Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 8: Chương 8: chương 8




Rượu là đồ uống rất tốt, mà quầy rượu đối với người uống rượu mà nói càng là một nơi vô cùng tốt. Nơi này ánh đèn âm u, âm nhạc huyên náo, trong hoàn cảnh này, mặc cho ngươi nào khổ sở, la thét chói tai, hay im lặng thanh tĩnh cũng không có ai để ý tới, bởi vì bọn họ cũng không biết mình đang làm gì.

Mỗi người tới nơi này đều không cùng một mục đích, Doãn Triệt thích nơi này, không đơn thuần là bởi vì nơi này có nhiều mỹ nữ, còn có một điểm chủ yếu hơn, là nơi này giá cả rất cao, thế nhưng mà hắn lại không cần tốn tiền.

Hắn là người ưu tiên tiết kiệm, hơn nữa vẫn còn là một học sinh nghèo, đạo lý có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, hắn vẫn tin tưởng và theo đến cùng.

Hai cô gái trong phòng đang điên cuồng uốn éo, bộ ngực lắc lư mãnh liệt. Tác dụng kích thích thị giác vô cùng hiệu quả, Doãn Triệt lấy chai rượu từ trong thùng đá tự thưởng cho mình một ly.

Chất lỏng lạnh lẽo xuyên qua cổ họng, lại không làm cho hắn cảm thấy mát mẻ, ngược lại rượu xuống đến bụng làm cho cơ thể hắn càng trở nên nóng ran.

Nhưng Doãn Triệt không quan tâm, hắn đang cần loại nhiệt độ này giúp hắn bốc hơi đi cảm giác phiền não, hắn thế nhưng lại vì một cô gái tầm thường mà cảm thấy buồn bực, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nói ra quả thật làm cho người ta cười đến vỡ bụng. Doãn Triệt đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, hắn xoay người giữa hai cô gái. Thân thể của hắn bị cô nàng đầy đặn mãnh liệt áp sát, bọn họ vừa câu dẫn vừa khiêu khích, coi hắn như cây cột mà ra sức cọ sát múa may.

“Bùm. . . . . .” ánh đèn trong căn phòng sáng choang, âm nhạc tự nhiên dừng lại.

Doãn Triệt nhìn ra cửa, luôn luôn có một, hai người như vậy làm cho người ta chán ghét, nhất là lúc hắn đang ôm mỹ nữ trong lòng.

“Các cô đi ra ngoài.” Khương Sâm mở đèn ra lệnh một tiếng, hai cô gái cầm chiếc áo vừa mới cởi xuống từ ghế salon, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

“Cậu nhỏ à, con đang chơi vui mà, cậu thật làm mất hứng”. Trên mặt Doãn Triệt cũng không tỏ vẽ thất vọng lắm như lời nói của hắn, chỉ là đi tới ghế sa lon lần nữa cầm ly rượu lên.

“Nghe nói con đã lãng phí của ta một cái ra giường trong khách sạn, còn để cho người của ta phải đi mua quấn áo cao cấp cho con, xin hỏi người bạn nhỏ kiêm đại cháu của ta, được chơi cái lần đầu có cảm giác như thế nào đây, có phải là một loại khoái cảm mãnh liệt không?.”

“Trên mà không quản được ở dưới ắt sẽ loạn, cậu nói đi?” Doãn Triệt cười cười, cầm ly không lên rót rượu cho người đàn ông trước mặt.” Mẹ con để cho con theo người học hỏi, không phải là con đây đang học à.”

“Nhưng ta không có dạy con chơi gái, phiền toái không nói, còn dễ làm cho hư người.” Khương Sâm cười uống một ngụm rượu, cảm giác có chút không đúng, hắn lại bỏ thêm một chút đá vào ly rượu.”Suy nghĩ cho kỹ, sau khi tốt nghiệp đến quản lý chỗ này, ta xem con rất thích ứng cuộc sống như thế.”

Doãn triệt nhìn nụ cười hồ ly trên gương mặt ông cậu của mình, tức giận ha ha cười gượng hai tiếng, cũng không đáp trả lời của hắn.

“Thế nào, biết rõ ở chỗ này của ta ăn uống chùa, cũng không biết cống hiến một chút sức lực, con như vậy sẽ đả thương tấm lòng của ta đó, ta cưc khổ chỉ dạy con khôn lớn như vậy, con lại tuyệt nhiên không cảm thấy trong lòng bứt rứt sao?” Khương Sâm tỏ vẽ tủi thân, chỉ thiếu rơi thêm vài giọt nước mắt thì sẽ thành công hơn.

“Không trách cậu và mẹ con một tính, hai người đều giống nhau .” Doãn Triệt bật cười một tiếng, không chút cử động.

Lời nói Doãn Triệt thành công khiến Khương Sâm lấy cái gương nhỏ mang theo người ra, bắt đầu quan sát cẩn thận gương mặt mình trong gương.

Doãn Triệt im lặng trợn mắt, ông cậu nhỏ này cái gì cũng tốt, duy nhất chính là quá tự mãn, lúc nào cũng xem gương mặt là sinh mạng của mình, chỉ cần không đề cập đến gương mặt thì hắn cũng là một người đàn ông bình thường, nhưng khi đụnh chạm bất cứ điều gì liên quan đến gương mặt hắn, hắn liền trở nên đàn bà hơn cả đàn bà. Doãn Triệt nghĩ lại không rõ mình vừa nói gì mà làm hắn trở nên kích động như vậy.

“Trên mặt ta có nếp nhăn rồi hả ?” Khương Sâm nhìn kỹ nửa ngày, ngẩng đầu hỏi Doãn Triệt đang ngồi trên ghế salon.

“Không có, sao vậy?”

“Vậy sao con nói ta giống mẹ con, ta mới 29 tuổi, trong khi mẹ con cũng đã năm mươi”. Khương Sâm vừa mới nghiêm túc giờ lại gào lên.

“Con nói là tính cách”. Doãn Triệt rụt cổ, lỗ tai chút nữa là điếc, hắn thật sự bội phục khả năng tưởng tượng của ông cậu nhỏ này .

“Lần sau nói cho rõ ràng.” Khương Sâm quay lại dáng vẽ trầm tĩnh.

Đối với chuyện này Doãn Triệt cũng không muốn trách, hắn cảm thấy quá quen thuộc, vả lại đã được tiêm ngừa vô số lần nên cũng trở nên miễn dịch.

“Nói đi, con có chuyện gì phiền lòng cần ta giải quyết không? ” Khương Sâm uống một ngụm rượu, thoải mái dựa vào ghế salon, khí thế của trưởng bối lại bắt đầu.

Doãn Triệt nhíu nhíu mày, hắn có chút không biết nên nói gì, uống xong ly rượu, lại rót thêm ly mới. Lời này hắn không biết nên mở miệng thế nào, cũng không biết phải nói sao, cứ nghĩ lơ cô gái nhỏ đó đi một thời gian, kết quả quay đầu lại bị người ta bỏ rơi?

Bây giờ hắn cảm thấy phiền chán đến phát ốm, mà cô gái nhỏ đó lại có vẽ rất nhàn nhã tự tại, hắn vô tình hay cố ý cũng đã gặp qua cô mấy lần trong sân trường, trên tai còn mang theo tai nghe, trong tay thì cầm sách, có vẽ không cô đơn chút nào.

“Ơ, cháu ta cũng bắt đầu vì tình mà đau khổ rồi!” Khương Sâm ra vẽ sợ hãi than lên, dùng ánh mắt của cô gái mới lớn nhìn chằm chằm mặt Doãn Triệt “chậc chậc! có phải là cô gái mấy hôm trước cùng con không, nói ta nghe một chút, cô ấy đã làm gì con?”

Trên mặt Khương Sâm viết thật to hai chữ “nhiều chuyện”, Doãn Triệt thấy miệng khô khốc uống thêm ly rượu.

“Cô ta không để ý đến con?” Thấy biểu tình của Doãn Triệt, Khương Sâm biết mình đã đoán đúng, tựa hồ tâm tình cũng trở nên tốt hơn, không có gì vui vẽ bằng việc phát hiện ra chuyện kinh ngạc này của cháu mình “nói một chút coi là ai, ông cậu nhỏ này thay con xử lý”.

“Không cần người quan tâm.” Doãn Triệt đối với tính tốt này của ông cậu nhỏ cũng xin miễn, hắn cũng không quên, mấy lần nhờ Khương Sâm ra tay, cuối cùng các cô gái đó cũng bị gương mặt của Khương Sâm dụ dỗ mất. Vốn là cô gái nhỏ của hắn còn không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không dám chắc cô sẽ không bị gương mặt này của Khương Sâm quyến rũ.

Khương Sâm giống như phát hiện ra bí mật mới trên gương mặt của Doãn Triệt, hắn thấy được Doãn Triệt có vẽ khẩn trương, lại khiếp đảm, điều này làm cho hắn đột nhiên thấy hưng phấn lên, linh cảm không lâu tương lai hắn sẽ có trò hay để xem.

____________________

“Hắt xì. . . . . .” Trần Hi vuốt vuốt mũi, gần đây cô thấy mình bỉ nhảy mũi liên tục, có lẽ mình nên đi khám xem có phải dị ứng với thứ gì hay không.

Xung quanh ba nữ bốn nam đã uống đến nghiêng trái ngã phải, cũng không biết từ khi nào, hội “ái hữu” lại biến thành hội “ái tửu”. Phải biết rằng rượu nơi này rất đắt, một chai rượu ở đây cũng bằng ba chai trong siêu thị, hơn nữa nếu rượu vốn đã có giảm giá thì chỗ này càng có lợi hơn.

Trong lòng Trần Hi thầm tính toán, cô một lần nữa cảm thấy lo lắng đối với việc phung phí của những nam sinh này, cũng không biết liệu bọn họ có mang đủ tiền không?

“Trần Hi. . . . . . . . . . . . Uống. . . . . .” Hạ Kỳ giơ bình rượu xộc xệch đứng lên.

“Sư tổ à chậm một chút đi” Trần Hi đưa tay vịn cô, để cho cô ngồi ở bên cạnh mình.

“Tiểu Mai và Tiểu Diễm các cô muốn làm gì đây?”. Hạ Kỳ say lờ đờ mắt thì lim dim vẫn không quên trông nom chuyện của người khác.

“Đi nhà vệ sinh rồi, không phải do uống nhiều quá sao, ở đây sắp đóng cửa rồi, đợi các cô ấy trở lại chúng ta về đi” Trần Hi nhìn đồng hồ, quả thật rất trễ.

“Đi, đi đâu?” Một nam sinh đang ngủ bên cạnh hỏi, hình như hắn chính là cái tên nhị thiếu gia gì đó.

“Trở về trường học.” Trần Hi quét mắt nhìn hắn một cái, từ lúc vừa mới bắt đầu cô đối với hắn không có chút cảm tình nào, xem hắn mặc đồ này, mặc một bộ áo sơmi hoa hòe, trên cổ còn mang một dây chuyền vàng cỡ lớn, gương mặt đầy mụn trứng cá, lại nghĩ mình vô cùng tốt. Từ lúc ăn cơm, hắn đã không dưới mười lần khoe khoang về gia sản nhà mình.

“Sao có thể cứ như vậy mà đi, một hồi nữa chúng ta còn có hoạt động đấy”.

“Hoạt động?” Trần Hi nhìn qua Hạ Kỳ, cô ta say đến mức có lẽ không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, đang ngủ nửa tỉnh nửa mê. Tiểu Mai cùng Tiểu Diễm cũng không khá hơn chút nào, lúc họ vừa đứng dậy nếu không dìu nhau thì có thể đã nằm trên mặt đất rồi.

“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng tôi không thể tham gia.”

“Đừng nha, nếu ra ngoài chơi rồi, không làm hết việc chính sao có thể đi đây?” lời nói của tên “áo sơ mi hoa” trở nên lỗ mãng , Trần Hi cau mày, cô nhìn Hạ Kỳ đang tựa vào người mình, quan hệ hữu nghị lần này là do Hạ Kỳ liên lạc, không biết cô ấy có biết ẩn tình này không.

“Anh xem như vậy đi, tôi không biết lúc trước mọi người sắp đặt thế nào, nhưng hôm nay sợ rằng thật sự không được, chúng tôi trở về phòng trước, có gì thì nói sau, không phải đều có điện thoại ư, sau này sẽ liên lạc lại được không?”. Trần Hi cố gắng cho giọng nói của mình bình thản hết mức mà thương lượng với tên “áo sơ mi hoa”.

“Không được, tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, hôm nay nhất định tôi phải mang đi một người.”

“Áo sơmi hoa” tỏ ra ngang ngạnh không hiểu chuyện khiến Trần Hi phát hiện một cái vấn đề, không trách được những người có thể tự xưng mình là phong lưu, nhưng thật ra chỉ là hạ lưu.

“Nếu chúng tôi kiên trì không đi?” Trần Hi buồn bực đứng dậy không tiếp tục nhịn được nữa. Kiếp này cô chỉ muốn sống được như ý mình, nhưng những người này cố tình không để cô toại nguyện, nhưng cô đã trêu chọc ai đâu? ______________________

“Ông chủ, bên ngoài đánh nhau.”

Khương Sâm nhìn Doãn Triệt uống rượu như uống nước, vốn rất quý rượu tốt này, có chút phiền lòng muốn cho Doãn Triệt dừng lại.

“Doãn triệt, con đi đi, thu dọn đánh nhau một chút, rất tốt để hả giận đó.” Khương Sâm nhân lúc Doãn Triệt định khui thêm chai rượu mới mà kêu hắn.

Doãn Triệt giơ giơ dụng cụ khui rượu về phía Khương Sâm, lưu loát ghim vào nắp rượu “. “Bùm..” một tiếng vang nhỏ, nắp rượu bị hắn rút ra.”Đánh nhau so với uống rượu, con thích uống rượu hơn”

“Dẫn ta đi xem một chút, tiểu Hắc đâu? Loại chuyện đánh nhau như vậy cũng tìm ta sao?”

Khương Sâm mắt không thấy tim không sợ, đứng dậy cùng phục vụ đi ra khu phòng vip.

“Ngài đã thông báo, đàn ông không thể động thủ đánh phụ nữ, nhưng hiện tại đánh nhau chính là phụ nữ, nên Tiểu Hắc không dám động thủ, muốn mời ngài quyết định, hắn sẽ ra tay sau.” Phục vụ bĩu môi, chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, nhưng hắn chưa từng gặp qua phụ nữ có thể đánh nhau như vậy, cứ như đang đóng phim.

“Phụ nữ đánh nhau cũng đâu phải lần một lần hai, những tên đàn ông bên cạnh họ đâu, cứ đem họ chế ngự lại không cho đánh nữa là được, sau đó tất cả phí tổn thì theo giá mà bối thường, không phải xong chuyện sao, còn kêu ta làm gì?” Khương sâm cảm thấy phục vụ hôm nay cũng cùng Doãn Triệt một dạng hồ đồ, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.

“Ông chủ, vấn đề là những người đi cùng lại đánh nhau, bây giờ trong phòng lại là một người phụ nữ đang đánh nhau với bốn tên đàn ông….”

Tên phục vụ có chút uất ức, đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ, nếu có thể xử lý sao có thể kinh động đến ông chủ. Ai bảo Khương Sâm tự mình ra quy định, cái gì mà không cho bất kỳ nhân viên nào ra tay đánh phụ nữ, vì phụ nữ xinh đẹp, nên cho dù bị làm tức giận hay gây chuyện cũng vậy, nếu biết người nào động thủ liền đuổi việc.

“Thôi, bên kia, ta đi xem một chút. . . . . .”

“Ông chủ là ở đó. . . . . .” Phục vụ chỉ tay về hướng những người đang đánh nhau.

Khương Sâm theo hướng tay của tên phục vụ đi tới, chợt một vật đen hướng hắn bay tới.

“A, mặt của ta. . . . . .” Khương Sâm gào khóc một tiếng, hắn thề nhất định phải giết chết cái tên nào dám quăng đồ vào mặt hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.