Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 64: Chương 64: chương 64




Âm thanh ly thủy tinh vỡ dưới đất gây sự chú ý của mọi người trong nhà. Trần Hi vốn chính là tiêu điểm của buổi tiệc này, tiếng động lại từ chỗ cô mà ra, muốn để mọi người không chú ý đến cũng là chuyện không thể.

Tay Trần Tuyết Lệ vẫn còn duy trì tư thế cầm ly, nhưng cái ly đã nằm trên mặt đất.

Người xung quanh bàn tán xôn xao, cũng cảm thấy không khí lúc này có chút kỳ dị.

“Làm sao có thể, không thể nào, tôi không tin.” Trần Tuyết Lệ lắc đầu, lặp đi lặp lại câu nói đó.

Trần Hi cũng không mở miệng, cô nhắm chặt hai mắt, người đáng hận nhưng cũng có chỗ đáng thương, chuyện như thế này, cứ nhiều lời cũng vô ích, cô uống một hớp rượu sâm banh, thật ra thì rượu này mặc dù rất ngọt, nhưng cũng có chút đắng, thế gian vạn vật, không có chuyện gì là tuyệt đối.

“Cô nói cho tôi biết, người đâu, Trần Cẩm Sắt đâu, cô ta ở đâu rồi?” Trần Xương điên cuồng chạy trở lại, ông ta đưa tay muốn bắt lấy Trần Hi, nhưng Mike kịp thời ngăn cản.

“Trần Cẩm Sắt. . . . . .” Cái tên được thốt ra hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cha Doãn ngây ngốc kêu lên, ân thanh không lớn nhưng cũng rất rõ ràng.

Tham gia bữa tiệc có rất nhiều bậc trưởng bối, đối với chuyện tình cảm đời trước của Doãn gia, Trần gia và Khương gia đều đã nghe qua. Sóng gió lúc ấy của ba gia tộc này quả thật không nhỏ, chỉ là đã trải qua một thời gian dài, rất nhiều chuyện dần dần mọi người cũng không còn nhắc đến, nhưng cũng không có nghĩa là họ đã quên tất cả.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao, những người trẻ tuổi hỏi các bậc trưởng bối nguyên nhân sự tình, mà những người lớn tuổi đó cũng đang rôm rả chuyện trước m

ắt.

“Cẩm Sắt, cô ấy không có gì chứ?” Cha Doãn cũng nhìn về phía Trần Hi, ông trợn to hai mắt, đi nhanh đến trước mặt Trần Hi: “Cô mới chính là con gái của Cẩm Sắt đúng không?”

Trần Hi khẽ gật đầu.

“Vậy cô là ai?” Cha Doãn quay ngược lại hỏi Trần Tuyết Lệ, mặt cô ta trắng bệch không lên tiếng.

“Ông là tên khốn kiếp, lúc ấy ông nói với tôi thế nào, ông đã nói sẽ chăm sóc Cẩm Sắt thật tốt.” Cha Doãn đưa tay nắm cổ áo Trần Xương.

Trần Xương đờ người ra, ông ta biết thời đại của mình đã đi qua rồi, ngây ngốc nở nụ cười: “Nếu tôi là tên khốn kiếp, cũng không đến lượt ông quản, so với tôi thì ông tốt hơn chỗ nào?”

“Bành bạch. . . . . .” Một tràng pháo tay vang lên, mẹ Doãn cười lạnh đi tới, “Tôi biết ngay đây sẽ là một màn kịch vui, không nghĩ tới lại đẹp mặt như vậy, so với tưởng tượng của tôi còn đặc sắc hơn rất nhiều.”

“Nghe anh giải thích.” Cha Doãn ý thức được sự luống cuống của mình, ông nhìn mẹ Doãn, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

“Không cần giải thích, không có gì hay để giải thích cả, có chuyện gì về nhà rồi hãy nói, tôi mệt rồi, đi về trước đây.” Mẹ Doãn mệt mỏi thở dài, xoay người đi ra cửa chính. Bà vốn nghĩ rằng, tất cả những gì cha Doãn nói đều là sự thật, người ông ta yêu là bà, mà không phải là Trần Cẩm Sắt, ông ta cũng coi trọng bà chứ không phải Trần Cẩm Sắt. Nhưng bây giờ xem ra, tất cả cũng chỉ là tự mình an ủi mình. Một người đàn ông luôn luôn trầm tĩnh, cuối cùng cũng có ngày luống cuống trước mặt nhiều người, đáng tiếc ông ta vội vã như vậy không phải vì bà mà là vì một người phụ nữ khác.

Trần Hi khẽ nhíu chân mày, chuyện này cũng không nằm trong dự liệu của cô, cô mở miệng nhưng lời an ủi không biết nói như thế nào, là con gái của Trần Cẩm Sắt, giờ phút này điều quan trọng cô nên làm chính là im lặng, để những việc này cho thế hệ trước tự giải quyết thì tốt hơn.

“Bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, Mike sẽ thay tôi tiễn các vị.”

Đưa mắt nhìn mẹ Doãn xoay người rời đi, cha Doãn đuổi theo sát phía sau, Trần Hi nhìn về phía Mike, lạnh lùng nói một câu.

“Cô có quyền gì nói tiễn khách là tiễn khách.” Không biết ai đó trong đám đông lên tiếng.

Ánh mắt Trần Hi lạnh lùng quét qua đám đông, không mở miệng trả lời vấn đề này, cô nhìn Trần Xương, đợi đáp án của ông ta.

“Nói không sai, tôi mới chính là chủ nhân của cái nhà này.” Trần Xương vừa thốt lên xong, Trần Hi cười lạnh, cô cũng muốn để cho ông ta còn chút mặt mũi, đáng tiếc Trần Xương lại không biết quý trọng.

“Cho bọn họ đi vào thôi.” Trần Hi vừa dứt lời, một vài cảnh sát mặc đồng phục từ cửa lớn đi vào.

“Thật xin lỗi, Trần xương tiên sinh, Trần Tuyết Lệ tiểu thư, hai người đã giam cầm người khác phi pháp, xin theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra…” Cảnh sát nói xong tội của hai người, liền móc ra hai chiếc còng tay sáng loáng trước mặt mọi người.

Nhìn thấy Trần Xương cùng Trần Tuyết Lệ bị còng đi ra ngoài, đám đông không ai dám mở miệng lên tiếng nữa, rối rít bỏ đi về.

Bên trong nhà rốt cuộc chỉ còn lại Trần Hi, Khương Sâm, Doãn Triệt, còn có Mike.

Doãn Triệt nhìn Trần Hi một chút, muốn nói lại thôi.

“Không cần nói, em hiểu mà, sau khi giải quyết xong việc của dì, thảo luận chuyện của chúng ta cũng không muộn.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt cười cười, Doãn Triệt gật đầu một cái, vội vã rời đi.

“Ngươi sẽ không sợ hắn một đi không trở lại, người cũng không còn giữ được?” Vẻ mặt cùng giọng nói của Khương Sâm rất bình thường, không tỏ ra đùa giỡn hay châm chọc.

“Cam tâm tình nguyện mới là quan trọng nhất, dưa hái xanh không ngọt, mặc kệ vấn đề là ở tôi, anh ấy, hay người nhà anh ấy. Có thể giờ phút này cảm thấy không sao, nhưng hậu hoạn không thể nói trước được.” Trần Hi nhìn Khương Sâm cười cười, cô đã từng mơ mơ màng màng mà bắt đầu cuộc hôn nhân kia, cô không muốn dẫm lại vết xe đổ nữa, cho dù chỉ là một chút nguy hiểm.

“Cũng đúng, tôi cũng nên đi rồi, không biết lão Roger đó hôm nay có thể trở về hay không.” Khương Sâm tìm cho mình lý do để cáo từ.

Trần Hi đi tới băng ghế ngồi xuống, cô nhìn Mike nói. “Con người vốn là không tự kiềm chế được không phải sao? Nếu như cha Doãn không phản ứng mạnh như vậy, không phải tất cả đều vui vẻ rồi.”

Mike nhún vai một cái: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì , thật ra thì mới vừa rồi Roger đi đón người cũng xảy ra một số chuyện.”

Trần Hi nhìn về phía Mike, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Mike nhíu mày: “Roger khuyên như thế nào, Trần Phu Nhân nhất định không đồng ý, sau đó Roger chỉ còn cách đánh cho bà ấy bất tỉnh nhân sự.”

“Phụt. . . . . .” Trần Hi bật cười, “Chỉ có ông ta mới dám làm chuyện đó, ông ấy không sợ sau khi người tỉnh lại sẽ tìm mình gây phiền toái sao.”

“Chủ yếu là nghe nói Jess muốn tới, Roger cũng không còn cách nào.” Mike cười nói.

“Jess muốn tới?” Trần Hi nhìn về phía Mike.

“Phải nói anh ta đã tới rồi.” Mike đưa ngón tay chỉ sau lưng Trần Hi, Trần Hi xoay người lại, nhìn thấy chính là đầu tóc vàng rực chói mắt y như trong ký ức của cô.

“Tại sao?” Trần Hi không thể tin nhìn Mike.

Mike không nói gì, Jess giơ súng lên, một tiếng súng vang lên, Trần Hi cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một cơn đau kịch liệt truyền tới.

Một màn kiếp trước lại tái diễn trong đầu cô, đột nhiên cô nhớ ra, thì ra đây chính là nguyên nhân cái chết của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.