Cho Phép Anh Yêu Em

Chương 13: Chương 13




Buổi chiều, Khải Hân quay về nhà chuẩn bị ít đồ cùng sách vỡ để sáng mai đi học luôn, Khắc Du vẫn mặt dày không chịu về nhà. Giờ lại có cơ hội để chở cô, ấy vậy mà, chưa kịp lên tiếng thì em gái Hạ Anh đã gọi.

Khắc Du không quan tâm, từ chối cuộc gọi sau đó thuận tay tắt nguồn luôn. Cùng lúc đó thì Khải Hân đã chuẩn bị xong, tay xách ba lô tay cầm sách vỡ đi xuống cầu thang. Khắc Du liền nhanh chân chạy lại cầm phụ cô chồng sách to đùng.

- Em mang hết đóng sách này theo sao?

Khải Hân vô tư gật đầu. Ngày mai rõ ràng chỉ có hai tiết, ấy vậy mà cô lại mang chồng sách to đùng ấy theo, hẵn là có vấn đề cơ mà. Khải Hân cười thầm rồi bước tiếp, dù sao cô cũng không ép Khắc Du cầm, chỉ là do anh tự nguyện.

Khải Hân ra xe một lúc lâu mới thấy Khắc Du bước ra, trên tay vẫn là chòng sách cao hơn đầu. Cô liền tròn xoe mắt nhìn Khắc Du, vẻ mặt ngạc nhiên.

- Anh mang nó ra đây làm gì?

Khắc Du chau mày, chẳng phải là anh đang giúp cô mang nó ra sao? Bây giờ cô hỏi như vậy là ý gì? Bỗng mặt mày anh tự dưng xám đen lại, nhìn xuống mới thấy rõ ràng chòng sách này chẳng liên quan gì đến sách cô học.

Khải Hân ôm bụng cười sặc sụa, không ngờ Khắc Du dễ gạt như vậy. Lúc đầu, cô chỉ định chọc anh một tí cho vui, không ngờ anh lại không xem đó là sách gì mà một hai mang ra cho bằng được.

Khắc Du tức giận quăng luôn đóng sách xuống đất. Khải Hân im bặt không cười nữa, có lẽ cô hơi quá đáng. Bèn lũi thủi ngồi xuống nhặt sách lên rồi lầm lũi một mình mang vào nhà.

Nhìn cô như vậy, Khắc Du cũng không đành lòng mà ngồi xuống nhặt hộ cô rồi bê sách vào nhà. Cuối cùng cũng xong, cả hai chuẩn bị lên đường vào viện với bà Mai Lan, nhưng cả đoạn đường dài không ai nói với ai câu nào.

Trước cổng bệnh viện, Khắc Du phanh xe cho cô xuống, rồi sau đó không một lời tạm biệt mà phóng xe đi. Biết Khắc Du đang giận, Khải Hân lại cảm thấy có lỗi vô cùng, thật ra định trêu anh một lát, không ngờ anh lại ngốc đến vậy, giờ thì Khắc Du giận rồi, Khải Hân không biết phải làm sao.

- Mẹ, mẹ khoẻ chưa? - Thấy bà Mai Lan đã tỉnh lại, Khải Hân vội vàng chạy lại đỡ mẹ.

- Mẹ không sao - Bà Mai Lan giọng ỉu xìu, thật ra bà vẫn còn buồn việc cậu con trai thi trượt đại học.

- Mẹ ăn chút cháo nha - Khải Hân đỗ cháo ra tô, thổi nhẹ, sau đó đúc cho mẹ.

Bà Mai Lan vừa ăn xong thì Khải Quân đến. Cậu nhóc bước vào với khuôn mặt buồn bã, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ biết lẳng lặng cầm tay mẹ, xin lỗi.

- Con xin lỗi, đã làm mọi người thất vọng.

Bà Mai Lan thật sự rất muốn đánh cậu con trai quý tử một trận, nhưng nghĩ lại thằng nhóc thi trượt đại học một phần cũng do bà. Vì không có tiền lo cho gia đình, mà bà phải để Khải Quân vất vã đi làm, không có thời gian học hành thi cử. Giờ bà có lí do gì mà trách con. Năm nay không đậu, vậy năm sau thi lại. Thất bại là mẹ thành công. Bà ân cần vuốt tóc cậu con trai nhỏ bé của mình, an ủi.

- Được rồi, mẹ không trách cũng không mắng con đâu. Con rán học năm sau thi lại cũng được.

Khải Quân ngước lên nhìn bà Mai Lan rồi ôm chầm lấy bà. Mẹ cậu chưa bao giờ la mắng cậu cả, vậy mà cậu luôn làm bà thất vọng, năm sau cậu nhất định phải thi đỗ đại học để mẹ vui lòng.

Khải Hân ở lại bệnh viện lo cho bà Mai Lan cả đêm, buổi sáng, cô tranh thủ đi mua ít cháo cho mẹ ăn, sau đó chuẩn bị đi học. Con mô tô của cô, Khải Quân vẫn đang chạy. Khải Hân chẳng biết phải đến trường bằng cách nào, Khải Quân đã đi làm từ rất sớm, ở đây lại không có tuyến xe bus, đi taxi thì chẳng phải rất tốn kém hay sao? Bất ngờ, trong đầu cô lại nhớ đến Khắc Du. Cô liền móc điện thoại trong túi ra bấm số anh, nhưng rồi lại chợt nhớ ra rằng, anh đã giận cô rồi còn đâu. Khải Hân đành gọi điện nhờ Hạ Anh vậy, hi vọng cô bạn có thể giúp cô.

- Bạn đi học chưa? Đến bệnh viện XX chở mình được không? Mình không có xe đến trường - Đầu dây bên kia vừa có tín hiệu trả lời, cô liền tuông một tràng.

Khải Hân không nhận được hồi âm, mà chỉ nghe được tiếng tít tít khi cuộc gọi đã tắt. Cô không biết Hạ Anh có nghe cô nói không, nên không thể đứng im chờ đợi được. Khải Hân quyết định đi bộ, đi được khúc nào hay khúc đó. Khoảng mười lăm phúc sau thì Khắc Du đến bệnh viện, nhưng không thấy Khải Hân đâu, anh vội vàng chạy lên phòng bà Mai Lan, nhưng bà ấy lại bảo cô đã đi hơn mười lăm phút rồi. Khắc Du bỗng nhiên cảm thấy lo lắng vô cùng, anh biết cô sẽ không bắt taxi, đoạn đường này lại không có tuyến xe bus, vậy Khải Hân đã đi đâu rồi?

Khắc Du bước lên con mô tô và chạy với vận tốc chậm chỉ hi vọng rằng có thể nhìn thấy cô. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc mang chiếc ba lô trên vai, Khắc Du thở thào nhẹ nhõm. Anh tăng ga, chạy ngay đến chắn trước mặt cô.

Khải Hân nhìn thấy anh, trong lòng có chút vui mừng, nhưng không khỏi ngạc nhiên. Tại sao anh biết cô ở đây mà đến, rõ ràng lúc này cô gọi cho Hạ Anh mà.

- Lên xe - Khắc Du lạnh lùng lên tiếng, trong lòng vẫn không khỏi ấm ức chuyện hôm qua.

Khải Hân chần chừ một lát, cuối cùng cũng chịu lên xe. Khắc Du tăng ga đột ngột khiến cô ngã ập vào lưng anh, hai tay vịn eo anh để cho bản thân không ngã. Khắc Du liền lấy tay mình nắm tay cô ôm chặt bụng anh, hai tay vẫn cố định tay cô không cho cô rút ra.

Dù sao anh vẫn là con trai, hơn nữa anh lại đang theo đuổi cô, suy cho cùng, chẳng thể vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà không nói chuyện với cô.

- Ăn sáng chưa?

Khắc Du hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời. Rõ ràng là Khải Hân nghe cơ mà, anh không giận cô thì thôi, tại sao cô lại giận anh mà không trả lời.

- Ăn sáng chưa? - Khắc Du kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.

- Hỏi ai vậy? - Khải Hân bướng bĩnh lên tiếng.

- Có hai người, không hỏi em, chẳng nhẽ tự hỏi anh.

- Anh không học tiếng Việt à? Chủ ngữ đâu?

- Được rồi. Em anh sáng chưa?

- Em chưa ăn - Khải Hân vừa nói vừa lắc đầu, giờ anh nhắc cô mới cảm thấy đói, từ chiều hôm qua đến giờ cô có ăn gì đâu.

Khắc Du phanh xe đột ngột, làm Khải Hân lần nữa mất đà mà ngã vào vai anh. Định ngước lên mắng anh, nhưng cô nhận ra, cả hai đang dừng lại trước một quán ăn.

- Còn không mau xuống xe.

Khắc Du bước xuống xe, gỡ nón bảo hiểm cho cô và cho anh. Sau đó cả hai bắt đầu vào ăn sáng.

Thật ra anh đã nhìn cô ăn rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao lần nào anh cũng bị cô thu hút. Chỉ muốn ngắm mãi không thôi. Biết anh đang nhìn mình, cô cảm thấy ngượng vô cùng, đành đánh trống lãng.

- Ăn nhanh rồi còn đến trường nữa!

Cả hai đi chung xe đến trường khiến không ít học sinh trong trường bàn tán, đặc biệt là bọn con gái. Khắc Du là mẫu người con trai lí tưởng ở trường, ngoại trừ Hạ Anh và Kiều Nhi ra, chưa bao giờ thấy anh thân mật với người con gái khác.

Khắc Du không quan tâm đến những lời bàn tán vớ vẫn kia, vẫn ngang nhiên nắm tay cô, mặc dù cô vẫn khăng khăng không chịu. Khải Hân càng vùng vẫy hất tay anh ra, anh càng siết chặt hơn, cuối cùng Khải Hân đành bất lực không vùng vẫy nữa.

Anh đưa cô đến tận lớp, khiến biết bao người ganh tỵ lẫn ngưỡng mộ. Vừa vào chỗ ngồi đã bị ngay Hạ Anh tra khảo.

- Nói mau, hai người đã xảy ra chuyện gì rồi? - Hạ Anh đi xung quanh cô, vừa đi vừa chỉ trỏ vào mặt cô.

Khải Hân đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào. Nhưng thật sự cô và Khắc Du có chuyện gì đâu cơ chứ, chỉ là do anh làm quá lên thôi. Đang bối rối với câu hỏi của Hạ Anh thì giáo viên vào lớp, Khải Hân thầm cảm ơn trời đã không đối xử tệ với cô.

Tan học, vừa ra đến cổng đã thấy Khắc Du đứng đợi, Khải Hân vội đội nón bảo hiểm rồi bước lên xe. Nhưng Khắc Du lại giỡ chứng, không chịu chạy mà bắt cô chạy. Khải Hân cũng không kiêng nệ gì mà lên phía trước ngồi, muốn cô chạy thì cô chiều.

Cả hai đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho bà Mai Lan, nhưng không thể chở bà về bằng con mô tô này được, cho nên Khắc Du đã gọi sẵn taxi cho mẹ con cô, còn anh một mình phóng mô tô về vậy.

Sau khi đã cho bà Mai Lan nghĩ ngơi, Khải Hân mới bước ra tiếp đãi Khắc Du. Nhưng ba hôm nay cô không có thời gian để về nhà dọn dẹp, nên nhà cửa khá bề bộn, Khải Hân chỉ còn cách để Khắc Du bơ vơ một mình, còn cô thì lo dọn dẹp nhà cửa.

Mãi một lúc mà vẫn chưa xong, Khắc Du đành phụ cô lau nhà, rữa bát... Đến chiều cả hai mới có thời gian nghĩ ngơi. Khải Hân định mở tủ lạnh lấy trái cây gọt cho anh ăn, nhưng trong tủ lạnh lại chẳng có thứ gì... nên cô đành cười trừ mà rót cho anh ly nước lọc.

- Cảm ơn anh nhiều lắm.

- Vậy thì trả ơn cho anh đi - Khắc Du vô tư nói.

- Trả ơn? Bằng cách nào? - Khải Hân ngạc nhiên hỏi.

- Em lên phòng thay đồ đi, anh dẫn em đến một nơi - Khắc Du vừa nói vừa đẩy cô lên cầu thang - Nhanh lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.