Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 57: Chương 57: chương 57




Mẹ Doãn rất là rối rắm, bà vỗ nhẹ bả vai Trần Tuyết Lệ, không biết nên nói gì cho phải. Các loại tình tiết cẩu huyết thoáng qua trong đầu, nhưng chính là không có cái nào sử dụng được.

“Tuyết Lệ, con nói cho dì nghe xem vấn đề của hai đứa rốt cuộc ở chỗ nào, dì làm thế nào để giúp được con?” Mẹ Doãn cũng không nghĩ ra cách, đành đem vấn đề này đẩy cho Trần Tuyết Lệ.

“Con cũng không rõ lám, nhưng mà thật sự rất thích anh Triệt, nếu có thể ở cùng anh ấy con đồng ý làm bất kỳ chuyện gì.” Trần Tuyết Lệ ngẩng đầu lên đưa ra một gương mặt đẫm lệ.

Mẹ Doãn xoa nhẹ bả vai cô ta, bày tỏ an ủi.

“Tính khí của Doãn Triệt con cũng đã biết rồi, dù cho dì có ép được nó đến ngày kết hôn, nó cũng có thể không để ý thể diện mà từ hôn, khi đó càng mất mặt hơn, dì cũng là không có cách nào khác.” Mẹ Doãn thở dài một cái.

“Cũng không phải là không có cách nào, con đã nghĩ ra một biện pháp, nhưng là cần dì giúp một tay.” Trần Tuyết lệ ngẩng đầu nhìn mẹ Doãn.

Mẹ Doãn tỏ vẽ nghi ngờ nhìn cô ta.

“Dì à, chúng ta có thể như vậy. . . . . .” Trần Tuyết Lệ cố ý nhỏ giọng.

Thái độ mẹ Doãn từ thương hại, biến thành khẽ nhíu mày, cuối cùng là một nụ cười không thể nói là vui vẻ, khóe miệng mẹ Doãn nhếch lên nghe xong mưu kế của Trần Tuyết Lệ, bà không nói gì, chỉ cầm ly cà phê lên uống một hớp.

“Dì à, dì cảm thấy thế nào?” Trần Tuyết Lệ tự nhận là mình hiểu rõ mẹ Doãn, nhưng mà giờ phút này nhìn bà, cô ta có chút không hiểu bà đang suy nghĩ gì.

“Cô cảm thấy đây là một chủ ý rất tốt sao?” Mẹ Doãn hỏi ngược lại.

Trần Tuyết Lệ gật đầu một cái.

“Sau khi suy nghĩ kỹ, đây là ý tưởng đột phá của cô sao?” Mẹ Doãn lại hỏi một câu.

“Mặc dù có chút ít kích động, nhưng dì à con thật sự rất thích anh Triệt.” Trần Tuyết Lệ cảm thấy mẹ Doãn không như bình thường, nên lựa lời nói vòng vo.

“Được, vậy tôi coi như cô bị kích động, những lời này nếu như để tôi nghe thấy lần thứ hai, tôi sẽ tìm cha cô để thảo luận về vần đề giáo dục con cái một chút. Tôi thật muốn biết, rốt cuộc ông ta sử dụng phương thức giáo dục nào, mới có thể làm cho một người phụ nữ có thể ngây thơ cho rằng, cô ta có thể cùng một người mẹ đi bày kế để hại con trai của mình.”

Mẹ Doãn từ trên ghế sofa đứng lên, nét mặt lạnh lẽo của bà Trần Tuyết Lệ chưa từng thấy qua. Trần Tuyết Lệ chưa bao giờ nghĩ tới tình cảnh này có thể xảy ra.

Cô ta nhìn mẹ Doãn, cố gắng nặn ra một gương mặt u sầu vô tội, nhưng với ánh mắt lạnh lẽo của mẹ Doãn, da mặt cô cũng muốn co rút lại.

“Dì à. . . . . .” Trần Tuyết Lệ thận trọng kêu một tiếng.

“Về sau gọi tôi là Doãn phu nhân, cách xưng hô này tôi không nhận nổi, còn nữa hôn sự của cô và Doãn Triệt đến đây là chấm dứt, nếu để tôi phát hiện ra cô dám sắp đặt chuyện gì cho Doãn Triệt, tôi sẽ để cô biết một người phụ nữ gấp đôi tuổi của mình có khả năng làm ra những chuyện gì.” Mẹ Doãn nhìn chằm chằm ánh mắt của Trần Tuyết Lệ, cái nhìn lạnh lẽo của bà như bắn vào trong tận xương tủy cô ta.

“Dì à, tất cả chỉ là do con rất thích anh Triệt, thích đến mất trí rồi.” Trần Tuyết Lệ xoay tầm mắt, không dám nhìn vào mắt mẹ Doãn nữa.

Mẹ Doãn cười lạnh một tiếng: “Tôi cưng chiều cô, đau lòng cho cô, giúp cô duy trì mối quan hệ này, tất cả đều do tôi cho rằng cô có thể đối xử tốt với Doãn Triệt, hiện tại cô lại muốn bày mưu tính kế với nó, nếu như cô nói đây là do tình cảm, vậy tôi thật nên suy nghĩ lại, rốt cuộc cái cô thích là gì. Cuối cùng, tôi cho cô một lời khuyên, cũng như là cảnh báo cô, đừng cho rằng mình thông minh, quay đầu lại người thua thiệt lại chính là mình.”

Mẹ Doãn nói xong, cầm túi lên xoay người đi ra khỏi cửa hàng quần áo.

Trần Tuyết Lệ mềm nhũn ra ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của mẹ Doãn giống như có thể nhìn xuyên thấu qua cô ta.

@@@@

Cuối cùng cũng đuổi được Roger đi, Doãn Triệt bất đắc dĩ tới công ty đi làm, trước kia đi làm là một loại hưởng thụ, bây giờ đi làm lại là một loại đau khổ phải chịu đựng.

Mỗi sáng sớm Trương Nghiên vẫn sẽ pha cho anh một ly cà phê, Doãn Triệt nhìn thấy Trương Nghiên liền nghĩ đến tấm hình Roger đưa cho anh xem, nhìn qua thật giống như ảnh chụp của một nhà ba người vui vẻ nhưng lại hại hắn rất thê thảm.

Năng lực làm việc của Trương Nghiên rất tốt, cô giúp Doãn Triệt không ít việc, nhất là thời điểm công ty mở rộng thị trường, Trương Nghiên luôn cùng anh làm thêm giờ. Doãn Triệt dám khẳng định với Trương Nghiên không có tình yêu, nhưng tình bạn cùng đồng nghiệp vẫn phải có.

Doãn Triệt dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không yên lòng nghe Trương Nghiên nhắc nhở tối nay có bữa tiệc rất quan trọng, là chủ tịch của ngân hàng, có liên quan đến việc cho vay sang năm.

Chờ Trương Nghiên báo cáo xong, Doãn Triệt nhìn cô ta, hắng giọng một cái: “Tôi nhớ rồi, tôi cũng đã nói với cô, đến phòng nhân sự nhận việc, sao cô còn chưa đi, vị trí đó thật sự là một cơ hội tốt.”

“Em không muốn đi.” Trương Nghiên cố chấp, cô nhìn chằm chằm mặt của Doãn Triệt: “Em không muốn cơ hội tốt gì cả, em chỉ cần được ở bên cạnh anh, chúng ta như bây giờ không tốt sao? Em sẽ không làm gì phiền đến anh, dù là sau này anh cùng Trần tiểu thư kết hôn, em cũng chỉ cần là làm thư ký của anh là được.”

Vốn là Doãn Triệt có chút không tiện mở miệng, nhưng sau khi thấy Trương Nghiên kích động như vậy, ngược lại làm cho anh càng hạ quyết tâm.

Anh lấy bút ra, viết một dãy số lên tờ chi phiếu: “Nếu như cô không đồng ý chuyển sang bộ phận khác, số tiền này coi như bồi thường cho cô cũng đủ.”

“Anh dùng tiền để đuổi em?” Nét mặt Trương Nghiên như không thể tin được.

“Trương Nghiên, cô cũng đừng cố tình gây sự.” Doãn Triệt giận tái mặt, vẽ mặ

t rất nghiêm túc.

“Anh…anh sẽ phải hối hận.”

Một tiếng đóng cửa vang lên thật to, Trương Nghiên đi khỏi, Doãn Triệt nhìn tờ chi phiếu trên bàn, cau mày suy tư, hình như anh đã xem nhẹ cô.

Doãn Triệt lật xem lịch trình sắp xếp, bữa tiệc tối nay vẫn thật là không thể từ chối được.

Nhìn thấy đã gần đến giờ, Doãn Triệt gọi điện thoại cho Trần Hi, thông báo không trở về ăn cơm, liền thu dọn đồ đạc đi dự tiệc.

Sau khi Doãn Triệt đi ra khỏi công ty, một bóng dáng lại lần nữa tiến vào phòng làm việc của anh, rất nhanh phòng làm việc sáng đèn rồi lại vụt tắt.

Bữa tiệc lúc nào cũng nhàm chán, sau ba lần rượu, lại cùng với mấy lão già hàn huyên, để cho các nhân viên sắp xếp tiếp đãi, Doãn Triệt liền rút lui trước.

Anh về đến trong nhà, phòng khách vẫn còn ánh đèn vàng lờ mờ trên tường, không giống như trong quá khứ, một hơi người cũng không có.

Sau khi đi vào phòng ngủ, Doãn Triệt nhìn thấy Trần Hi đang ôm chăn thở to ngủ rất say, một bên đùi thon dài lộ ra ngoài gác lên gối ôm.

Doãn Triệt nhớ tới mấy ngày rồi mình còn chưa làm chuyện đó, anh đói khát kéo cà vạt ra. Nhớ tới mấy ngày sống khổ sở cùng Roger, Doãn Triệt cảm thấy mình cần thiết phải tìm sự an ủi.

Trần Hi đang ngủ say, đột nhiên, có thứ gì đó xâm nhập làm cô có chút buồn bực. Cô hoảng hốt mở mắt, chính là gương mặt phóng đại của Doãn Triệt.

“Anh đang làm gì đấy?” Trần Hi mơ mơ màng màng hỏi.

“Ăn em đấy.” Doãn Triệt trả lời rất trôi chảy.

“Đừng làm phiền, em còn muốn ngủ.” Trần Hi tựa hồ không ý thức được nguy hiểm, nói xong đẩy mặt của Doãn Triệt ra. Đáng tiếc cô phát hiện cánh tay của mình thế nhưng không thể nhúc nhích.

“Lúc này còn ngủ được sao?” Doãn Triệt hướng Trần Hi nhe răng cười, dùng sức một cái đi vào.

“Ừm.” Trần Hi kêu đau một tiếng, ma sát khô khốc làm cho cô cảm giác có chút đau.

“Đau. . . . . .” Trần Hi kiều ra một tiếng.

“Là anh quá gấp.” Doãn Triệt khiêm tốn thừa nhận sai lầm, anh vươn tay bắt được bộ ngực mềm mại của Trần Hi, nắn bóp, môi anh đặt trên môi cô say sưa hôn.

Trần Hi có thể cảm nhận được thứ gì đó của Doãn Triệt trong cơ thể mình đang không ngừng khuếch trương, càng ngày càng trở nên cứng rắn, to lớn.

Nhưng là vừa mới tỉnh ngủ, thân thể cô có chút chậm thích nghi, vẫn không cách nào đủ ướt át.

Doãn Triệt khẽ cắn lỗ tai Trần Hi một cái: “Chúng ta làm chút chuyện kích thích đi.” Nói xong Doãn Triệt liền rút người ra khỏi Trần Hi, chỗ đó của anh thẳng tắp sừng sững không hề e dè lộ ra trước mặt Trần Hi.

Trần Hi đối với những hành động điên cuồng của Doãn Triệt vẫn có chút ngượng ngùng, cô cảm giác mặt mình bắt đầu phát sốt, cô vẫn luôn không hiểu rõ, vật này làm thế nào có thể từ nhỏ bé như vậy, lập tức trở nên to cứng, giống như thổi hơi vào vậy, vô cùng kỳ diệu.

Rất nhanh, Doãn Triệt cầm một chai rượu đỏ cùng một cái ly quay trở lại.

Trần Hi nhìn Doãn Triệt, trên mặt anh là nụ cười có phần gian xảo, vừa nhìn cô đã biết sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Doãn Triệt rót một ly rượu đỏ đưa tới khóe miệng Trần Hi, tay Trần Hi vẫn còn bị trói, Doãn Triệt cũng không có ý mở trói.

“Nếm thử xem, xem có thích không?” Trần Hi bị Doãn Triệt đút cho một ngụm rượu..

“Cũng không tệ lắm.” Trần Hi nói thật.

“Em thích là tốt rồi.” Nói xong Doãn Triệt đưa ly uống hết phần rượu còn lại, anh cúi đầu ngậm lấy lưỡi Trần Hi, rượu từ miệng anh tràn vào trong miệng cô, mùi rượu tản ra xông vào mặt.

Doãn Triệt cầm một chân của Trần Hi đặt lên vai, tay khác cẩm chặt chai rượu,

“Có muốn trên người chúng ta cũng tràn ngập mùi rượu hay không?” Doãn Triệt cười mê hoặc, Trần Hi cả kinh trong lòng, cô ý thức được, mình tuyệt đối sẽ không thích hành động kế tiếp của Doãn Triệt.

“Anh không được làm loạn.” Trần Hi đe dọa không có chút uy lực.

Cô trơ mắt nhìn chằm chằm rượu từ trong chai chảy ra, trong nháy mắt liền chảy vào trong hoa huyệt của mình, Trần Hi muốn phản kháng, chất lỏng lạnh lẽo cùng mùi trượu kích thích hoa huyệt non nớt của cô, Trần Hi cảm thấy các dây thần kinh cũng bắt đầu có cảm giác.

Một chân Trần Hi bị Doãn Triệt áp chế trên giường, chân còn lại bị anh gác lên bả vai. Doãn Triệt vẫn không tha tiếp tục đổ rượu vào trong cô, nhìn bộ dạng giãy dụa của Trần Hi, Doãn Triệt dấy lên một khoái cảm ngược đãi, miệng anh đưa đến gần hoa huyệt của Trần Hi.

“Không được, Doãn Triệt, cầu xin anh, thật sự không được.” Trần Hi bị dọa, nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

“Ừm …a. . . . . .” Trong nháy mắt, thân thể Trần Hi thẳng băng, Doãn Triệt không nghe khuyến cáo của cô, cho đến khi bình rượu trống rỗng.

“Bây giờ đến lượt anh uống.” Doãn Triệt khẽ liếm đôi môi, cúi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ mà anh thèm thuồng đã lâu, ra sức bú mút.

Trần Hi không biết kia là cảm giác gì, chất rượu lạnh lẽo xen lẫn cảm giác hơi nhói đau, ngược lại làm cho cô tăng lên một loại khoái cảm.

Cô giãy dụa cơ thể, bắt đầu nghênh hợp động tác của Doãn Triệt, Doãn Triệt ôm Trần Hi trở mình một cái, để cho Trần Hi cưỡi lên trên anh, anh càng dễ dàng mút lấy rượu chảy ra từ trong cơ thể cô.

Trần Hi cảm thấy cơ thể bắt đầu trống rỗng, cô thở dốc nức nở, đầu tựa vào đầu gối mà cắn, khắc chế âm thanh của mình.

Doãn Triệt từ phía dưới của Trần Hi bò ra ngoài, ngón tay của anh khẽ vuốt ve dọc theo hai cánh hoa của cô.

“Muốn không?” Doãn Triệt ý tứ xấu xa muốn Trần Hi nói ra cầu xin mình.

Trần Hi lắc đầu một cái.

“Thật không muốn?” Ngón tay Doãn Triệt nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong. “Ướt như vậy chẳng lẽ đều là rượu?” Trong nháy mắt Doãn Triệt dùng sức, khiến Trần Hi phải ngẩng đầu lên.

“Muốn hay không muốn?” Doãn Triệt lại hỏi những lời này,

Trần Hi nhỏ giọng nức nở, khắc chế mình khẩn cầu.

“Xem ra anh còn cố gắng chưa đủ a.” Doãn Triệt lại thăm dò thêm một ngón tay, khuấy động hành hạ Trần Hi, nhưng không quá sâu để đủ thỏa mãn cô.

“Doãn Triệt, anh khốn kiếp. . . . . .”

“Muốn không?” Doãn Triệt nghe Trần Hi mắng xong, kịch liệt kích thích các ngón tay khiến Trần Hi thở dốc nặng nề.

“Muốn, xin anh!” Trần Hi cảm thấy bụng dưới xót không cách nào chịu đựng nổi nữa.

Kèm theo tiếng nước chảy, cô cảm giác trong nháy mắt được lắp đầy, mùi rượu dần dần lan ra.

Doãn Triệt từ phía sau Trần Hi, lập tức hung hăng đi vào, rượu vẫn còn sót lại bên trong, làm anh cảm nhận được sự khít khao và ấm nóng đến nghẹt thở.

Mùi rượu bốc hơi ra ngoài, công với ra giường bị thấm ướt lạnh lẽo, loại kích thích này khiến Doãn Triệt cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Anh phát hiện Trần Hi vẫn còn khắc chế âm thanh của mình, một tay anh đỡ hông của cô, tay còn lại đưa vào trong miệng Trần Hi thăm dò, khiến Trần Hi phải hé miệng, Doãn Triệt gia tăng lực độ, làm cho thanh âm Trần Hi phát ra càng kích thích.

Doãn Triệt phát hiện niềm vui mới, anh cảm thấy mình thích cảm giác ngược Trần Hi như vậy.

Trần Hi ức chế không được âm thanh của mình, theo động tác của Doãn Triệt thở gấp nức nở, cô cảm giác đầu của mình gần như bị vỡ ra. Cho đến cái phút bị hôn mê kia, cô mới nghĩ đến, vấn đề của mình là gì, xem ra nữ vương không phải ai cũng có thể làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.