Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 62: Chương 62: chương 62




Không biết có phải nguyên nhân là vì Trần Hi hay không, mẹ Doãn cảm thấy bữa ăn trôi qua rất nhanh. Khương Sâm cáo từ rất sớm, công việc rửa chén lại rơi vào tay của Doãn Triệt.

Mẹ Doãn trước lạ sau quen tìm được chai rượu đỏ, tự mình nhàn nhã mở nắp rượu ra.

Trần Hi cũng vui vẻ tiếp mẹ Doãn uống rượu, tin tức Khương Sâm mang tới cũng đủ cho cô tiêu hóa trong mấy ngày.

Mẹ Doãn là một người thông minh, bà nhìn ra sự bất thường trong mối quan hệ giữa Khương Sâm và Trần Hi, chỉ là tình cảm giữa hai người rất vi diệu, nhiều hơn một bước chính là người yêu, thiếu một bước lại là bằng hữu.

Mẹ Doãn đưa ly rượu lên cụng với Trần Hi một cái: “Có một số việc thật là phải thận trọng, không có thuốc hối hận, không cẩn thận sẽ gặp ôm hận cả đời, lấy dì đây mà nói, mặc dù dì oán hận cha của Doãn Triệt, nhưng là nhiều năm mưa gió chung một đường như vậy, dì thật đúng là không có cách nào tưởng tượng, không có ông ấy sẽ như thế nào.”

Trần Hi cười cười, uống một hớp rượu, cô nhìn hướng phòng bếp lại quay sang nhìn mẹ Doãn: “Dì à, dì cứ yên tâm, con từ đầu đến cuối chỉ có một người là Doãn Triệt, thời gian chúng con ở cùng nhau, so với dì nghĩ còn lâu hơn rất nhiều.”

Trong mắt mẹ Doãn đầy an ủi, lời nói của bà rất thâm ý, Trần Hi cũng nghe ra, mẹ Doãn là hy vọng Trần Hi càng phải thận trọng, mũi tên đã khai cung không thể quay đầu, đạo lý này rõ ràng dễ hiểu lại rất sâu sắc.

Đêm nay, Trần Hi cùng mẹ Doãn không còn “không say không về”, hai người chỉ uống một chai, sau đó ai về phòng nấy.

Doãn Triệt đối với kết quả này rất vui mừng, mẹ Doãn ở lại đây, có rất nhiều chuyện anh không dễ dàng làm. Thật may coi như mẹ Doãn sáng suốt, đối với Trần Hi cũng vừa lòng, nhìn thấy hai người ở chung một chỗ, mẹ Doãn cũng không có tỏ thái độ hay thành kiến gì.

“Em không vui sao?” Doãn Triệt tắm xong, đi đến bên giường. Trần Hi đã nằm trên giường trước anh.

Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt, khẽ suy tư một chút, cô cười cười: “Anh nói nếu là khi đó, sau khi lần đầu tiên em cùng anh lên giường, ngày ngày em quấn lấy anh, anh sẽ như thế nào.”

“Nếu là em ngày ngày quấn anh, đoán chừng chúng ta đã sớm sinh mấy đứa con rồi, sau đó thật hạnh phúc sống cùng với nhau.” Doãn Triệt cợt nhã vén chăn lên, đưa tay kéo hông Trần Hi qua.

Trần Hi liếc mắt nhìn qua Doãn Triệt, nhe răng ra vẻ cảnh cáo: “Anh nha, đoán chừng nếu là lúc ấy em cứ quấn quýt anh không buông, anh còn không phải cảm thấy em phiền chết được, cái gì mà Trần Tuyết Lệ, còn có Trương Nghiên, miễn phí đưa tới cửa, anh nhất định là tay trái một cô tay phải một cô.”

“Anh đâu phải là người lăng nhăng như vậy, em lại xử oan cho anh.” Doãn Triệt kháng nghị mãnh liệt.

Trần Hi nhìn Doãn Triệt một chút, có cãi cũng không lại anh, anh có phải đào hoa hay không, so với bất kỳ ai cô là người hiểu rõ nhất.

Trần Hi chui vào trong chăn, đang định ngủ một giấc thật ngon, hôm nay quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, một giấc ngủ đầy đủ có thể hóa giải tâm tình đang xấu của cô.

“Nếu anh dám, em liền đi qua phòng mẹ anh ngủ.” Trần Hi cảm nhận một bàn tay đang rục rịch không để yên.

“Anh chỉ là muốn ôm em ngủ, đảm bảo không làm gì khác.” Thanh âm Doãn Triệt uất ức vang lên, tay của anh ngoan ngoãn khoác lên trên người Trần Hi.

Trần Hi khẽ mỉm cười, kiếp trước cho dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, Doãn Triệt có lúc sẽ trở thành người đàn ông như vậy.

Chỉ có thể nói ở đúng thời gian, gặp phải đúng người, đó chính là tạo hóa, còn không đúng thời gian, lại gặp không đúng người của mình, chỉ có thể là nghiệp chướng.

@@@@

Thời gian trôi qua rất nhanh, tất cả mọi chuyện đều từng bước được tiến hành.

Càng gần đến ngày vạch trần tấm màn che, thì càng trở nên khẩn trương và kích thích.

Mẹ Doãn ở nhà Doãn Triệt hơn một tuần lễ, cuối cùng vẫn trở lại nhà lớn của Doãn gia.

Nghe nói, cha Doãn do uống rượu quá nhiều nên bị đau dạ dày.

Nhiều năm vợ chồng như vậy, mẹ Doãn vẫn không thể buông, dù là ngoài miệng tức giận nói như vậy, nhưng dù sao cũng là người đàn ông của bà mấy chục năm qua, đâu có thể nói ly hôn thì ly hôn.

Trần Hi nhìn mình trong gương, hôm nay là ngày tốt Trần Xương chính thức ăn mừng hạng mục mới khởi công, bà chủ phía sau như cô cũng phải nên ra mặt rồi.

Trong gương, cô mặc một chiếc áo sườn xám màu đỏ, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã thích màu đỏ, màu sắc rự

c rỡ này, tượng trưng cho sự chiến thắng.

Trần Hi hướng gương cười cười, cô phát hiện mình thật đúng là thay đổi rồi, dù là biết rõ được nhiều chuyện làm lòng cô không khỏi chua xót cho bọn họ, nhưng cô vẫn có thề độc ác như cũ xem họ như con rối mà giật dây.

“Xe đến rồi, nên đi thôi.” Mike mặc một bộ lễ phục nam màu đen có đuôi tôm, áo sơ mi trắng, thắt nơ, rất hợp với gương mặt ngoại quốc của ông ta.

Trần Hi gật đầu một cái, hôm nay cô muốn dùng thân phận tổng tài của công ty xuất hiện trước mặt mọi người.

“Anh thật sự là không có thể ngồi cùng xe với em, người khác nhìn thấy nói anh là trai bao cũng nên.” Doãn Triệt như cũ lại chen vào một câu.

Trần Hi lắc đầu một cái, đi theo Mike ra khỏi cửa phòng.

Tại nhà lớn Trần gia.

Trần Xương nhìn mọi người trong đại sảnh, từ trên tay phục vụ bên cạnh lấy một ly rượu sâm banh.

Không biết là do tâm tình tốt hay vì điều gì, ông ta đột nhiên cảm thấy tất cả mọi người đến tham gia bữa tiệc hôm nay, đều là vì nể mặt mũi ông ta mà đến.

Sau khi ký kết hợp đồng hùn vốn, ông ta sẽ không còn là con rối nữa, công ty của chính ông ta sẽ phát triển một cách thịnh vượng.

Nụ cười trên mặt ông ta không có vẽ khiêm tốn nữa mà tỏ ra rất hài lòng.

Trần Xương phát hiện có người đang bàn luận về mình, ông ta vễnh tai cố gắng nghe.

“Nhìn xem bộ dạng vui vẽ của ông ta kìa, chỉ là ký một hợp đồng hùn vốn thôi mà, có cần phải vui mừng ra mặt như vậy không?” Người khách đầu tiên nói.

“Hừm. . . . . . , nếu là hạng mục hoàn thành, Trần gia sẽ là gia tộc đứng đầu trong cái thành phố này, bớt tranh cãi một tí sẽ có lợi cho ông đấy.” Người khách khác lại nói.

“Không phải còn có Doãn gia sao?” Lại có người lên tiếng.

“Xã hội bây giờ, mấy bà vợ chỉ cần thổi một chút gió, tất cả đều trở thành của nhà mẹ đẻ, tiểu hồ ly lẳng lơ của Trần gia không phải là mấy ông chưa từng thấy qua, cô ta mà tỉ tê một hồi, Doãn gia không phải thành của Trần gia sao.”

Trần Xương nghe đến đó thì không muốn nghe nữa, tất cả đều tiến hành theo sắp xếp của ông ta.

Rất nhanh, ông ta “Trần Xương” của Trần gia sẽ trở thành gia tộc có thực lực nhất trong thành phố này.

Ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, Trần Xương ngẩng đầu nhìn lại, gây ồn ào như vậy không phải Doãn Triệt chính là Khương Sâm.

Ông ta lại lần nữa cười hả hê, người vào cửa chính là Khương Sâm. Trần Xương tự cho vị trí của mình cao hơn mấy phần, ông ta cảm giác mình thật anh minh, kể từ sau khi ký hợp đồng, chuyện của ông ta liên tục thuận lợi, ngay cả khi Trần Tuyết Lệ phạm sai lầm lớn như vậy, mẹ Doãn cũng dễ dàng tha thứ.

Thấy Khương Sâm cất bước đến giữa đại sảnh, Trần Xương đi nhanh hai bước nghênh đón. “Khương tiên sinh, đại giá quang lâm, bồng tất sanh huy.”

Khương Sâm quét mắt qua Trần Xương: “Ông cũng biết tôi muốn đến, sao không đưa thiệp mời?”

“Ha ha.” Trần Xương cười khan một tiếng, ông ta cảm thấy Khương Sâm có cái gì không đúng, bình thường Khương Sâm sẽ chỉ kiêu ngạo cười cười, hôm nay lại nói chuyện làm người ta bị nghẹn như vậy.

“Dĩ nhiên biết, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”

“Dối trá. . . . . .” Khương Sâm trợn mắt nhìn Trần Xương một cái, cất bước đi vào.

“Cha, thế nào rồi?” Trần Tuyết Lệ cảm thấy sắc mặt Trần Xương thay đổi.

“Cảm giác có chuyện gì đó không bình thường, nếu không Khương Sâm sẽ không nói như vậy.” Trần Xương nhìn Trần Tuyết lệ một chút.

“Con nghe nói thời gian này, Khương Sâm tựa như thay đổi thành người khác, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Trần Tuyết Lệ an ủi Trần Xương.

Ngoài cửa lại xôn xao, lần này đi vào là cha Doãn, mẹ Doãn.

“Đại giá quang lâm, bồng tất sanh huy.” Trần Xương lại vội vàng nghênh đón.

“Dối trá. . . . . . Ông cũng không có từ khác để sử dụng sao?” Bên tai Trần Xương lại truyền đến giọng nói của Khương Sâm.

Mặt của Trần Xương trở nên xám xịt, ông ta nhìn Khương Sâm, không biết từ khi nào Khương Sâm lại đứng bên cạnh mình rồi.

“Tiểu Sâm cũng ở đây, vừa đúng lúc, nhìn xem ở đây có đối tượng nào thích hợp không, Tuyết Lệ thì em không được đụng vào.” Mẹ Doãn hướng Trần Xương cười cười, lôi kéo cha Doãn cùng Khương Sâm lẫn vào trong đám đông.

“Cô còn cho là bình thường?” Trần Xương nhìn về phía Trần Tuyết lệ.

Trần Tuyết Lệ cũng nhăn mày lại: “Có phải bởi vì chúng ta ký được hợp đồng, đối với Doãn gia cùng Khương gia đều là một đả kích rất lớn, cho nên bọn họ có chút không thích ứng được?”

Những lời này của Trần Tuyết Lệ rõ ràng là câu nghi vấn, vào tai Trần Xương lại thành lời đáp án khẳng định, trên mặt ông ta lần nữa mang theo nụ cười hả hê.

Hôm nay, Doãn gia cùng Khương gia đều là nhân vật phụ, chỉ có Trần Xương ông ta mới chính là chủ nhân của bữa tiệc này.

“Người ngoại quốc tới.” Không biết người nào kêu một câu.

Mấy người áo đen xếp thành hàng, kính đen, còn đeo tai nghe, khí thế vô cùng.

Ngoài cửa Trần gia.

Trần Hi nhìn lại Mike bên cạnh: “Ai làm phô trương như vậy, tôi cảm giác không thích ứng thế nào ấy.”

Thái độ của Mike cũng rất mất tự nhiên.”Roger giao phó, nói là làm thế này có thể để mọi người chú ý, ông ấy mới có đủ thời gian giải cứu Trần Cẩm Sắt.”

Trần Hi chán ghét nhìn thoáng qua Mike. “Ông có nghe Trung Quốc có một câu tục ngữ không? Tên nhà quê không thể nở hoa.” (Chẳng biết dịch làm sao, ý như có tiền không nhất định có thể trở thành quý tộc )

“Tên nhà quê?” Mike tự nhận Hán ngữ nói không tệ, nhưng câu nói này ông ta không thể hiểu.

“Không hiểu đúng không? Một hồi đi vào ông sẽ tự khắc hiểu.” Da mặt Trần Hi căng ra, cô cảm thấy mình tốn bao công sức chuẩn bị cho thời điểm ra mặt này, thế nhưng một bước bị mấy tên hộ vệ này hủy hoại.

“Phụt. . . . . .” Bên tai Trần Hi truyền đến tiếng cười giễu cợt, Doãn Triệt cũng vừa đến cửa Trần gia, anh đi tới bên cạnh Trần Hi.

Anh nhìn lướt qua đội hộ vệ, trân gương mặt không nói ra nhưng lộ nụ cười vui vẻ.

“Em không để cho anh đi cùng thật đúng, cũng may là không đi với em, quá mất mặt rồi.”

Mike nghe được Doãn Triệt giễu cợt, ông nhìn Trần Hi.

Trần Hi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mike: “Doãn Triệt là trực tiếp bày tỏ anh ấy châm chọc chúng ta, lát nữa chúng ta đi vào trong, các kiểu biểu đạt sẽ càng thêm rõ ràng, ông không phải là có học khẩu ngữ sao, nếu như ông có thể hiểu rõ tiếng Trung, chỉ cần chú ý một chút sẽ biết mọi người nói gì.”

Trần Hi ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào cửa chính Trần gia.

“Đại giá quang lâm, bồng tất sanh huy. . . . . .” Trần Xương đón Trần Hi cùng Mike đi tới.

“Ông thật đúng là không có sáng kiến, vẫn là tám chữ này.” Khương Sâm giống như là cố ý gây rối, lại đột nhiên đứng bên cạnh Trần Xương.

Trần Xương cố ý lờ đi sự tồn tại của Khương Sâm.

“Vị này là?” Trần Xương nhìn về phía Trần Hi.

“Là tổng tài của chúng tôi.” Mike khiêm tốn cung kính giới thiệu.

“Không nghĩ tới, lại là mỹ nữ, còn là người phương Đông, rõ là. . . . . .”

“Đại giá quang lâm, bồng tất sanh huy.” Lời Trần Xương còn chưa nói xong, Khương Sâm liền nhảy vào khiêu khích.

Trần Xương lại cố ý xem như không có gì, lần nữa nhìn về phía Trần Hi: “Không biết nên gọi thế nào?”

Trần Hi cố kiềm chế không cười thật to.

“Cô ấy họ Trần. . . . . .” Không đợi Trần Hi trả lời, Khương Sâm lại tiếp một câu.

“Trần tiểu thư, họ Trần, rõ là. . . . . .”

“Đại giá quang lâm, bồng tất sanh huy. . . . . .” Trần Xương vẫn chưa nói hết câu, Khương Sâm lại tiếp tục nhảy vào.

“Thì ra là cùng họ, không trách được, mọi người đều nói năm trăm năm trước là một nhà. . . . . .” Trần Xương lại cố tình không để ý Khương Sâm, ông ta tiếp tục lời mình còn chưa nói xong.

Trần Hi cảm kích nhìn Khương Sâm một cái, mặc dù những lời này của Khương Sâm giống như không đúng lúc thậm chí còn gây tổn hại đến hình tượng của anh, nhưng vốn là trong lòng Trần Hi đang lo lắng và khẩn trương, sau khi Khương Sâm can thiệp liền trở nên tốt hơn rất nhiều.

Cách đó không xa, Doãn Triệt cầm ly rượu sâm banh, cùng mẹ Doãn đến một chỗ thích hợp nói chuyện.

“Con trai, con xem cậu nhỏ của con cùng Trần Hi còn có Trần Xương trò chuyện vui vẻ như vậy, bọn họ nói cái gì nhỉ, Trần Xương không phải là kẻ thù của Trần Hi sao?” Mẹ Doãn có chút không hiểu.

“Cậu nhỏ đang giúp Trần Hi buông lỏng tâm tình, có hành động khác thường của cậu, thì những người khác có làm gì cũng trở thành bình thường.” Doãn Triệt giải thích cho mẹ Doãn.

“Vậy sao con không đi ra, mẹ nhìn ra, cậu của con và Trần Hi có giao tình không đơn giản đâu.” Mẹ Doãn lại hỏi.

“Mẹ không thấy hai hàng hộ vệ sao? Con cảm thấy như vậy quá dọa người rồi, hơn nữa chủ yếu là cậu nhỏ cần được thông suốt, mà con thì không cần.” Doãn Triệt nhìn mẹ Doãn chau chau mày.

Mẹ Doãn ra vẽ thông hiểu cười cười, bà cảm thấy em trai mình có chút không bình thường nhưng so với thằng con trai nay vẫn còn tốt hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.