Chuyển ngữ: Hoài
“Tâm Tâm, thật là khéo!”
Âm thanh lệ khí dày đặc của Tề Khung vang lên từ phía sau Trình Triển Tâm.
Ngay sau đó, cửa gỗ WC “Ầm!” một tiếng, bị người đóng sầm thật mạnh.
Trình Triển Tâm tránh né Tề Khung lâu như vậy, vẫn bị hắn ta đuổi kịp trong WC phòng đội trưởng phía dưới sân thao luyện.
Từ lúc không đưa đáp án ra ngoài trong cuộc thi liên hợp năm trường cách đây một tháng, Trình Triển Tâm đã biết sẽ có một ngày như thế.
Cậu lẳng lặng đóng vòi nước, xoay người, nhìn thấy Tề Khung và ba tên tay sai chặn ở cửa, khoanh tay nhìn cậu.
Trình Triển Tâm đi tới, Tề Khung vẫn không có ý định tránh đường, Trình Triển Tâm nói không chút hi vọng: “Có thể tránh đường không?”
“Làm gì vội vã vậy?” Tề Khung nhích lại gần Thiệu Thiên Hứa bên kia, dùng lưng chặn lại tay cầm cửa, “Chúng ta rất lâu chưa nói chuyện nhỉ!”
Trình Triển Tâm nhìn hắn ta hỏi: “Chúng ta có thể nói gì?”
“Nói về ——” Tề Khung kéo dài âm điệu, liếc mắt nhìn Thiệu Thiên Hứa một cái.
Thiệu Thiên Hứa đột nhiên tiến lên một bước, áp sát Trình Triển Tâm.
Trình Triển Tâm né tránh không kịp, bị Thiệu Thiên Hứa túm tóc, ấn lên tường WC ố vàng, thứ mùi tanh hôi cực độ ập vào lỗ mũi cậu.
Thiệu Thiên Hứa kề sát bên tai Trình Triển Tâm, cắn răng nghiến lợi hỏi cậu: “Mày cmn sao không đưa đáp án?”
Chóp mũi Trình Triển Tâm bị gã ấn đến biến dạng trên tường, thở dốc hồi lâu mới có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Giám thị… Quá nghiêm, tôi không ra được.”
Tề Khung cười lạnh, hỏi Trình Triển Tâm: “Mày hứa với tao thế nào?”
“Mày mà muốn đưa, còn sợ không có cách?” Thiệu Thiên Hứa đột ngột quẳng Trình Triển Tâm xuống đất, cùi chỏ Trình Triển Tâm nện lên gạch sứ lát sàn, đau đến trước mắt tối sầm.
Trình Triển Tâm cật lực nâng nửa người trên, muốn bò lên, một chân Tề Khung đạp lên lưng cậu, áp cậu nằm sấp lại mặt đất.
Áo khoác đồng phục trên người cậu mở toang, sơ mi bị nước bẩn thấm ướt, ngực dán sát nền gạch, lực chân trên lưng vẫn tiếp tục tăng thêm. Không khí trong hai lá phổi cũng sắp bị đẩy ra hết, ngộp đến không thể chịu đựng, không thể làm gì khác hơn là lấy bàn tay cào mặt đất, muốn bò lên phía trước, lại bị Tề Khung đưa tay tóm chặt sau cổ.
Tề Khung ngồi xổm xuống, từng chữ từng câu hỏi cậu: “Mày có biết, tao phải cam đoan với mẹ tao bao nhiêu lần không?”
Mặt Trình Triển Tâm chôn trong khuỷu tay, lưng còn bị giày Tề Khung giẫm, đau đến nỗi huyệt thái dương cứ rần rật nhảy, vậy mà vẫn nghe giọng Tề Khung vang lên tàn nhẫn, Trình Triển Tâm bỗng dưng có chút buồn cười.
Kẻ không đọc sách lấy tự tin nơi nào mà dám phát phiếu bảo đảm cho cha mẹ?
“Mẹ, ông đây trắng mắt ở trong phòng học đợi hai giờ…” Thiệu Thiên Hứa giơ chân, lấy hết sức đá thẳng vào eo Trình Triển Tâm, “Con mẹ mày —— ”
Cửa đột nhiên bị gõ vang.
Không nhẹ không nặng, vang lên ba lần, sau đó yên lặng.
Tề Khung quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ coi là có người gõ cửa, không ra thì cũng thôi, tiếp tục lôi tóc Trình Triển Tâm, ép đầu cậu nâng lên một cách cưỡng ép, lộ ra gương mặt gầy yếu.
“Lại còn mẹ nó trốn, ” Tề Khung nhìn hai má Trình Triển Tâm cọ trên sàn đến bẩn lem luốc, thì thào, “Xem mày trốn được đi đâu?”
Mặt Trình Triển Tâm không đổi sắc nhìn hắn ta: “Tôi không trốn.”
“Tao đánh cmm chứ không trốn.” Nắm đấm Thiệu Thiên Hứa vung ra, vừa định đập vào mặt Trình Triển Tâm, cửa bị người đạp một cước từ bên ngoài.
Người đạp cửa dùng hết sức, chốt sắt cài cửa cũng bị hắn đạp lỏng ra, mấy kẻ bên trong đều ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng, người kia lại đạp thêm một cước, cánh cửa phát ra tiếng ầm ầm, rời khỏi bản lề, ập thẳng vào hai gã đàn em khác đứng cạnh Tề Khung.
Một tên trong đó bị cửa ép tới nửa quỳ xuống dưới, ngã sấp sang bên, ván cửa trượt trên đất, phát ra âm thanh rầm rầm.
Một người mặc đồng phục cấp ba quốc tế đi vào.
Hắn cao hơn Tề Khung một mét tám bảy gần nửa cái đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người đang ngất ngư trên đất, cứ thế bước qua chân Trình Triển Tâm, đi vào bồn rửa tay, rửa mặt.
Có vẻ hắn mới vừa vận động xong, áo sơ mi trắng có chút mồ hôi ẩm ướt, dương quang buổi chiều từ cửa sổ nhỏ phía trên của WC chiếu vào, chỉ viền màu vàng trên phù hiệu xanh lam của lớp quốc tế bị chiếu đến lập lòe toả sáng.
“A Nghiệp, không phải chứ, cửa cũng đạp cho nát tương luôn, ” một nam sinh nhuộm tóc vàng thò đầu vào, nhìn thấy tình hình bên trong, lập tức nhíu mày.
Bước chân cậu ta hơi dừng, dường như muốn đi tới nâng Trình Triển Tâm dậy, rồi lại không biết nâng từ đâu, bèn rút luôn điện thoại di động ra, dứ dứ về phía Tề Khung đang giẫm lên lưng Trình Triển Tâm hăm dọa: “Ban ngày ban mặt đánh nhau trong trường, tôi báo cảnh sát à?”
Phía sau cậu ta còn đứng mấy nam sinh, nhìn thấy mấy người bắt nạt một học sinh vóc dáng gầy yếu, đều lộ ra vẻ chán ghét.
“Thứ đồ gì…” Một nam sinh đứng sau học sinh tóc vàng hỏi nhỏ, “Báo cảnh sát đi?”
Tề Khung cũng nghe thấy, hắn ta lỏng chân, lạnh lùng liếc mắt nhìn tóc vàng: “Làm sao? Đùa giỡn mà thôi.”
Hắn ta cúi đầu dùng mũi chân đá đá Trình Triển Tâm, ngồi xổm xuống thì thầm nói với Trình Triển Tâm: “Tâm Tâm, vẫn chưa xong đâu.”
Dứt lời đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho đám Thiệu Thiên Hứa, sau đó cùng ra cửa.
Lúc Thiệu Thiên Hứa đi ngang tóc vàng, còn dùng vai không nhẹ không nặng đẩy người cậu ta lảo đảo.
Trình Triển Tâm nằm trên mặt đất, Thiệu Thiên Hứa đá rất mạnh, cậu còn phải chờ hồi lâu nữa mới có khí lực nhúc nhích.
Tóc vàng đi tới, cúi nhìn cậu, hỏi: “Bạn học, không sao chứ?”
Trình Triển Tâm cố chống người lên, tay tóc vàng hơi lừng chừng, sau đó nắm chặt cánh tay Trình Triển Tâm, kéo cậu dậy.
Trình Triển Tâm mượn lực ngồi quỳ dưới đất, dựa vào tường, nhỏ giọng nói với cậu ta: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Nam sinh to cao kia xong xuôi bước ra, thấy tóc vàng và mấy bạn học khác đều vòng quanh Trình Triển Tâm, không nhịn được hỏi: “Mấy cậu còn chưa xong à?”
Dứt lời bỏ ra ngoài, không muốn đứng trong WC nhiều thêm một giây.
Trình Triển Tâm im lặng vịn tường, đứng lên, đám nam sinh tóc vàng thấy cậu đã đỡ, đều đi đến bồn rửa tạt nước rửa mặt.
Trình Triển Tâm dịch ra cửa, khó khăn đi về phía trước.
Nam sinh cao to đứng một bên, một ánh mắt cũng không buồn cho cậu.
Tay Trình Triển Tâm vừa rời khỏi mặt tường, chân liền mềm nhũn, cả người lảo đảo nghiêng về phía trước, quỳ gối trước mặt nam sinh.
Mấy nam sinh cấp ba quốc tế xong việc đi ra, nhìn thấy tư thế Trình Triển Tâm, tóc vàng ngẩn người, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
“Đi.” Nam sinh cao to đến phút cuối cùng cũng làm như không thấy Trình Triển Tâm, vỗ vai tóc vàng, để cậu ta đuổi theo.
Trình Triển Tâm chậm một bước, chạy đến nơi tập trung đội ngũ trong mười phút rèn luyện thể lực trước khi tan học.
Bạn cùng bàn Thù Húc thấy cậu khập khễnh bước lại, trên mặt còn hơi trầy trụa, lúc giải tán kéo cậu ra hành lang, hỏi cậu: “Có phải là Tề Khung lại tìm cậu gây phiền phức không?”
Trình Triển Tâm chẳng ừ hử gì: “Để hắn ta bớt giận cũng tốt.”
Thù Húc hơi do dự, muốn khuyên Trình Triển Tâm đến phòng giám thị báo cáo, thấy Trình Triển Tâm không để trong lòng, thế là cũng chẳng nói nữa.
Trình Triển Tâm không trọ ở trường, chiều chiều tan học lại xe đạp về nhà.
Hôm nay về đến nhà, cha cậu vẫn vắng nhà như trước.
Trình Triển Tâm tìm trong phòng ngoài phòng hai lần, xác định không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm, để sách lên bàn, muốn đến quán chè đầu hẻm làm việc.
Cậu cầm điện thoại di động và mấy chục đồng lẻ, mở cửa, Tề Khung đang đứng bên ngoài.
“Tâm Tâm.” Tề Khung nắm vai Trình Triển Tâm, đẩy cậu vào, trở tay đóng cửa lại.
Tề Khung cao hơn Trình Triển Tâm nửa cái đầu, to hơn hẳn một vòng, dùng một tay là có thể nhấc Trình Triển Tâm lên, đẩy Trình Triển Tâm vào trong, khiến Trình Triển Tâm lùi lại mấy bước, bị Tề Khung đè bật ngửa trên ghế sa lon.
“Cha tôi đêm nay có thể sẽ về.” Trình Triển Tâm bình tĩnh nói, “Hơn nữa tôi phải đi làm, hôm nay lãnh lương.”
“Ba mày về à?” Tề Khung đè lên người Trình Triển Tâm, tháo thắt lưng mình, kéo quần lót, nắm thứ đồ nửa cứng rắn đặt bên miệng Trình Triển Tâm, thấy Trình Triển Tâm không phản ứng, túm tóc Trình Triển Tâm, nói, “Vậy mày ra sức một chút.”
Rất ít người biết, thời điểm cha Tề Khung còn chưa giàu lên, hắn ta và Trình Triển Tâm ở đối diện nhau.
Cho đến mười tuổi, Tề Khung vẫn luôn đứng dưới cái bóng của Trình Triển Tâm.
Sau đó cha Tề Khung nhờ một đơn hàng lớn phát tài, dời khỏi căn nhà cũ nát ra ngoài ở, ba mẹ hắn ta mới không còn mỗi ngày than thở không rời miệng “Tâm Tâm sát vách”.
Cũng không bao lâu sau khi Tề Khung dọn nhà, mẹ Trình Triển Tâm bỏ trốn theo người, cha cậu bắt đầu say rượu đánh bạc, động một chút là ra tay đánh cậu.
Tề Khung ở chỗ khác, nhưng nhà cũ không bán, Tề Khung có lúc nói đến tìm Trình Triển Tâm hỏi bài tập, trên thực tế là đến sao chép đáp án trong vở Trình Triển Tâm.
Tề Khung sơ trung (cấp hai) vào trường tư, Trình Triển Tâm đậu công lập gần nhà, hai người không gặp nhau nhiều, cùng lắm là vào cuối tuần, Tề Khung trở về tìm Trình Triển Tâm, ném một đống bài tập cho Trình Triển Tâm làm.
Ban đầu Trình Triển Tâm không đồng ý, Tề Khung lại đánh Trình Triển Tâm, chẳng khác gì cha cậu vẫn hay đánh cậu, bởi vì Trình Triển Tâm chịu đòn thành quen, cậu sẽ không phản kháng.
Mà Tề Khung có thể thi được Hợp Đức, cũng thiệt thòi cho Trình Triển Tâm.
Khi đó Trình Triển Tâm được tuyển thẳng vào cấp ba, không cần tham gia thi tuyển, đám Tề Khung lúc cưỡng ép khi dụ dỗ, bắt Trình Triển Tâm giúp bọn chúng gian dối, mới vừa đủ điểm để vào Hợp Đức.
Vào Hợp Đức. Trình Triển Tâm luôn luôn trong lớp luyện thi IMO (International Mathematics Olimpiad – cuộc thi Toán quốc tế), cuối tuần đều ở lại trường học, Tề Khung rất khó nắm được thời điểm cậu lạc đàn, mãi cho đến lớp 12, Trình Triển Tâm rời khỏi lớp luyện IMO, mới bị Tề Khung tìm được.
Chuyện như bức bách Trình Triển Tâm gian lận giúp hắn ta, Tề Khung làm không ít, có một đoạn thời gian, hắn ta gần như ở luôn trong nhà Trình Triển Tâm, bàn cách trao đổi đáp án khi thi cuối kỳ, Trình Triển Tâm lạnh như băng nhìn hắn ta, môi hồng răng trắng, Tề Khung bỗng nhiên nhất thời hứng khởi, đè lên Trình Triển Tâm muốn làm cậu.
Đó là lần Trình Triển Tâm phản kháng lợi hại nhất trong ấn tượng của Tề Khung, cậu cầm con đao định đâm hắn ta, cuối cùng hai người mỗi người nhường một bước, Trình Triển Tâm lấy tay giúp hắn ta bắn ra.
Tề Khung ngược lại cũng muốn giúp Trình Triển Tâm làm, mà mặt Trình Triển Tâm như gỗ, vật kia trước sau mềm rũ, Tề Khung sờ soạng mấy lần thì mất hứng thú.
Trình Triển Tâm cúi đầu, mùi hôi trên thứ của Tề Khung khiến cậu cảm thấy buồn nôn, cậu duỗi tay nắm chặt tính khí Tề Khung, tuốt một cách máy móc.
Tề Khung lần này không còn thỏa mãn với tay Trình Triển Tâm, ôm đầu Trình Triển Tâm, cầm thứ đang cương cứng đặt sát miệng Trình Triển Tâm, thấp giọng: “Tâm Tâm, dùng miệng giúp tôi.”
Trình Triển Tâm chán ghét quay đầu, lỏng tay, hờ hững nhìn Tề Khung: “Rốt cuộc mày có làm không?”
Tề Khung bị Trình Triển Tâm sờ cũng có cảm giác, không bắt buộc cậu nữa, cầm tay Trình Triển Tâm đặt lên dương vật, để cậu tác động nhanh hơn.
Trình Triển Tâm càng bất đắc dĩ, tâm lý Tề Khung càng cảm thấy cậu mê người hơn.
Cuối cùng Tề Khung phun ra mặt Trình Triển Tâm, chất dịch trắng bắn tung tóe trên gương mặt cậu, Tề Khung còn bôi tinh dịch đầy tay lên mũi Trình Triển Tâm, sau đó hư thoát ngồi cạnh Trình Triển Tâm, rút mấy tờ khăn giấy xoa xoa phần đỉnh dương vật vẫn chưa hoàn toàn mềm đi.
Trình Triển Tâm lặng lẽ đứng lên, đi vào nhà tắm, ở trong đó rất lâu, còn đánh răng mấy lần. Lúc cậu ra Tề Khung đã mặc quần xong, hai người cùng rời khỏi nhà.
Tề Khung đưa cậu tới quán chè, kêu một ly nhãn nhục, ngồi ăn trong tiệm.
Trên tay bà chủ là mười mấy tờ địa chỉ, thấy Trình Triển Tâm đã đến, nhanh chóng nhét vào tay cậu, nói: “Hàng cần giao đặt trong thùng giữ nhiệt cả rồi, mau đi đi.”
Trình Triển Tâm đưa đồ ăn xong trở về, Tề Khung đã biến mất, cậu đứng nghỉ ngơi mấy phút, địa chỉ đưa hàng mới lại tới.
Còn có bốn tháng là tới kỳ thi đại học, phàm là học sinh có ước mơ, trước mắt đều đang giành giật từng giây ôn tập, ngoại trừ Trình Triển Tâm.
Lớp 10 và 11 Trình Triển Tâm đều đạt huy chương vàng CMO (cuộc thi Olimpic Hóa học), lớp 11 còn thêm giải vàng IMO (cuộc thi Olimpic toán), bởi vậy được tuyển thẳng vào đại học A.
Nhưng sau khi kết thúc cuộc thi IMO, đại học A gọi cho cậu, cậu lại cứ thế từ chối tiêu chuẩn tuyển thẳng, kiên trì muốn thi đại học như học sinh cấp ba bình thường, việc này từng gây ra sóng to gió lớn ở trường học, thậm chí hiệu trưởng cũng đứng ra tìm cậu nói chuyện, có điều Trình Triển Tâm vẫn không muốn đi học nhờ tuyển thẳng.
Trung học Hợp Đức không thiếu học sinh xuất sắc được cử đi học, hầu như từ đầu họ đã xác định trường đại học mình muốn đi vào, như Trình Triển Tâm sổ điểm toàn A, cuối cùng vẫn tham gia thi đại học chẳng quá năm ba mống.
Những người không biết Trình Triển Tâm đều cảm thấy Trình Triển Tâm lần này tham gia thi đại học là muốn giành giải trạng nguyên, nhất định mỗi ngày ở nhà xà nhà treo tóc, dùi nhọn đâm đùi, nhưng sự thực cách tưởng tượng rất xa, Trình Triển Tâm đọc sách xưa nay dựa vào đầu óc, chưa từng khổ cực mất ăn ngủ vì học tập gì cả.
Nguyên nhân Trình Triển Tâm quyết định tham gia thi đại học cũng chẳng phải như mọi người suy đoán là muốn chứng tỏ bản thân, cậu không muốn học đại học A, đơn thuần chỉ bởi vì học bổng trường này cho quá ít.
Trình Triển Tâm thiếu tiền, từ khi mẹ cậu đi thì rơi vào tình trạng sống bữa nay lo bữa mai, chạy ăn hàng ngày, Trình Liệt cha cậu không thường ở nhà, có lẽ vì thế, lão cho tiền nợ về nhà thay mặt lão!
Trình Liệt nghiện cá độ bài bạc, to to nhỏ nhỏ gộp lại cũng phải nghìn đến vạn mỗi tháng, chủ nợ biết Trình Liệt là kẻ một xu teng còn chẳng có, tìm con trai lão Trình Triển Tâm may ra còn mót được chút tiền, thỉnh thoảng đến nhà thúc nợ.
Cho nên buổi tối Trình Triển Tâm thường không dám ở nhà, ở nhà bị người đòi nợ, không bằng ra ngoài giao đồ ăn kiếm tiền.
Bây giờ cậu đã có nhiều kinh nghiệm khi trả nợ, không trả hết như trước đây, chủ nợ vừa gõ cửa, cậu liền lấy chút tiền lẻ đi ra, người ta thương cậu còn đi học, sẽ không làm khó cậu.
Thêm Trình Triển Tâm không có thu nhập cố định, trước đây thi ICM có tiền thưởng, học bổng của trường rồi làm thêm, gộp lại cũng không nhiều, trả nợ xong còn phải ăn phải mặc, vẫn là rất túng quẫn.
Đêm nay sắp tám giờ, quán chè thu vào một mối hàng hời, tiểu khu nào đó ở phụ cận có người kêu mười mấy ly chè.
Bà chủ quán chè giúp Trình Triển Tâm bỏ các phần chè vào thùng giữ nhiệt, dặn cậu đi đường cẩn thận.
Trình Triển Tâm gật đầu, chở theo thùng xuất phát.
Hết chương 1