn Triệt dâng lên một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, anh khởi động xe, chiếc xe Bentley màu đen vững vàng chạy ra khỏi bãi đậu.

Trần Hi thấy lòng Doãn Triệt đã quyết, cũng biết bất luận giờ này mình có nói cái gì, Doãn Triệt cũng sẽ không mở trói, cô bĩu môi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Năm năm không thấy, thành phố này đã thay đổi rất nhiều, đường xá đã mở rộng hơn, các căn nhà cũ kỹ đã được thay thế bằng nhiều tòa cao ốc.

Doãn Triệt trầm mặc lái xe, thẳng hướng về khu nhà của anh. Anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng bắt đầu như vậy, anh lại không biết nên hỏi gì mới phải.

Anh vốn đã suy nghĩ ra rất nhiều hình ảnh cùng tình huống khi hai người gặp lại nhau, đa số là vô cùng tốt đẹp, dĩ nhiên cũng có chút âm u. Anh thậm chí đã từng nghĩ đến Trần Hi bị lừa đem đi bán vào một nơi dơ bẩn nào đó, trải qua cuộc sống địa ngục tăm tối.

Mỗi khi nghĩ đến những trường hợp tồi tệ này Doãn Triệt sẽ đều tự an ủi mình, không quan trọng, bất luận cô biến thành hình dáng gì, chỉ cần anh có thể tìm được cô, anh cũng vẫn sẽ chăm sóc cho cô.

Những ý tưởng này thật là giày vò anh, hơn nữa khi anh từ từ phát hiện ra mối quan hệ của Trần Hi cùng Trần gia không đơn giản, thì hy vọng của anh càng trở nên mờ mịt.

Hôm nay nhìn thấy Trần Hi, đầu tiên là anh mừng rỡ như điên, vì anh thật sự tìm được cô, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, anh bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh không khỏi nghi vấn, Trần Hi tại sao lại xuất hiện trên sân khấu, tại sao lại biểu diễn một màn như vậy.

Doãn Triệt nghiêng đầu nhìn Trần Hi một chút, cô đang rất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cô trang điểm rất đậm, bộ lông mi giả nhìn thật khoa trương, thêm một lớp phấn dày đậm, son môi đỏ tươi, cặp mắt cũng được vẽ kỹ càng. Cộng thêm bộ váy dạ hội để lộ cơ thể không ít, rõ ràng bộ ngực của cô to hơn trước rất nhiều, trông cô bây giờ không thấy bóng dáng thanh tú tao nhã trước đây đâu cả.

Nếu như gương mặt của cô không được ghi khắc sâu sắc trong đầu, Doãn Triệt nghĩ, nói không chừng có thể anh không nhận ra cô, cũng sẽ xem cô như những cô gái bình thường khác.

Nghĩ đến ngực cô, Doãn Triệt cảm thấy cơn giận trong lòng lại bắt đầu sôi trào lên, bởi vì hình như nghe ai đó nói, để nơi đó to hơn, phương pháp tốt nhất chính là xoa bóp, cũng không biết để được như vậy thì phải được xoa bóp bao nhiêu lần?

Nghĩ tới đây, chân Doãn Triệt đạp vào chân ga tăng thêm tốc độ, xe càng chạy càng nhanh.

Khi Doãn Triệt vượt qua từng chiếc xe một, Trần Hi rốt cuộc mới phát hiện ra, bọn họ hình như đang đi rất nhanh, không lẽ là Doãn Triệt uống say. Cô cũng không muốn gây ra tai nạn để tập trung sự chú ý của người khác, nhất là bây giờ Doãn Triệt đã rất nổi tiếng ở cái thành phố này, nói không chừng cô cũng sẽ trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người khi đi bên cạnh Doãn Triệt.

“Anh chậm một chút, nhanh quá rồi.” Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt.

“Sợ? Mới vừa rồi không phải là em còn rất dũng cảm sao?” Lời nói của Doãn Triệt chứa đầy sự ghen tức, điều này làm cho Trần Hi có chút không hiểu. Người này lại trúng gió cái gì thế, phải biết lần này cô trở về, người duy nhất gặp chính là anh, anh có cái gì không hài lòng chứ?

“Anh có uống rượu, nghe nói hiện tại dụng cụ kiểm tra rượu cũng rất chính xác và xử lý rất nghiêm đấy.”

“Anh vừa mới tới, đã nhìn thấy em trên võ đài, làm sao có thời gian mà uống rượu.” Doãn Triệt liếc mắt nhìn Trần Hi, chân đạp ga dần dần buông lỏng. “Em là đang quan tâm anh?”

Doãn Triệt mặc dù hỏi, nhưng trên mặt anh dần lộ ra vẻ vui mừng, Trần Hi thậm chí có thể nhìn thấy anh hơi cong khóe miệng lên.

“Dù sao anh chạy chậm một chút là được rồi, không uống thì tôi cũng yên tâm, không nghĩ anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác.” Trần Hi cười gượng hai tiếng, lại xoay mặt ra ngoài cửa xe.

Không khí bên trong xe có chút kỳ diệu, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, lời nói của Trần Hi tựa hồ lấy lòng Doãn Triệt, anh điều khiển xe chạy chậm lại, vô cùng vững vàng.

Khoảng qua một giờ, xe lái vào một bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Sau khi dừng xe ổn định, Doãn Triệt tắt máy, chậm rãi đi tới trước mặt Trần Hi, anh nhìn Trần Hi tựa như đang tự hỏi vấn đề gì đó.

Ánh mắt Doãn Triệt quan sát khiến Trần Hi có chút sợ hãi, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Doãn Triệt, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

“Anh đang nghĩ cái gì? Cánh tay tôi cũng đã tê rần cả rồi, vẫn còn bị trói, rất không thoải mái.” Lới nói Trần Hi là thật, thời gian Doãn Triệt nhốt cô vào trong xe bao lâu, là cô bị trói bấy lâu, hiện tại rất muốn làm một chút vận động.

“Anh đang suy nghĩ, nếu như mà cứ như vậy ôm em đi lên, em có thể cảm thấy rất thất vọng hay không?” Doãn Triệt đưa tay khẽ vuốt cằm, làm ra bộ dạng rất đăm chiêu.

“Phải…. Đương nhiên có thể…. Chỉ là anh gỡ trói hết cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không thất vọng.” Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt, cô nhún vai một cái, tự động đem hai chân đưa ra khỏi xe, để cho Doãn Triệt nhìn thấy dây thắt lưng trên chân cô: “Hơn nữa anh sẽ phát hiện, anh không cần phải một tay vịn quần nữa rồi.”

“Em nói cũng có lý.” Doãn Triệt gật đầu một cái, hướng Trần Hi cười cười, đưa tay cởi trói chân cô.

Cảm thấy chân mình đã được cởi trói, Trần Hi thở ra một hơi, cô cảm thấy Doãn Triệt đã trưởng thành không ít, ít nhất trong đầu anh không phải đều là nghĩ đến chuyện đó, ngược lại là mình, vừa rồi còn tưởng tượng như vậy, cô có chút vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy xấu hổ.

“Còn có trên tay. Tôi xoay lại anh cởi trói cho tôi.” Trần Hi xuống xe, xoay người lại, quay lưng về phía Doãn Triệt, giơ hai cánh tay bị trói ra sau.

“Doãn triệt, sớm biết như vậy, chúng ta có gì cùng nhau nói. Chúng ta đánh nhau làm gì? Thiệt là, nếu dùng lời nói đã không sao rồi! Xúc động chính là ma quỷ. Mũi anh còn đau không, tôi cũng không phải là cố ý, tôi vừa nói không biết anh, anh cũng đã đánh mông tôi còn gì, chúng ta đều đã lớn hết rồi không còn nhỏ nữa, anh cũng sắp 30 rồi, tôi cũng qua 25, thời gian trôi qua cũng thật nhanh a! Haha….” Trần Hi cố gắng cùng Doãn Triệt thương lượng, vào thời điểm nước sôi lửa bỏng, nịnh nọt một chút cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ a! Cái này gọi là mưu kế.

“Thời gian trôi qua đúng là rất nhanh.” Doãn Triệt híp mắt, nhìn sau lưng của Trần Hi, vừa nãy anh còn không để ý, hiện tại phát hiện mông của cô so với trước kia hình như cũng nhô lên không ít.

“Lúc nãy té chỗ này đau lắm phải không?” Doãn Triệt đưa tay phủ lên mông Trần Hi. Tay của anh trên mông cô vuốt ve qua lại, càng ngày càng di chuyển xuống dưới.

Trần Hi trợn to hai mắt, cô cảm giác mình vui mừng có hơi quá sơm rồi. Trần Hi nhăn mày lại, những lời này sao nghe không được tự nhiên như vậy?

Mình đổi cách xưng hô một tí vì anh chị bây giờ tình cảm đã xác định rõ rùi, và anh Triệt cũng tốt hơn rất nhiều . Cũng sắp đi đến kết thúc rùi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.