Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 5: Chương 5: chương 5




“Cô đi ra ngoài.” Doãn Triệt liếc mắt qua Hà Kỳ, chỉ cần một cái nhìn của hắn, Hà Kỳ liền ngoan ngoãn đi ra cửa, cô còn trưng ra cho Trần Hi vẽ mặt nhiệt tình chúc phúc.

“Em đoán xem sau này Hà Kỳ đi ra ngoài sẽ nói thế nào?” Doãn Triệt híp mắt, trên mặt mang nụ cười nhìn nhìn Trần Hi.

Trần Hi cảm thấy như mắt của hắn giống như dao găm đang nhìn chằm chằm vào cô suy nghĩ xem sẽ bắt đầu đâm cô từ chổ nào.

“Ánh mắt của em có ý gì , tôi sẽ không giết em đâu, có cần tôi kể câu chuyện hắc mộc nhĩ cho em nghe không?” Doãn Triệt giống như nhìn thấu tâm tư cô , đem suy nghĩ trong lòng của Trần Hi nói toạc ra . Hắn kéo cái ghế bên bàn học ra, hớn hở ngồi xuống, dang rộng tay chân giống như con báo vừa nguy hiểm lại lười biếng, tựa hồ đang liếm móng vuốt chuẩn bị săn mồi.

“Ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng, ánh mắt cô dõi theo ngón tay thon dài của hắn. Trái tim nhỏ bé của cô nhảy loạn xạ, cảm giác bị sự cường đại của hắn áp bức làm cô thấy không khí trong phòng ngủ mong manh không cách nào hô hấp được.

“Cái đó. . . . . .” Cô hít sâu một hơi.

“Cái đó thế nào?” Doãn Triệt nhìn cô hỏi.

“Không cần, tôi có thể tìm trên web” Cô lại thở dài một hơi, thật ra thì từ đầu cô nghĩ là mình sẽ xuất hiện như một vị nữ thần siêu nhân, đường đường chính chính đầy khí thế mà chỉ tay vào mặt hắn nói, tên cặn bả này đây là phòng ngủ của con gái, anh cút ra ngoài cho tôi, nhưng cuối cùng cô vẫn là không có dũng khí đó.

Nhưng tất cả những cử chỉ của cô đều không qua được ánh mắt của Doãn Triệt, hắn nhìn biểu tình muôn màu muôn vẽ trên mặt cô mà cảm thấy buồn cười.

“Khụ khụ. . . . . .” Doãn Triệt hắng giọng một cái “Không cần phiền phức như vậy, để tôi nói cho em nghe.”

Thanh âm của hắn nghe thật bình tĩnh, còn lộ ra nụ cười. Trần Hi nhìn không ra hắn bây giờ là thật lòng vui vẻ hay là tức giận mà cười. Năm năm, cô vẫn không hiểu thấu được lòng người đàn ông này, nghĩ tới đây, trong lòng ngược lại trầm tĩnh không ít, bây giờ cô được trọng sinh lại, thế nào mà vẫn còn có thể không có tiền đồ như vậy.

Cô nhất thời không hiểu Doãn Triệt vì sao lại xuất hiện ở nơi này, quan hệ của hai người rõ ràng nên chấm dứt rồi mới phải?

“Khụ khụ. . . . . .” Doãn Triệt ho khan hai tiếng, Trần Hi nghĩ cứ ho nữa như vậy không chừng hắn có thể bị ho lao đi. Hắn thấy vẽ mặt mất tập trung của Trần Hi liền gọi lại “Bảo bối, sao em lại không tập trung vậy? Tôi chỉ là cung cấp ít kiến thức thôi mà”

Thấy cô lần nữa nhìn về phía mình, Doãn Triệt bắt đầu nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn rất có khí chất của một học giả.

“Mộc nhĩ, ý chỉ cái đó của phụ nữ. Hắc mộc nhĩ, nghĩa là phụ nữ đã trải qua nhiều lần hoặc có kinh nghiệm cùng với nhiều người đàn ông khác nhau! còn có một từ là phấn mộc nhĩ, muốn nói đến xử nữ, những người phụ nữ còn chưa có kinh nghiệm!”

Nói tới chỗ này, Doãn Triệt ngừng một chút, Trần Hi cảm thấy mặt của hắn trở nên vô cùng bỉ ổi.

“Còn nấm kim châm cũng rất dễ tưởng tượng nha, em thử suy nghĩ một chút cũng biết nó là có ý gì, về phần tôi là cái gì, chắc hẳn em cũng rất rõ ràng, chỉ là tôi cực kỳ tò mò em bây giờ là cái gì? Chúng ta cùng thảo luận một chút đi, hôm qua tôi đã thấy qua phấn mộc nhĩ của em, em nói xem hôm nay là màu gì đây? Là như cũ sưng đỏ hay là đã trở nên mềm mại ướt át?”

“Anh nếu như còn như vậy, tôi liền đi nói với Trương Nghiên.”

Trần Hi biết mặt mình đang phát sốt, tên đàn ông này không đi tìm công chúa của hắn, ban ngày chạy đến phòng ngủ của cô phát tiết cái gì chứ. Phòng ngủ của nữ sinh gần sát như vậy, hắn không sợ công chúa của hắn nhìn thấy sao? Nếu như hắn không sợ, cô có thể dọa cho hắn sợ. Nhớ rõ những đau khổ phải chịu đựng sau này, một sức mạnh thần kỳ trổi dậy trong cơ thể, làm cho cô càng dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nếu như tôi hiểu không sai thì em đang uy hiếp tôi?” Doãn Triệt buồn cười ngẩng đầu, hắn vui mừng phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra nét ung dung bình thản làm cho hắn dâng lên cảm giác mạnh mẽ muốn ngắm nhìn và mơn trớn.

Ánh mắt của cô bây giờ sáng rực, cô vốn trước đây luôn vâng vâng dạ dạ giờ lại trở nên cường ngạnh như vậy. Hắn ngửa đầu nhìn cô, cảm giác vô cùng thần kỳ mà ngưỡng mộ. cô gái này không ngờ lại cho hắn thấy vẽ mặt ngông nghênh khác của mình.

Thuần phục được cô gài như vậy sẽ làm hắn vui sướng đến cỡ nào, nghĩ đến càng làm Doãn Triệt hưng phấn muốn thử. Đêm qua hoan ái tốt đẹp như vậy làm hắn không thể quên được, giờ cô lại cho hắn thấy một bộ mặt khác, điều này làm cho hắn càng muốn thăm dò. Chết tiệt hắn muốn thừa nhận, loại cảm giác mới lạ này làm cho hắn cảm thấy quá kích thích.

Trần Hi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô nhớ lại thời điểm mỗi khi hắn muốn thôn tính một công ty trên thương trường thì sẽ xuất hiện cái ánh mắt chết người này, hắn có thể không chừa thủ đoạn nào. Nhưng bây giờ, tại sao hắn lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Dũng khí lúc này của cô nhất thời bay mất như bong bóng xì hơi, vèo một cái từ từ xẹp xuống.

“Anh

còn không đi, tôi nói được là sẽ làm được.” Cô lại một lần nữa cả gan uy hiếp hắn, chỉ là bây giờ cô đã có chút sợ sệt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa. Trần Hi nghĩ nếu bây giờ đang ngồi trên giường gỗ, hắn nhất định có thể nghe được tiếng cọt kẹt, là do thân thể cô đang run rẩy mà phát ra.

“Nói cho tôi biết, em tại sao lúc thì uy hiếp tôi, lúc lại sợ tôi, em là cố ý diễn kịch cho tôi xem sao?”

Cô gái này lúc thì gai góc như hoa hồng, lúc lại nhu nhược như hoa nụ hoa cúc. Vô luận là mặt nào, Doãn Triệt hiện tại cũng rất tò mò. Hắn từ ghế đứng dậy, đi đến mép giường, mặc dù hắn vẫn ngước nhìn cô, nhưng khí thế so với lúc nãy lại rất mạnh mẽ.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô, tay không tự chủ có chút ngứa ngáy muốn vuốt ve cô, hôm qua hắn đã thấy được chân tay, cơ thể cô mềm mại như không xương. Vào giờ phút này, thế nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn, đây thật là một loại đau khổ.

“Tại sao không nói chuyện, em không phải là rất nhanh mồm nhanh miệng sao?”

“Học trưởng thật thông minh, tôi đúng là chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh thôi” Cô cắn răng, người xưa nói quả thật rất hay, cái gì không chiếm được đều là thứ tốt nhất, nếu như cô để cho hắn cảm thấy đã chiếm được mình rồi thì có thể mất đi hứng thú? Suy nghĩ vài giây ngắn ngủi, bằng kinh nghiệm sống năm năm cô phân tích ra tình thế có lợi nhất.

“Nếu đã như vậy, mặc quần áo vào, chúng ta đi ăn cơm, em cũng cần phải bồi dưỡng thể lực một chút” Doãn Triệt lại bước đến một bước, lời kế tiếp của hắn khiến Trần Hi hận không thể lập tức nhảy đến trên người hắn đem hắn đập chết “Nếu không mới làm một chút chưa thỏa mãn thì em lại ngất đi, làm tôi có cảm giác như đang quan hệ với xác chết vậy”.

Mẹ nó…. Anh mới là xác chết. . . . . . Cầu cho anh từ nay về sau ngày ngày đều giống như xác chết. . . . . . Trần Hi thật muốn hét to vào mặt hắn, nhưng dưới tình thế này nhìn vào ánh mắt của hắn lá gan cô lại như khô héo.

Trần Hi suy sụp buông vai tự trách mình quá nhu nhược “anh đi ra ngoài tôi thay quần áo”. “Tôi xoay qua chỗ khác không nhìn là được, em cũng không hy vọng tôi đứng trong hành lang tiếp nhận ánh mắt dò xét của những nữ sinh khác phải không, nếu như em không ngại lời bàn tán ra vào thì tôi cũng có thể đi ra ngoài”.

“Anh xoay qua chỗ khác đi, không được nhìn lén.”

“Cái gì nên thấy đều đã thấy rồi, em còn chỗ nào là tôi chưa nhìn qua, chỉ là mộc nhĩ hôm qua biến thành màu đỏ thôi, chắc cũng không khá hơn, nhưng ngược lại tôi cũng muốn kiểm tra một chút xem sao….”

“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Gương mặt Trần Hi kìm nén đến đỏ bừng, Doãn Triệt thật lo lắng cô cứ như vậy có khi bể mạch máu, suy nghĩ cho chính mình mà nhún vai chủ động xoay người sang chỗ khác, đồ tốt thì phải từ từ hưởng thụ mới có niềm vui, lập tức chơi hư cũng không tốt.

Phía sau hắn truyền đến tiếng sột soạt thay quần áo, mấy phút sau, hắn lại nghe tiếng cô mang giày, lại qua mấy phút, sau lưng còn không có động tĩnh gì.

“Xong chưa.” Doãn Triệt có chút không nhịn được.

“Xong rồi.” Giọng cô giống như con mèo nhỏ đang kêu, vừa mềm mại lại có chút run sợ. Thanh âm đó nghe như đang dụ hoặc hắn.

Doãn Triệt xoay người lại, cô gái này lúc nãy còn ở trên cao, bây giờ lại thấp hơn hắn một cái đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn nhìn chung quanh phòng ngủ, nơi này thật rất không thích hợp làm chuyện đó, giường quá cao, bàn ghế lại quá cứng, nếu làm, hai người cũng sẽ rất khó chịu. Hắn đè xuống hưng phấn đang nổi lên, chỉ là đưa tay nắm lấy tay cô.

Trần Hi giống như bị điện giật thu hồi tay mình lại. Doãn Triệt nhìn khoảng trống trong lòng bàn tay, lười biếng cười một tiếng.

“Đi ăn thôi, nếu không phải là em đói, tôi cũng không để ý ở đây làm thêm những chuyện khác.”

“Anh không phải muốn. . . . . .”

“Em mà còn nói một câu tôi không muốn nghe, có tin hay không tôi. . . . . .” Doãn Triệt liếm liếmmôi.

“Tôi đói bụng, chúng ta ăn cái gì?” Trần Hi ủ rũ cúi đầu.

“Món ăn lạnh thì ăn hắc mộc nhĩ cũng tốt lắm, món nóng thì tôi còn chưa nghĩ ra. . . . . .”

“Anh. . . . . .”

Doãn Triệt giơ tay lên đặt ở khóe miệng, ra hiệu im lặng, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua bàn. Trần Hi nhất thời trở nên nhu thuận mà nghe lời theo sát sau lưng hắn ra khỏi phòng ngủ.

Thật bất hạnh , bọn họ vừa mở cửa, Hà Kỳ đang đứng ở ngoài thiếu chút nữa té lộn đầu. Phòng ngủ cách âm không tốt lắm, Trần Hi không biết cô ấy đã nghe được bao nhiêu.

Hà Kỳ buông tay khỏi cửa, cười hắc hắc, xoay người liền không thấy tung tích.

Đột nhiên Trần Hi cảm giác trước mắt một bóng trắng thoáng qua.

“Doãn Triệt, em mới vừa nghe nói anh ở đây, không nghĩ tới đúng là ở đây thật.” Một dáng thướt tha đầm trắng bồng bềnh bước tới.

Trương Nghiên ngay thời khắc này lại xuất hiện, đối với Trần Hi mà nói, tựa như thần tiên giáng trần, kiếp trước, cô chưa từng thích cô gái này như vậy, Trương Nghiên như là cái gai trong mắt cô, đâm vào tim cô. Mà kiếp này, Trần Hi lại xem Trương Nghiên như là đấng cứu tinh đã cứu cô trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Cô ta làm sao mà chọn được thời điểm này?

“Học tỷ chị tới rồi, em vừa mới cùng học trưởng bàn kế hoạch công việc sắp tới, em đang muốn tiễn học trưởng về đây, thật là trùng hợp, vậy em đi trước.”

Thấy cô gái này nịnh nọt lấy lòng Trương Nghiên, cô hình như muốn phủi sạch quan hệ của hai người, hành động này khiến cho Doãn Triệt có chút bất mãn lại có chút buồn cười. Hắn nhìn lướt qua Trần Hi, phát hiện tầm mắt cô gái này ngượng ngùng hạ xuống…. cô gái nhỏ này vẫn còn rất nhạy cảm!

“Doãn Triệt có phải anh vẫn còn giận em không, chỉ là em không quen giao tiếp với người lớn mà thôi, anh cũng đừng trách em, em sẽ thay đổi mà.” Trương Nghiên điềm đạm đáng yêu lại còn như sắp rơi nước mắt.

Trần Hi nhìn cũng cảm thấy có chút đau lòng, không trách được cô ta lại được Doãn Triệt quan tâm như vậy. Xem người ta tỏ ra yếu đuối đúng lúc, ngẫm lại mình, đã từng có thời như những bà vợ ghen tuông ngay cả trút giận với trẻ con, nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ chọn Trương Nghiên.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, Trần Hi vẫn có chút cảm thấy đau lòng, cô nhớ lại hành động nóng nảy của mình đã từng dọa cho đứa bé hoảng sợ trốn ở góc phòng. Trần Hi nhắm hai mắt lại, cũng thật may là đời này cô còn chưa có con.

Chợt cơ thể cô căng cứng, hình như thấy thiếu cái gì đó, là quên uống thuốc! Nhớ lại lúc đó cô một lần mà có thai! Vốn đang bình tĩnh giờ lại trở nên gấp gáp, không phải thuốc đó uống càng sớm càng hiệu quả sao!

Trước mắt nam nữ chính như cũ đang diễn cảnh “thâm tình nhìn nhau” đắm đuối, bọn họ không thể nhanh lên tránh đi chỗ khác sao?

“Làm sao biết tôi ở đây?” Doãn Triệt nhíu mày, nụ cười trên mặt hắn có chút tà khí. Trương Nghiên dưới ánh mắt của hắn trở nên run lẩy bẩy, giống như cành liễu đang lung lay trước gió.

“Đại soái ca như vậy lại xuất hiện ở ký túc xá nữ, nhất định sẽ một truyền mười, mười truyền một trăm, lại nói còn có Hà Kỳ ở đây.” Trần Hi chủ động hóa giải không khí.”Có phải không Trương học tỷ.” Thấy Trương Nghiên vẫn còn run rẩy, Trần Hi vội vàng lên tiếng nhắc nhở. “Em cũng là nghe người khác nói .” Trương Nghiên gật đầu nói phải.

“Hôm nay người trong hành lang này sao lại náo nhiệt như thế nhỉ!” Trần Hi làm như vô ý nói một câu.

Doãn Triệt hung hăng lườm cô, liền nhìn thấy cô gái nhỏ này rụt cổ một cái, hắn buồn cười đi tới Trương Nghiên đang bên cạnh, cũng không có gì đáng xem nữa.

“Học muội, cám ơn em, đối với chuyện kia, em có gì không hiểu lúc nào cũng có thể đến tìm tôi” Nói xong, Doãn Triệt liền dẫn Trương Nghiên rời đi.

“Trai đẹp luôn là làm người khác chú ý .” Trần Hi lầm bầm lầu bầu. Những nữ sinh phòng khác đang xem náo nhiệt, nghe ra hàm ý giễu cợt này của cô liền rối rít đóng cửa lại, trong hành lang trong nháy mắt trở nên im lặng.

Trần Hi thở dài một hơi, cô rốt cuộc cũng có thời gian đi làm của chuyện mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.