Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 133: Chương 133: Quả nhiên là ngươi




Editor: TIEUTUTUANTU

Tinh bàn thật lớn bao phủ cả tòa sân, tinh quang mang theo lực lượng kỳ quái, đem người trong viện ngăn cách với ngoại giới.

“Đây là pháp bảo Nguyệt Tinh Môn truyền thừa, Khuy Thiên Tinh Bàn.” Hoàn Tông nhận thấy được Hồng Ngôn không thích hợp, không rảnh lo Thu Sương chân nhân sẽ thấy hắn thế nào, duỗi tay dắt lấy tay Không Hầu, “Khuy thiên vừa ra, thiên địa biến ảo.”

Dám đặt tên “Khuy thiên”, bản thân liền đại biểu cho nó bất phàm.

“Hồng Ngôn.” Viên Trần nhìn đến Hồng Ngôn thế nhưng thúc giục Khuy Thiên Tinh Bàn, trên mặt thương xót cùng hiền hoà hóa thành khiếp sợ: “Không cần!”

Nhưng mà Hồng Ngôn không để ý đến hắn, cắt qua lòng bàn tay, máu tươi cùng tinh bàn thật lớn trên không trung dung hợp. Sao trời xinh đẹp trên mệnh bàn biến thành đỏ như máu, này không phải sao trời nữa, mà là một biển máu.

Không Hầu nhăn mi lại, tinh bàn đột nhiên biến hóa, làm trong lòng nàng vô cùngbất an.

“Hồng Ngôn chân nhân...... Đang làm gì?” Lúc ở miệng, Không Hầu mới phát hiện mình nói chuyện vô cùng gian nan, thân thể của nàng phảng phất như đang bị giam cầm, mỗi động tác cử động đều rất khó khăn. Nàng cố hết sức quay đầu nhìn sư thúc tổ cùng Hoàn Tông, bọn họ biểu tình như thường, nhình như không bị tinh bàn này ảnh hưởng.

“Nàng lấy tâm đầu huyết khởi động tinh bàn có chứa quỹ đạo Thiên Đạo, đem tôn chủ tà tu giam cầm ở nơi này.” Hoàn Tông cúi đầu nhìn nàng, “Đừng sợ, ta sẽ để muội bình an ra khỏi đây.”

Không Hầu yên lặng lắc đầu: “Ta không sợ.”

Nàng rốt cuộc minh bạch Hồng Ngôn chân nhân vì sao có ánh mắt như vậy, nàng nhìn thấu hết thảy thế gian, không sợ sinh tử cực khổ, cũng không cần bất luận tình cảm gì.

“Ngươi không phải vì yêu ta nên mới giết chết sư muội sao, không bằng cùng ta đi chết đi?” Hồng Ngôn cười ra tiếng, hồng y tung bay, nàng cười nhìn điên cuồng đến cực điểm.

“Ngươi điên rồi!” Cửu Túc sắc mặt trầm xuống, hắn muốn tới gần Hồng Ngôn, nào biết tinh bàn như có ý thức, sương đỏ ngăn cản bước chân hắn. Hắn cúi đầu nhìn phía dưới chân, đây không phải là sương mù, mà rõ ràng là vô số bàn tay, nắm chặt lấy hai chân hắn.

“Nàng tu luyện cấm thuật.” Nhìn tiểu viện bị sương đỏ bao phủ, Hoàn Tông không thu hồi Long Ngâm Kiếm, cả người đều đề cao cảnh giác, “Tu luyện loại cấm thuật này phải vứt bỏ thất tình lục dục, mỗi ngày lấy tâm đầu huyết ôn dưỡng tinh bàn, khiến tinh bàn nghe theo ý nàng.”

Không Hầu nhíu mày, loại thuật pháp này nghe tới không giống thủ đoạn của danh môn chính phái, Hồng Ngôn thân là nữ môn chủ Nguyệt Tinh Môn, như thế nào mà tu tập loại công pháp này.

“Ta mười tám tuổi cùng ngươi tương ngộ, là lúc ngây thơ vô tri nhất.” Tóc đen trong nháy mắt bạc trắng như tuyết, Hồng Ngôn không thèm quan tâm sờ sờ ngân bạch, nhắc tới chuyện quá vãng không hề có cảm tình, “Sư muội, sư thúc ta chết không minh bạch, cho nên ta lựa chọn trở lại tông môn, trở thành Thiếu môn chủ đời kế tiếp của Nguyệt Tinh Môn. Có lẽ....năm đó, ngươi không giết bọn họ, ta đã đi theo ngươi đi.”

Cửu Túc nhìn nữ nhân đầu bạc trước mắt, nghe nàng nhẹ nhàng nói “Ta liền đi theo ngươi đi”, biểu tình hơi đổi.

“Năm đó ta không đi theo ngươi, hôm nay ngươi cùng ta ở cùng nhau được không?” Hồng Ngôn tươi cười càng thêm điên cuồng, nàng quay đầu nhìn về phía Không Hầu, tiểu cô nương này tựa như nàng năm đó. Nàng vì yêu vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là tới Nguyệt Hoàn Cung tịch mịch thanh lãnh, tự cho là giải thoát, lựa chọn cứu rỗi thế nhân, nhưng trong đó không có nàng.

“Hồng Ngôn, ngươi thu hồi tinh bàn, ta sẽ tha những người này một mạng.” Cửu Túc động dung chỉ có một lát, quạt xếp trong tay hắn biến thành kiếm mang theo tử khí cùng sát khí, “Cơ hội Tu Chân giới phi thăng, còn không phải là ở trên người Trọng Tỉ sao? Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận, còn không phải là muốn bảo vệ hắn?”

Hồng Ngôn chỉ cười không nói, nàng quay đầu nhìn về phía Viên Trần: “Đại sư, ngươi muốn độ thế nhân, hiện tại tu sĩ muốn phi thăng cần ngươi tới độ, ngươi có thể nào ngồi yên không nhìn đến.”

“A di đà phật.” Viên Trần niệm một tiếng Phật, hắn cởi cà sa trên người, lộ ra tăng bào màu xanh lá, chậm rãi đi tới bên người Hồng Ngôn. Hắn bước chân ưu nhã, thân hình mập mạp che dấu không được hắn đã từng rất tuấn tú.

Bắc vị Tinh bàn có một trận vị, nơi đó là lỗ hổng duy nhất của tinh bàn. Chuyện này Hồng Ngôn biết, Viên Trần cũng biết. Hắn lẳng lặng nhìn Hồng Ngôn: “Bần tăng độ người vô số, lại không thể nào thành phật.” Hôm nay hắn bỏ áo cà sa đi, là vì muốn độ một người.

Hồng Ngôn cùng hắn nhìn nhau, mắt mỹ hắc bạch phân minh xinh đẹp kinh người, nhưng là bên trong lại không có hình dáng Viên Trần.

Viên Trần rũ mắt, hướng bắc vị đi bảy bước, chắp tay trước ngực, chậm rãi niệm một tiếng Phật, ngồi xếp bằng xuống.

Khi Viên Trần ngồi xuống, tinh bàn đột nhiên chấn động, quỹ đạo tinh tú trên tinh bàn được thắp sáng, cuồng phong gào thét, tiếng sấm từng trận.

Không Hầu cảm thấy cả đồ vật bên người đều đã bị xé rách, nàng cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng, Hoàn Tông không thấy, sư thúc tổ cùng Kim Nhạc tông chủ cũng không thấy. Dưới chân nàng không phải mặt đất, mà là dòng nước xanh lam, đỉnh đầu là sao trời vô tận.

“Tinh bàn chưa phá, ngươi vĩnh viễn cũng ra không được.” Trong sương đỏ, Hồng Ngôn mặc váy đỏ xuất hiện, tóc nàng càng trắng, trắng đến trong suốt. Không Hầu cho rằng Hồng Ngôn chân nhân không thích nàng, nhưng là giờ phút này, Hồng Ngôn chân nhân đứng cách đó không xa phảng phất không còn điên cuồng cùng kiên trì, ánh mắt của nàng bình tĩnh như nước.

“Thất tinh hội tụ, tất cả chúng ta đều nằm trong đó, chỉ có ngươi là ngoại lệ.” Hồng Ngôn tay, chỉ vào sao Bắc đẩu, “Thiên Đạo không dung tu sĩ phi thăng, lại cho chúng ta một đường hy vọng.”

“Ta không rõ.” Không Hầu nhìn Hồng Ngôn, “Vì cái gì ta là ngoại lệ?”

Hồng Ngôn, Trì Tư, Hoàn Tông, Kim Nhạc tông chủ, sư thúc tổ, Hồng Miên, Viên Trần đại sư, xác thật vừa vặn là bảy người, nàng đến, chẳng lẽ là ngoài ý muốn?

Hồng Ngôn lộ ra một cười, nàng cười rộ lên phi thường đẹp, giống như mưa xuân, mang theo ôn nhu cùng ngọt lành. Cùng người điên cuồng lúc nảy khác nhau như hai người.

“Bởi vì bản thân ngươi chính là ngoại lệ của Tu Chân giới.” Hồng Ngôn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Không Hầu lại tỏa sáng, “Tình yêu chính là vật ngoài thân, ngươi có bằng lòng hiểu thấu đáo hay không?”

Không Hầu lắc đầu: “Chân nhân, ta cùng với chân nhân không giống nhau.” Nàng đã đoán được Hồng Ngôn chân nhân cùng Trì Tư, Viên Trần đại sư từng có gút mắt cảm tình, nhưng là thế gian vạn vật thiên biến vạn hóa, rất nhiều việc chỉ có chính mình trải qua, mới biết được là ngọt hay là khổ.

“Nếu là vứt tình tuyệt ái có thể làm ngươi phi thăng thành tiên, ngươi còn sẽ kiên trì?” Hồng Ngôn nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt của nàng là thanh triệt, nàng tươi cười là thiên chân, trên người nàng không có tang thương, không có sinh ly tử biệt.

Tiểu cô nương như vậy quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến làm Hồng Ngôn nhớ lại ngày trước.

“Chân nhân, tình yêu cũng không phải nhược điểm tu hành.” Không Hầu nhận thấy được cảm xúc Hồng Ngôn lại có chút không thích hợp, nhưng là giờ này khắc này, nàng chọn cự tuyệt, “Vãn bối tu luyện tùy tâm, ái đó là ái, hỉ đó là hỉ, cũng không cần từ bỏ.”

Hồng Ngôn lẳng lặng nhìn nàng thật lâu: “Ta hiểu được.”

Không Hầu nhẹ nhàng thở ra, vị Hồng Ngôn chân nhân này cũng không phải người không thể nói chuyện.

Cái ý niệm này mới vừa hiện lên trong lòng, nàng liền nhìn thấy Hồng Ngôn chân nhân bỗng nhiên mở đôi tay ra, đem sao trời trên bầu trời triệu hoán, hình thành một đại môn tinh quang thật lớn. Hồng Ngôn duỗi tay nắm nàng lên, một chưởng đẩy mạnh nàng vào bên trong cánh cửa.

Sau Tinh Môn chứa lực lượng cường đại làm Không Hầu không ngừng rơi xuống, nàng hé miệng lại phát không ra thanh âm.

Không biết là Tinh Môn gió quá lớn, hay là nàng bởi vì sợ hãi sinh ra ảo giác, nàng nhìn thấy Hồng Ngôn chân nhân đứng ở cửa, triều nàng hành một đại lễ.

Đầu tóc ngân bạch cùng áo choàng ửng đỏ quấn bên nhau, tựa như máu. Không Hầu hôn mê...

Hồng Ngôn nhìn Không Hầu biến mất, che ngực lại phun ra một búng máu, nghe được phía sau có tiếng bước chân, nàng phất tay thu hồi Tinh Môn, xoay người nhìn về phía người tới.

“Chân nhân, xin hỏi ngươi đem Không Hầu đưa đi nơi nào?” Hoàn Tông đã từng đưa cho Không Hầu một dải lụa, trên đó có chứa thần thức của hắn, nhưng là giờ phút này hắn phát hiện thần thức không thấy.

Hồng Ngôn nhìn hắn một cái, che miệng lại cười khẽ ra tiếng: “Trọng Tỉ chân nhân có biết, Nguyệt Tinh Môn chúng ta có một loại bí pháp, mượn chi lực sao trời, xây dựng ra một tiểu thế giới. Khi ngươi cùng ta nói chuyện, có lẽ tiểu thế giới đó đã qua một năm.”

“Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?” Long Ngâm Kiếm trong tay Hoàn Tông nâng lên, long ảnh trên thân kiếm cơ hồ ngưng kết thành thật thể, hắn động sát niệm.

Lấy tu vi của Hồng Ngôn, tự nhiên có thể cảm nhận được sát ý của Hoàn Tông, nàng cười khẽ ra tiếng nói: “Rốt cuộc là kiếm tu, hành sự cùng Phật tu bất đồng.”

“Ta không phải Phật, không độ vạn người, ta chỉ muốn một người mà thôi.” Cường đại kiếm ý phát ra, Hoàn Tông thần tình lạnh lùng, “Đem cửa mở ra, ta muốn đi tìm nàng.”

“Trọng Tỉ chân nhân nói đùa, Tinh Tú Chi Môn nếu là dễ dàng mở ra như vậy, Nguyệt Tinh Môn chúng ta cần gì phải trả đại giới mỗi một lần suy đoán Thên đạo.” Hồng Ngôn bỗng nhiên cười ha hả, “Cái gì tình yêu, cái gì đến chết không phai, thứ vô dụng này có gì tốt? Không bằng tu vi đại tiến, phi thăng thành tiên.”

Từ cách nói của Hồng Ngôn phán đoán chỗ Không Hầu không có nguy hiểm, sắc mặt Hoàn Tông tốt lên rất nhiều: “Ngươi chuẩn bị đem đồ đệ đưa đến trước mặt ta, căn bản không phải vì trợ ta tránh mệnh kiếp?”

“Ngươi sai rồi, ta bồi dưỡng nàng, vốn là vì trợ ngươi tránh đi đại kiếp nạn.” Hồng Ngôn lắc đầu, “Chỉ là ta sau đó lại phát hiện, căn bản không cần.”

Trọng Tỉ nhìn nàng.

Hồng Ngôn điên cuồng cười to, biến mất ở trước mặt Hoàn Tông.

Hoàn Tông nhìn bốn phía trống rỗng, không có đuổi theo Hồng Ngôn, mà là ngồi xếp bằng xuống, ý đồ liên lạc với thần thức Không Hầu.

Không Hầu cảm thấy, Hồng Ngôn chân nhân thật sự không thích tình yêu. Từ khi nàng tỉnh lại, liền biến thành một lại một nữ nhân đáng thương. Bị độc chết, bị ám toán, bị hưu bỏ, bị lãnh nhạt. Tất cả nam nhân hoặc có quyền thế, hoặc có dung mạo tuấn mỹ, hoặc là có mưu đoạt thiên hạ. Nhưng là mặc kệ bọn họ như thế nào, đối với nữ nhân bên người đều bỏ như giày rách.

Ở một lần bị đẩy xuống xe ngựa, Không Hầu từ trên mặt đất bò dậy, nhìn về phía gót sắt đuổi theo phía sau, thở dài: “Nam nhân thật không phải đồ vật tốt.”

Những lời này phảng phất là chìa khóa cởi bỏ ảo cảnh, Không Hầu không còn biến thành nữ nhân đáng thương bị nam nhân ruồng bỏ, nàng đứng ở trước một tòa bảo tháp. Bảo tháp không có một bóng người, chỉ có hai dị thú hình dạng kì lạ. Dị thú này Không Hầu từng ở trong thư tịch thấy được, đều là thần thú biến mất đã lâu.

Bốn phía đều đen nhánh, chỉ có một đường đi vào, nàng không có lựa chọn nào khác.

Đẩy đại môn tầng thứ nhất bảo tháp ra, trên tường điêu khắc hai chữ Dao Quang.

Tuy rằng Không Hầu đối với tinh tượng bói toán không am hiểu, nhưng cũng biết Dao Quang chính là phá quân.

Tầng tháp này thoạt nhìn thực bình thường, nhưng là Không Hầu mới vừa bước vào, liền rơi vào một trận pháp kỳ quái. Trong trận có giết hại đồng nhân, có tuấn mỹ nam nhân, còn có các loại bí pháp đan dược tu luyện.

Thiên hạ trận pháp khác nhau, phương pháp phá trận cũng không giống nhau. Vì có thể thành công phá trận, Không Hầu thiếu chút nữa mệt thành một con cẩu, ngay cả váy sam, búi tóc đều không rảnh lo.

Mới ra một trận, lại rớt nhập một trận, Không Hầu rốt cuộc biết, đệ tử Nguyệt Tinh Môn vì sao nghe lời như thế. Nếu nàng gặp phải sư phụ như Hồng Ngôn chân nhân, thì cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Loại thủ đoạn tra tấn người này, thật sự là giết người không thấy máu.

Không biết phá nhiều ít trận pháp, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, Không Hầu choáng váng từ trận pháp bò ra tới, nghe được tiếng mử cửa.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tầng một cùng lối lên tầng hai, trong lòng không có chút cao hứng nào, mà là tuyệt vọng nằm ở trên cầu thang.

Thân là đệ tử Vân Hoa Môn, như thế nào có thể kiên trì không ngừng không ăn, không uống tu luyện, nàng không muốn vứt bỏ mỹ đức của tông môn. Nhưng mà tòa tháp này cũng không thể giống trưởng bối trong tông môn thương nàng, nàng bất quá là nằm trên mặt đất xem gương một chút, gặm hai viên linh quả, đã bị một con gió quát vào lầu hai.

Che đầu bị đâm đau lại, Không Hầu vựng vựng hồ hồ đứng lên, móc gương ra chiếu chiếu mặt, nhẹ nhàng thở ra.

Còn hảo, không có quăng ngã phá tướng.

Đem gương nhét vào thu nạp giới, Không Hầu triều bốn phía trống rỗng nói: “Lần sau thời điểm quăng ngã, chúng ta có thể ôn nhu một chút hay không, đừng quăng ngã mặt.”

Tháp trống vắng không có bất luận phản ứng gì.

“Tê.” Không Hầu xoa xoa ứ thanh trên đầu, nhìn hai chữ trên tường: Khai Dương.

Khai Dương ở trong thất tinh, được xưng là Võ Khúc Tinh. Không Hầu vừa định đến điểm này, liền thấy cảnh sắc bốn phía biến đổi, trước mặt nàng là những tướng quân kim giáp. Những người này cầm trong tay vũ khí bất đồng, tu vi xa cao hơn Không Hầu.

Ở khi nàng còn không có phản ứng, liền có một vị tướng quân triều nàng xông tới. Nàng vội vàng dùng Thủy Sương kiếm chắn, lực lượng cường đại đâm cho nàng liên tục lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống. Tại một khắc này, nàng vô cùng hối hận, mình ỷ vào mình là âm tu, không có hảo hảo tu tập kiếm pháp. Tại thời điểm cận chiến, âm tu quả thực yếu ớt vô cùng, chỉ sợ Phượng Thủ nàng mới vừa lấy ra tới, còn không có kịp đàn tấu, đã bị lang nha bổng chùy của đối phương đập chết.

Mắt thấy lang nha bổng lại muốn đấm lại đây, Không Hầu vội vàng né tránh, trong đầu hiện lên kiếm chiêu nào đó của Hoàn Tông, lại lần nữa khó khăn lắm mới tránh thoát, mũi chân vừa điểm, bay đến sau lưng tướng quân cầm lang nha bổng, một kiếm đâm tới.

Thủy Sương kiếm thế nhưng thứ không phá được kim giáp.

Phanh!

Lang nha bổng đập vào trên người Không Hầu, nàng lăn trên mặt đất mấy vòng, tạo một thủ quyết, Thủy Sương kiếm đại phát sáng, lăng không bay đến trước mắt tướng quân cầm lang nha bổng.

“Ta dám lấy mười tám đời lão tổ tông nhà họ Cơ thề, tướng quân này sinh thời khẳng định khó hiểu phong tình.” Thừa dịp này, Không Hầu gỡ xuống Phượng Thủ, nhanh chóng gãy lên, vô số đạo kim quang đem lang nha bổng tướng quân trói buộc. Một chiêu này là tổ học Thu Sương sư thúc dạy nàng, vốn dĩ chỉ tính dùng để đối phó động vật linh tinh, không nghĩ tới lại dùng ở đây.

Bởi vậy có thể thấy được, tri thức học được dù nhỏ nhưng lúc cần lại có đại tác dụng.

“Ta đi!” Mới vừa giải quyết lang nha bổng tướng quân, một vị tướng quân cầm roi chín đốt trong tay bỗng nhiên động, một roi triều Không Hầu. Nếu không phải Không Hầu phản ứng đúng lúc, nàng đã bị quật trúng.

Cùng roi đối chiến, Phượng Thủ cùng Thủy Sương kiếm đều không có ưu thế, Không Hầu dù cơ linh, cũng ăn vài roi.

Võ công trong hiên hạ, đa hình đa dạng. Vì tránh né công kích roi chín đốt, tốc độ phi hành của nàng càng lúc càng nhanh. Cùng tướng quân roi chín đốt này đánh một ngày một đêm, nàng dùng linh thuật huyễn hóa ra cung tiễn, mũi tên bí mật mang theo linh khí xuyên thấu trái tim đối phương, đối phương rốt cuộc ngừng lại.

Lớn như vậy, Không Hầu chưa từng bị đánh nhiều như thế này. Cũng may những tướng quân này tựa hồ cũng không có sát ý, mỗi lần công kích đều tránh đi chỗ yếu hại, sau khi nàng rốt cuộc thắng tất cả.

Hơi thở thoi thóp đỡ tường đứng lên, ăn hai viên nguyên khí đan, Không Hầu phát hiện mặt tường có chút gập ghềnh. Nàng xoay người nhìn lại, trên mặt tường điêu khắc là cuộc đời của những tướng quân.

Bọn họ vì thủ vệ bá tánh phụng hiến cả đời, có người sống đến già vinh quy quê nhà, có chút chết trận ở sa trường, còn có chút bởi vì đế vương nghi kỵ, bị chết thê thảm. Nhưng là mỗi người, đều là danh tướng vệ quốc thủ gia. Con rối tướng quân tầng này, cũng là phục chế năng lực của những danh tướng này.

Không Hầu thay đổi quần áo sạch sẽ, lui về phía sau vài bước, triều vách đá hành lễ, cũng triều những con rối này hành đại lễ. Tuy rằng họ ra tay không chút nương tay nào, nhưng là anh linh bảo hộ quốc dân, mặc kệ ở nơi nào, đều đáng giá tôn kính.

Khi Không Hầu hành xong lễ, con rối này phảng phất có sinh mệnh, thế nhưng thi lễ trở về. Tiếng vó ngựa vang lên, cuồng phong đánh úp lại, Không Hầu nhịn không được nhắm mắt. Lại mở mắt ra, nơi nào còn có con rối, ở trước mặt nàng chính là lối lên tầng ba.

Đẩy cửa điêu khắc sao trời ra, Không Hầu thấy được chữ trên vách tường.

Ngọc Hành.

Ngọc Hành, Liêm Trinh tinh.

Không Hầu cho rằng lại bị đánh, nhưng là tầng này cái gì đều không có. Nàng ở chỗ này ngồi thật lâu, phát giận qua, oán giận Hồng Ngôn qua, tưởng niệm Hoàn Tông cùng Vân Hoa Môn qua, chờ khi cửa mở ra, nàng đã tâm như nước lặng.

Đồn đãi Liêm Trinh tinh táo bạo dễ giận, tính cách vừa chính vừa tà, rất khó khống chế. Nàng bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, là vì ôn dưỡng tính tình nàng?

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Không Hầu tâm như nước lặng, chỉ nghĩ chờ khi đi ra ngoài, lôi kéo Hoàn Tông đem Hồng Ngôn chân nhân đánh một trận.

Lại lên một tầng là Thiên Quyền, Văn Khúc Tinh.

Văn Khúc Tinh ở Phàm Trần giới thanh danh rất lớn, văn nhân bái hắn, bá tánh cũng thích dùng Văn Khúc Tinh tới hình dung quan viên tốt.

Không Hầu tại tầng này không có bị đánh, cũng không có ở phòng trống rỗng, nhưng là nàng lại phải chép sách. Nơi này không biết tích góp sách mấy ngàn năm, không chỉ có tâm pháp tu luyện đạo thuật, thế nhưng còn có thoại bản.

Thoại bản hay mấy cũng có thời điểm nhìn chán, nàng cảm thấy chính mình về sau chỉ cần nghe được ba chữ “Văn Khúc Tinh” này, chỉ sợ đều phải run bần bật.

Nhưng mặc kệ là tầng nào, đều không có muốn tánh mạng Không Hầu, chờ nàng rốt cuộc thông qua tất cả, khi từ Thiên Xu tầng đi ra, tháp biến mất, dưới chân nàng là thất tinh túc, trước mặt là đài cao, để một hộp gỗ màu đỏ.

Hộp gỗ điêu khắc thật sự tinh xảo, toàn thân tựa hồ đều viết chữ “Mau mở ta ra“.

Nhưng là Không Hầu không có đi lấy, ngược lại lui lại mấy bước.

Sư phụ sư huynh đều nói qua, nơi hoặc đồ vật cả người đều phát ra dụ hoặc thì tuyệt đối không thể lấy.

Nàng lui một bước, đài cao hướng bên nàng di một bước. Không Hầu tiếp tục lui, đài cao tiếp tục di.

Cứ việc nơi này không có người ngoài, Không Hầu như cũ cảm thấy, không khí giống như có chút xấu hổ.

“Ngươi vì sao không lấy?” Hồng Ngôn bỗng nhiên xuất hiện, nhìn Không Hầu không ngừng lui về phía sau nện, “Ngươi có biết bên trong chứa gì không?”

“Là gì?” Không Hầu tuy rằng không dám lấy hộp kỳ quái này, nhưng là đệ tử Vân Hoa Môn lòng hiếu kỳ ăn sâu bén rễ, vẫn là thắc mắc.

“Không gian sau Tinh Tú Chi Môn, là lịch đại môn chủ Nguyệt Tinh Môn dùng linh lực chế tạo mà ra. Sư tổ sớm đã tính ra, Tu Chân giới sẽ xuất hiện nguy cơ không người phi thăng, cho nên để lại vật này.” Hồng Ngôn rũ mắt, giọng nói mang theo cảm khái cùng bi thương nhè nhẹ, “Ý nghĩa Nguyệt Tinh Môn tồn tại, chính là làm người chỉ đường cho Tu Chân giới. Hiện giờ Tu Chân giới đã ngàn năm không một người phi thăng, nếu lại không có người phi thăng, Lăng Ưu giới liền sẽ bị Thiên Đạo vứt bỏ, từ đây vô pháp phi thăng.”

Nàng bi thương nhìn về phía Không Hầu: “Lúc chúng ta sinh ra, đều có vận mệnh của chính mình, ai cũng không ngoại lệ.”

Không Hầu cắn cắn môi dưới: “Vô pháp phản kháng sao?”

“Có thể.” Hồng Ngôn rũ mắt, “Chỉ cần ngươi có thể vứt bỏ hết thảy. Thân nhân, bằng hữu, đồng môn......”

“Chân nhân vận mệnh là gì?” Không Hầu hỏi.

“Chỉ dẫn Tu Chân giới, tìm được cơ duyên Lăng Ưu giới.” Thân ảnh Hồng Ngôn trở nên mơ hồ, “Ta đã từng không cam lòng, oán hận, phản kháng.”

Chính là hiện tại nàng như cũ làm nữ môn chủ Nguyệt Tinh Môn, Không Hầu biết, nàng cuối cùng lựa chọn vận mệnh cùng trách nhiệm của nàng.

“Mở ra nó đi.” Hồng Ngôn nhìn Không Hầu, tươi cười, “Đây là việc duy nhất Nguyệt Tinh Môn chúng ta có thể vì Lăng Ưu giới làm.”

Không Hầu chú ý tới thân ảnh Hồng Ngôn trở nên mơ hồ, ý thức thuộc về Hồng Ngôn phai nhạt. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía sao trời, không biết Khuy Thiên Tinh Bàn này, còn có thể chống đỡ bao lâu?

Nàng cúi đầu nhìn hộp gỗ trước mặt, chậm rãi mở ra.

Bên trong là bảy sợi ánh sáng bạc, Không Hầu sửng sốt một chút, Phượng Thủ bỗng nhiên phát ra tiếng phượng minh, biến ảo thành một quang ảnh phượng hoàng, ngửa đầu đem ánh sáng toàn bộ nuốt xuống.

Xong đời, nàng không biết vũ khí bản mạng chính mình tham ăn như vậy, nàng phải nói với Hồng Ngôn chân nhân như thế nào?

Chột dạ quay đầu nhìn Hồng Ngôn: “Xin lỗi......”

“Quả nhiên là ngươi.” Hồng Ngôn cười, cười đến vô cùng vui sướng, thân ảnh của nàng chỉ còn lại có một đạo tàn ảnh, “Thật là ngươi......”

“Chân nhân?” Nhìn Hồng Ngôn chân nhân cười biến mất, Không Hầu gỡ xuống Phượng Thủ thoa, hoa quang mặt trên càng sâu, thậm chí mang theo vài sợi tiên khí.

Bỗng nhiên toàn thân nàng trầm xuống, khi lại lần nữa mở mắt ra, dưới chân như cũ là nước, Hoàn Tông ngồi xếp bằng cách nàng không đến mười bước.

Nàng còn không có mở miệng, Hoàn Tông đã mở bừng mắt trước.

“Không Hầu.” Hoàn Tông lắc mình đến trước mặt Không Hầu, cầm tay nàng, “Muội thế nào?”

Không Hầu ngơ ngẩn nhìn Hoàn Tông, không biết thời gian bên ngoài trôi qua bao lâu, nhưng là nàng lại cảm thấy chính mình giống như đã hơn mười năm không có nhìn thấy hắn.

Cả người nhào vào trong lòng ngực Hoàn Tông: “Hoàn Tông, ta bị lăn lộn đến rất thảm a.”

Mặc kệ, trước làm nũng cái.

Một khắc khi Không Hầu nhào vào trong lòng ngực Hoàn Tông kia, ảo cảnh toàn bộ biến mất. Hoàn Tông ôm Không Hầu, ánh mắt cùng Thu Sương chân nhân đối nhau, gió đêm nhẹ nhàng thổi.

Bá bá bá.

Hoàn Tông ôm Không Hầu lui về phía sau một bước, Long Ngâm Kiếm trong tay cũng ngoan ngoãn thu trở về.

Thu Sương yên lặng xoay đầu đi, làm bộ gì cũng chưa thấy.

Tuổi lớn, ánh mắt không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.