Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 72: Chương 72: ngoại truyện 1




Phiên ngoại 1 – Doãn Triệt

Trương Nghiên nhìn trong gương mình, hình như đã lâu lám rồi cô không còn nhìn kỹ mình như vậy, cô không biết tại sao diện mạo trong gương của mình trở nên đáng ghét thế này.

Trương Nghiên tìm ra tấm hình của mình lúc còn trẻ, thoạt nhìn tràn đầy sức sông, cô rúc vào trong người Doãn Triệt, ánh mặt trời rực rỡ, làn gió nhẹ thổi qua tóc cô.

Rốt cuộc cô đã bắt đầu thay đổi từ khi nào? Trương Nghiên hồi tưởng lại cuộc sống của mình mấy năm qua, cô hít sâu một hơi, không thể nào thoát khỏi những đè nén trong lòng.

Triệt Triệt đã ngủ yên trên giường, khuôn mặt điềm tỉnh nhỏ nhắn rất đáng yêu, Trương Nghiên nhớ lại cô đã từng dạy cho Triệt Triệt những tiểu xảo kia, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình. Giáo dục đều được bắt đầu từ khi còn bé, nhưng cô lại làm một bà mẹ kém cỏi nhất.

Trương Nghiên đưa tay khẽ vuốt gương mặt Triệt Triệt, hốc mắt đầy nước. Cô cũng không muốn trở thành một người phụ nữ xấu xa, nhưng cuộc sống cứ như một vòng xoáy, từng bước từng bước đẩy cô đến hố sâu vạn trượng.

Hôm nay sau khi từ bệnh viện trở về, Trương Nghiên bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình, con người thật ra đều là bất đắc dĩ, mặc kệ như thế nào cũng không chạy thoát khỏi cái chết. Trần Hi chết rồi, trước giờ cô vẫn xem Trần Hi như là cái gai trong mắt, cũng không ít lần muốn Trần Hi chết đi, nhưng lúc nhìn thấy Trần Hi không còn một chút sức sống nằm trong phòng xác, Trương Nghi liền nghĩ ngược lại nếu người đó là mình.

Dù là Trần Hi biến mất khỏi thế gian này, cũng sẽ có rất nhiều người vì cô ta mà đau lòng, khổ sở. Mà mình thì sao, đến một ngày người đó là cô, sẽ có ai đau khổ không? Ngoại trừ Triệt Triệt ra, Trương Nghiên quả thật không nghĩ ra người nào khác. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt Trương Nghiên, cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt Triệt Triệt, thật không dám tưởng tượng, sau khi Triệt Triệt lớn lên, biết được có một người mẹ như vậy thì thằng bé có cảm thấy xấu hổ hay không.

Trương Nghiên cầm bao tay lên đi ra khỏi phòng, cô bước đi không có mục tiêu, đến khi ý thức được mình đang làm gì, cô đã chạy lạc đến một con hẻm sâu.

Thành phố mặc dù phát triển rất nhanh, nhưng cái hẻm nhỏ âm u đó vẫn như củ.

Trong hẻm nhỏ có vài đốm sáng yếu ớt, hình như có ai đó đang hút thuốc lá.

Trương Nghiên lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, đem con dao dấu vào trong quần áo, không ai biết thói quen này của cô, kể từ cái đêm đó về sau, cô luôn mang theo vật này tùy thân. Có lẽ trong tiềm thức cô đã tự báo trước cho mình, thay vì kéo dài một cuộc sống vô nghĩa như vậy, không bằng liều mạng tìm một lối thoát.

Trương Nghiên không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng bước chân cô không ngừng lại được, cô tiếp tục đi sâu vào con hẻm nhỏ.

Bên trong có vài tên đàn ông đang đứng, bọn chúng tựa hồ rất kinh ngạc khi thấy có phụ nữ dám đi đến đây.

“Oa, rất xinh đẹp, phụ nữ đàng hoàng nha!” Không biết ai đó lên tiếng, những tên còn lại hùa theo cười to.

Đôi mắt Trương Nghiên lạnh tanh liếc qua đám đàn ông, hơi thở trên người bọn họ làm cô muốn nôn tại chỗ.

“Chậc, còn rất lạnh lùng, băng mỹ nhân nha, không sao, một hồi bọn anh sẽ làm cho cô em nóng lên.” Một tên lại lên tiếng, những âm thanh nhạo báng tiếp tục vang lên.

“Bọn mày ở đây đã bao lâu?” Trương Nghiên mở miệng.

“Bọn anh vẫn luôn ở đây đợi cô em.” Một tên côn đồ đáp.

“Đã ở đây năm năm sao?” Trương Nghiên nhìn tên vừa lên tiếng hỏi lại.

“Đừng nói năm năm, mười năm cũng có, cái hẻm này chỉ có bọn anh thôi.”

Trương Nghiên cười, tiếng cười vô cùng thê lương mà dứt khoát.

Nước mắt cô cứ như thế mà rơi xuống làm nhòe cả cảnh vật trước mắt.

Cảm giác có một bàn tay chạm đến khuôn mặt mình, bàn tay lạnh lẽo mà ươn ướt, tựa như được phủ lớp rêu xanh nhớp nháp, tản ra một mùi tanh vô cùng khó chịu.

Cơ thể Trương Nghiên run rẩy, ác mộng đêm đó sống lại trong trí nhớ của cô, cô dựa vào trực giác dùng con dao dấu trong người vung lên, máu tươi phun đầy trên mặt cô.

Nghe thấy tiếng kêu gào của tên đàn ông bên tai, sau đó là cảm giác cơ thể mình bị đạp một cước, tiếp theo là một trận đòn đau đớn.

Dần dần Trương Nghiên cảm thấy, cơ thể đã không còn là của mình nữa rồi, cô đã không còn cảm giác đau mà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Loáng thoáng bên tai là tiếng đàn ông chữi rủa, Trương Nghiên cười nhẹ nhõm, cuộc đời này cô đã sống quá mệt mỏi rồi, nếu như có kiếp sau, cô nhất định sẽ không vì bất kỳ một ai mà ngược đãi bản thân mình nữa.

@@@@

Một năm sau, Doãn Triệt lái xe đến cạnh con hẻm nhỏ, hai tháng sau, cái ngỏ hẻm âm u này sẽ được san thành bình địa. Nơi này là khu vực đất trung tâm, tranh giành được quyền khai phá cũng không dễ dàng gì. Ai có thể nghĩ tới, chốn xa hoa trụy lạc đã từng là một nơi ẩn chứa đầy tội ác.

Thời điểm Trương Nghiên được mang ra, người được thông báo đầu tiên là Doãn Triệt. Nhìn toàn thân Trương Nghiên chồng chất các vết thương, cái chết thê thảm của Trương Nghiên, anh không nói ra được cảm giác của mình là gì, chỉ thấy mình vô cùng thất bại. Anh đã phá hủy cuộc đời của hai người phụ nữ, bất luận là Trần Hi hay Trương Nghiên đều không tránh khỏi liên quan đến anh.

Anh nuôi dưỡng Triệt Triệt, mặc dù biết việc làm này không đền bù được hết lỗi lầm của mình, nhưng anh chỉ là muốn vì Trương Nghiên mà làm một việc gì đó.

Một năm nay, anh vẫn chuyên tâm khai phá mảnh đất này, ngoài sáng anh ra mặt làm việc với chính phủ, mặt khác anh nhờ Khương Sâm giúp mình giải quyết thổ địa của nơi này.

Đám người giết hại Trương Nghiên, đã bị pháp luật xử lý, cho dù là hắc đạo cũng không muốn vì một vài tên côn đồ mà đắc tội với Doãn gia. Hiện tại cái con hẻm này đã bị một nhóm người mới chiếm cứ. Đây chính là thực tế, chỉ cần nó còn tồn tại, cũng sẽ không thiếu những thế lực đen tối.

“Buông tôi ra. . . . . .”

Doãn Triệt nghe được trong con hẻm có tiếng kêu cứu yếu ớt của phụ nữ.

Doãn Triệt mở cửa xe chạy vọt vào trong hẻm, vài tên côn đồ đang vây quanh một cô gái nhỏ, cô ta vẫn còn đang hoảng sợ, lưng dựa vào tường, trong tay cầm một cành cây có lẽ tiện tay nhặt ở ven đường, ánh mắt cô quật cường bất khuất khiến Doãn Triệt hơi bị chấn động.

Doãn Triệt không hiểu tại sao cảm thấy có một cảm xúc mạnh mẽ đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm hồn anh, dưới ánh mặt trời gay gắt, anh nhìn thấy Trương Nghiên một thân áo trắng, lúc ấy bọn họ không quen biết, thời điểm đó Trương Nghiên vô cùng cao ngạo, thần thái lãnh đạm làm khát vọng chinh phục trong anh trỗi dậy.

Doãn Triệt đã từng nghĩ, có lẽ anh cũng không biết cái gì gọi là yêu, anh chỉ cảm thấy thứ gì không chiếm được mới là tốt nhất, dễ dàng có được trong tay, chắc chắn anh sẽ không quý trọng. Trương Nghiên như thế, Trần Hi cũng như thế.

Nếu như lúc ấy anh có thể chống chọi được với áp lực của gia đình, cùng Trương Nghiên tiếp tục quan hệ, dù là tình cảm sẽ phai nhạt đi, dù là sẽ chia tay, nhưng tuyệt đối sẽ không tạo nên bi kịch cho Trương Nghiên. Nếu như không chia tay với Trương Nghiên, có lẽ cũng sẽ không gây ra cái kết cục bi kịch của anh và Trần Hi, ngàn vạn sai lầm, đều là do mình tạo nên.

Anh hối hận, anh cũng muốn đền bù, nhưng Trần Hi đã chết rồi, khi anh còn chưa thấu hiểu mọi chuyện, Trương Nghiên cũng đã chết. Doãn Triệt vẫn muốn đền bù, nhưng khi anh giác ngộ mọi việc, tất cả đều đã chậm rồi.

“Đứng ở đây làm gì, không có chuyện của mày tránh sang một bên.” Một tên trong nhóm hướng quả đấm về hướng Doãn Triệt gào thét.

Doãn Triệt lướt mắt qua hắn nhìn về phía cô gái phía sau, trán của cô đang chảy máu, hình như là bị vật gì đó đập vào.

“Cô không sao chứ, tôi dẫn cô đi ra ngoài.” Doãn Triệt hỏi thăm tình hình cô ta.

Ánh mắt cô gái mê mang, cô đưa tay sờ lên đầu mình, vẽ mặt rất khốn khổ.

“Đầu tôi rất đau.” Cô gái trở nên ôn thuận trả lời Doãn Triệt.

Doãn Triệt nhìn cô gái khẽ cười, nụ cười của anh tựa hồ trấn an cảm xúc của cô, cô cũng nhìn anh mỉm cười.

Cười vào thời điểm này có vẽ không thích hợp lắm, Doãn Triệt và cô gái đã thành công chọc giận bọn côn đồ, bọn chúng cầm gậy gộc trong tay hướng Doãn Triệt đánh tới.

Doãn Triệt nhanh nhẹn thoát được bọn chúng tập kích. Nhưng dù sao yếu cũng không địch lại mạnh, hơn nữa bọn chúng còn mang theo cả côn, gậy. Doãn Triệt bị trúng vài cú đau điếng không ít, trong đầu anh chợt thoáng qua hình ảnh Trương Nghiên chết thảm, anh không biết rốt cuộc cô cũng đã trải qua bao nhiêu đau đớn.

Doãn Triệt đưa tay bảo vệ đầu, bị đánh đau đối với anh mà nói cũng coi như đáng giá, nhưng anh không thể mất đi sinh mạng. Niếp Niếp và Triệt Triệt vẫn còn cần người cha này, anh không thể lại hổ thẹn với hai đứa bé.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, Doãn Triệt cảm nhận được vị tanh mặn trong miệng, anh cười, trước khi bước vào con hẻm này anh đã báo với cảnh sát, xem ra năng lực làm việc của cảnh sát cũng không tệ.

Doãn Triệt ngẩng đầu lên, bọn côn đồ đã bỏ chạy tứ tán, cô gái ném nhành cây trong tay, đi tới bên cạnh anh.

Trong lúc hoảng loạn Doãn Triệt cảm giác như mình nhìn thấy được Trương Nghiên và Trần Hi, anh không phân biệt rõ rốt cuộc trước mắt mình ai là Trương Nghiên, ai là Trần Hi?

“Thật xin lỗi, anh sai lầm rồi….” Doãn Triệt tự lẩm bẩm, đau đớn trên người đã vượt khỏi khả năng chịu đựng của anh.

“Cám ơn anh, cám ơn anh……” Âm thanh cô gái liên tiếp vang lên.

Doãn Triệt cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ, ngoại trừ nói câu xin lỗi ra, anh cũng không tìm ra được ngôn ngữ nào khác.

Nước mắt cô gái chảy xuống, từng giọt nóng hổi rơi trên mặt Doãn Triệt.

Ký ức của cô rất mờ mịt, tại sao cô lại đau lòng như vậy, cô cũng không biết đây là nơi nào, không biết mình là ai, lúc cô tỉnh lại, đã phát hiện mình ở trong con hẻm nhỏ kia, cô nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của những tên côn đồ, cô chỉ có một ý niệm, đó chính là bất luận thế nào cũng phải bảo vệ chính mình, câu nói “thà làm ngọc vỡ” không ngừng xuất hiện trong đầu cô.

Cho đến khi nhìn thấy người đàn ông này, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy đau lòng, tâm trạng vô cùng đau khổ, đau đến cơ hồ hít thở không thông.

Khi nhìn thấy anh bị đánh, cô thậm chí tự mình mâu thuẫn vừa cảm giác đau lòng lại vừa vui mừng, giống như c

ô rất mong muốn nhìn thấy anh bị đối xử như vậy, nhưng cùng lúc đó, cô lại đau lòng khi nhìn thấy bọn họ đánh anh.

Cho đến sau khi anh nói “Thật xin lỗi, anh sai lầm rồi.”, cô cảm thấy cả người mình mệt lả, những lời này giống như cô đã đợi thật lâu, thật lâu.

@@@@

Khi Doãn Triệt tỉnh lại, đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô gái nhỏ bên cạnh mình, trên đầu cô quấn đầy băng gạc, gương mặt sạch sẽ non nớt mà hồn nhiên.

“Anh đã tỉnh?” Giọng cô gái nhu nhu nhược nhược, không hề đề phòng.

“Sao cô vẫn còn ở đây, người nhà cô đâu?” Doãn Triệt nhíu mày, cô gái trước mặt thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi là cao, chuyện xảy ra như vậy, lẽ ra nên có người chăm sóc cô ta mới đúng.

“Tôi không nhớ được mình là ai, cảnh sát cũng không thể giúp tôi tìm ra thân phận.” Vẻ mặt cô không giống như đang nói dối.

“Anh chờ một chút, để tôi đi gọi người.” Cô gái quăng ra những lời này xong liền chạy ra ngoài.

Rất nhanh ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mẹ Doãn và cha Doãn đi vào, thấy Doãn Triệt không có việc gì, hai người thở phào nhẹ nhõm. “Triệt Triệt và Niếp Niếp đều cho rằng con bỏ đi khỏi nhà, con không sao là tốt rồi, nếu không mẹ và cha con không biết nói thế nào với bọn nhóc.”

Mẹ Doãn lau nước mắt, bà đã từng tiếp xúc qua Trương Nghiên và Trần Hi, trong đó có một số chuyện, dần dần bà cũng hiểu rõ, tất cả những sự việc đều không tránh khỏi liên quan đến bà. Bà hối hận lúc đó đã chia rẽ uyên ương, có lẽ lúc ấy bà để mặc cho Doan Triệt tự do phát triển tình cảm, sự việc sẽ không thê thảm như bây giờ.

Hai cô gái tốt, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, đều chết thê thảm. Lưu lại hai đứa bé, cũng là một người mẹ, bà áy náy không biết thổ lộ cùng ai, ngoại trừ chăm sóc cho hai đứa cháu thật tốt, bà không biết làm sao để đền bù cho Trương Nghiên và Trần Hi.

“Mẹ, con không sao.” Doãn Triệt an ủi mẹ Doãn, anh nhìn sang cô gái bên cạnh. “Mẹ, giúp cô ấy tìm người nhà, xem có thể làm được gì không.”

“Mẹ đã nghe nói cả rồi, yên tâm đi.” Mẹ Doãn nhìn về phía cô gái, sau khi biết được chuyện không may xảy ra, mẹ Doãn biết là Doãn Triệt muốn làm việc tốt cứu người, bà làm sao có thể ngăn cản. “Nếu cô không thể nhớ ra được, thời gian này tạm ở lại Doãn gia đi, cô xem chúng tôi nên gọi cô là gì, không thể không có tên gọi được.”

Cô gái nhìn về phía mẹ Doãn, cô cắn môi, vấn đề này thật sự làm khó cho cô rồi.

“Có thể gọi tôi là Nghiên Hi không?” Cô gái giống như đột nhiên suy nghĩ đến chuyện gì đó hơi lộ ra nụ cười cùng hai lúm đồng tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.