Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 49: Chương 49: Cháu sống ở phòng đối diện




“Có thật không?” Thật ra thì Vũ Dật Phi cũng không quá hiểu Trì Lập An, vừa nghe giọng điệu quen thuộc của Chu Diễn, lại càng tin hơn rồi.

“Thật, “ Chu Diễn gật đầu, hai đời cộng lại cũng chưa từng nói qua câu gì tán dương với Trì Lập An, còn cảm thấy đối phương là thằng ngu vcl~, nhưng bây giờ vì lôi kéo người ngoài miệng giống như bôi mật vậy, “Anh Trì là chững chạc, có trách nhiệm, là người trung tình, căn bản sẽ không khuyết điểm.”

Nhưng cậu không ngờ, Vũ Dật Phi không phải là con đường này.

Nghe Chu Diễn kể xong những lời này, Vũ Dật Phi tâm tư càng hỏng: “Anh ấy tốt như vậy, anh không xứng với anh ấy.”

Chu Diễn: “. . . . . .”

Đột nhiên cậu cảm thấy bởi vì lúc trước mình nghe thấy Vũ Dật Phi nói thích Quý Nguyên mà ăn một miệng dấm là hoàn toàn không đáng, cái kẻ đang ngồi trước mặt này đúng là đồ ngu.

Nhưng mà cậu chủ có thủ đoạn.

Cậu lời nói xoay chuyển, sắc mặt có chút lo lắng, trong lời nói còn giống như có chỗ cất giữlại: “Anh Trì cũng không phải là không có khuyết điểm, nhiều năm như vậy anh ấy cũng không có nói qua yêu đương anh có biết không?”

“A, biết.” Vũ Dật Phi gật đầu, khẩn trương nhìn Chu Diễn, nghe lời nói tiếp của cậu.

“Thật ra thì cũng không phải trên phương diện tình cảm của anh Trì, “ Chu Diễn sửa sang lại tìm từ, giọng nói càng cẩn thận hơn một chút, “Tương đối yếu ớt đi, còn chung tình, thích một người cũng không dám tiến tới, thầm mến là được, nhưng nếu nói ra sợ bị người ta từ chối, không mất ba năm năm năm là không thể hồi sức được.”

Vũ Dật Phi nghe ngu người: “Dọa người như vậy?”

Vậy không nhất định anh ta phải đồng ý?

Chu Diễn gật đầu, sắc mặt trịnh trọng một chút cũng không nhìn ra những lời trước đó đều là do cậu nói hưu nói vượn mà ra

Vũ Dật Phi cũng biết sơ sơ một chút về gia thế của Chu Diễn, cũng biết một chút về bối cảnh của Trì Lập An, kết hợp lại, Trì Lập An và Chu Diễn biết điểm này cũng không chút kỳ quái. Nhìn như vậy, lời nói của Chu Diễn càng có sức tin tưởng và nghe theo rồi.

“Ừ, “ Chu Diễn nói, “Cho nên lúc xử lý cái vấn đề này, anh phải cẩn thận một chút.”

Trong lòng Vũ Dật Phi vẫn còn sợ hãi cúi đầu: “Anh biết rồi.”

Hi vọng thầy Trì không bởi vì anh ta bay về trước thời gian, còn không nhận điện thoại và tin nhắn mà đau lòng.

Quý Nguyên kêu Chu Diễn đi bưng thức ăn, sau khi đến phòng ăn đang muốn kêu Vũ Dật Phi cùng nhau ăn cơm, lại không nhìn thấy người ở phòng khách.

“Vũ Dật Phi đâu?” Quý Nguyên hỏi Chu Diễn.

Sắc mặt của Chu Diễn nhẹ nhõm, ôm anh hôn một cái, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nụ cười nhạt: “Ở trên sân thượng gọi điện thoại rồi.”

Quý Nguyên cũng không biết Chu Diễn vui mừng cái gì, nhưng mà chờ sau khi anh xới cơm xong, Vũ Dật Phi đỏ mặt từ trên ban công trở lại.

“Rửa tay là có thể ăn cơm.” Quý Nguyên vừa dứt lời, Vũ Dật Phi giống như bươm buớm nhào tới bên cạnh anh.

“Anh không còn là cẩu độc thân nữa rồi!” Vũ Dật Phi có chút hưng phấn, những thứ không xác định lúc trước kia vào lúc này mọi thứ đã trở lên kiên định. Nếu không phải là dì anh ta và Tiểu Lý nhìn chăm chú, hiện tại cũng hận không thể đăng lên weibo chiêu cáo thiên hạ.

Chỉ tiếc là bà xã tự nhận và bạn gái tự nhận của Vũ Dật Phi còn rất nhiều, chiếm phần lớn fan của anh ta, vẫn luôn xây dựng hình tượng, muốn xuất quỹ giống như Quý Nguyên là không có khả năng.

Quý Nguyên: “??”

Làm sao anh cũng nghĩ không ra anh đi nấu cơm không tới nửa giờ, bên ngoài trời đất đã thay đổi rồi. Nhưng mà kết quả không tồi. Con người của Vũ Dật Phi rất tốt, Trì Lập An cũng thế, hai người bọn họ có thể ở cùng một chỗ mặc dù Quý Nguyên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng cảm thấy rất tốt.

Không đến mấy ngày nữa đã phải đi học, Quý Nguyên chuẩn bị sau khi khai giảng sẽ bớt thời gian về đi học. Đi học cũng không thể học cho tốt được, mặc dù chính anh cũng nghiêm túc đọc, nhưng hiệu quả so ra vẫn luôn kém hơn nghe giảng.

Trước kia căn bản mỗi môn học anh sẽ không dưới 85 điểm, kết quả thành tích cuối kỳ vừa rồi có hai môn dưới 75 điểm, khiến Quý Nguyên có chút lo lắng.

Nhưng mà hiện tại anh lại có chút lo lắng nếu như mình và Chu Diễn cùng xuất hiện trong sân trường có thể kéo ra những chuyện khác hay không. Quý Nguyên cũng không muốn khiến Chu Diễn xuất hiện quá nhiều dưới tầm mắt của mọi người.

Chính anh lựa chọn làm nghề này thì không có cách nào, nhưng mà cũng hiểu rõ nghề này đầy áp lực, cho nên càng không muốn Chu Diễn cũng cùng phải chịu đựng cái cảm giác này.

Tháng chín vừa tới thật sự là có cảm giác của mùa thu.

Trần Phàm Kiều và Quý Nguyên thảo luận kịch bản, lật mấy cái đều không cảm thấy quá thích hợp.

Trần Phàm Kiều thở dài một cái: “Em là nghệ sĩ đầu tiên mà anh mang đến bởi vì bộ dáng quá tốt mà không chọn được kịch bản.”

Quý Nguyên cũng không quá vui khi diễn những nhân vật cái gì mà Đệ Nhất Mỹ Nhân Đệ Nhất soái ca, mà rất nhiều kịch bản anh thích, những nhân vật được đặt ra đều là chân dài của anh hoặc là giá trị nhan sắc của anh, tóm lại còn rất khó chịu.

Cuối cùng nhìn hồi lâu, xác định một bộ phim thần tượng. Quý Nguyên nhớ kịch bản của bộ này, mặc dù ngay từ đầu nam nữ chính không phải là quá vui vẻ, nhưng về sau khi cho điểm bộ phim này còn cao hơn rất nhiều so với mấy bộ tương tự như phim về tổng giám đốc, đại khái vẫn là bởi vì tình tiết bộ phim nhẹ nhàng lại có thú vị, vả lại không phải là bộ phim theo phong cách cũ khoa trương lại giả tạo.

“Đúng rồi,《 đi trên đường 》đã xác định được mấy nghệ sĩ, “ Trần Phàm Kiều nghĩ đến lại nói vơi Quý Nguyên, “Có phải em và Vũ Dật Phi rất quen thuộc hay không? Anh ta sẽ đi, hình như còn có Trì Lập An nữa, “

Về sau Trần Phàm Kiều còn nói tên của mấy nữ minh tinh nữa, bao gồm nữ chính mới vừa hợp tác với Quý Nguyên trong《 gió xuân say 》Lâm Nhiễm.

Quý Nguyên gật đầu, người quen thật nhiều, trong lòng anh đã có suy nghĩ, ít nhất khi đi chơi vẫn thoải mái hơn so với một nhóm người hoàn toàn xa lạ.

Bởi vì Vũ Dật Phi và Trì Lập An đã ở chung với nhau, Quý Nguyên bên này cảm thấy cùng nhau tham gia một chương trình cũng không sao cả. Hơn nữa, Trì Lập An không biết mình đấy.

Nhưng buổi tối Chu Diễn nghe Quý Nguyên nói ra những cái tên nghệ sĩ sẽ cùng tham gia, lập tức ở trong lòng xù lông rồi. Nhưng lại không thể biểu hiện ra, vì vậy chỉ có thể ở trên giường khi dễ người, đè ép Quý Nguyên trong trong ngoài ngoài ăn đến hai lần.

Quý Nguyên nhịn không được bị người khi dễ khóc, mấu chốt còn không biết tại sao, vì vậy chờ đến khi Chu Diễn ôm anh làm xong dọn dẹp, anh mới một cước đạp người ra khỏi phòng, khàn giọng nói người ta cút đi.

Ngày hôm sau Chu Diễn vì tranh thủ quyền lợi trở về phòng ngủ, trông mong cùng Quý Nguyên nhận sai.

Quý Viên Viên như đại gia nằm trên ghế sa lon, Chu Diễn ngồi ở cuối ghế sa lon đấm chân cho anh: “Tối hôm qua là em không đúng, em vừa nghĩ tới một đám người bọn anh đi chơi lâu như vậy, em lại có chút ghen.”

Quý Nguyên không biết nên vui mừng hay là nên tức giận đây: “Làm sao em lại không đi bán giấm đi, cũng quá hay ăn giấm rồi?”

Chu Diễn đúng lí hợp tình nói: “Trước đó Vũ Dật Phi còn nói thích anh đấy, em còn có thể không ăn giấm sao? Mọi người cùng nơi đi chơi, nếu va chạm rồi xảy ra lửa thì làm thế nào?”

Thật ra thì Vũ Dật Phi là để ngụy trang, nhưng cái tên Trì Lập An thì Chu Diễn lại không thể nói, lúc này chỉ có thể bực tức.

Quý Nguyên dựa vào ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào người nói: “Vũ Dật Phi là 0! Em đã gặp qua hai 0 có thể cọ sát ra lửa sao? Hơn nữa, Vũ Dật Phi và Trì Lập An cùng tham gia chương trình này, hai người bọn họ là một đôi, anh còn không có ngại tự mình ăn cẩu lương sao, em đừng tham gia náo nhiệt.”

“Tình cảm của hai người bọn họ ổn định sao?” Chu Diễn thử dò xét tin tức, trên tay bóp chân không ngừng.

Quý Nguyên nheo mắt cẩn thận suy nghĩ: “Cũng không tệ lắm.”

Vừa mới quen không lâu, thật ra thì cũng nhìn không ra cái gì là thề non hẹn biển. Nhưng mà nhớ tới buổi sáng Vũ Dật Phi gửi tin nhắn cho mình, bên trong còn cảm ơn Chu Diễn, Quý Nguyên lại có chút hoài nghi hỏi Chu Diễn: “Lần trước em nói gì với Vũ Dật Phi vậy?”

Vẻ mặt Chu Diễn thuần lương: “Không có gì, nhìn anh ấy rất ngây ngô, em lễ phép tính nói đôi câu.”

Quý Nguyên mắng: “Cái gì ngây ngô, người ta được gọi là đàng hoàng, cho là ai cũng cũng y như em sao.”

Nhưng mà cái vấn đề này vẫn tính động trời rồi.

Không đến mấy ngày, Quý Nguyên ở nhà nghỉ ngơi, chợt nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đổ ập xuống chính là một câu: “Này, Xin chào, tôi là mẹ của Chu Diễn, có thể đi ra gặp mặt một chút không?”

Mẹ nó.

Quý Nguyên xuống tinh thần. Nói thật ra, mặc dù năm đó mẹ Chu Diễn ở đối diện nhà anh, nói thật lòng cũng không có gặp qua mấy lần. Quý Nguyên cũng không biết bỗng nhiên bà nói muốn gặp mình là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng khi đó vẫn đáp ứng, hai người hẹn gặp mặt ở một nhà hàng cơm Tây.

Quý Nguyên không biết Chu Diễn có nói chuyện của bọn họ cho người nhà hay không, cho nên có chút suy đoán không biết mẹ Chu Diễn sẽ nói gì với mình.

Quý Nguyên tới nơi trước, mới vừa ngồi xuống một lát, anh đã thấy được mẹ Chu Diễn trang điểm xinh đẹp đi tới.

Mẹ Chu Diễn chăm sóc cẩn thận, nhìn qua giống như mới hơn ba mươi tuổi vậy, bà ngồi xuống trước mặt Quý Nguyên, vừa mở miệng đã khiến Quý Nguyên kinh ngạc.

“Anh là Quý Nguyên à? Tôi cũng không rõ quan hệ của anh với Chu Diễn là thế nào, nhưng mà anh và nó sẽ không có tương lại gì đâu, trong lòng của anh cũng phải cân nhắc qua rồi.”

Đây là những câu tiêu chuẩn của một bà mẹ Hào Môn đang bức hiếp Cô bé lọ lem, nhưng vấn đề là. . . . . .

Quý Nguyên mở miệng có chút xấu hổ: “Cô à, ngài không biết cháu sao? Ở Thành phố J chúng ta ở đối diện nhà nhau đó.”

Lời kia của Quý Nguyên vừa thốt ra, mẹ Chu Diễn cũng ngây ngẩn cả người, “Éc. . . . . .” bà nhìn chằm chằm Quý Nguyên một một lát, giống như là nhận ra, hoặc như là không nhận ra được, nhưng coi như đã thu hồi khí thế to lớn lúc trước, “Trước gọi thức ăn đã?”

Từ lúc chào đời đến nay đây là bữa cơm lúng túng và quỷ dị nhất của Quý Nguyên.

Đại khái mẹ Chu Diễn cũng cảm thấy như vậy, sau đó cũng không nói gì nhiều, cơm nước xong hai người lập tức mỗi người đi một ngả cũng không quay đầu lại nữa.

Chờ Quý Nguyên về nhà, Chu Diễn đã ở trong nhà.

Quý Nguyên đi vào cửa thấy cậu, lại nghĩ tới chuyện lúc trước của mẹ Chu Diễn, không nhịn được cười ra tiếng.

Nhưng mà chờ sau khi anh nói hết sự kiện coi nó là chuyện đùa cho Chu Diễn nghe, sắc mặt của Chu Diễn cũng không phải rất tốt.

“Có thể bà ấy coi anh thành cái loại Tiểu Minh Tinh mà ba em nuôi kia... rồi, “ Chu Diễn nói.

Anh cảm thấy mẹ Chu rất buồn cười, mười tám năm đã sớm không để trong lòng, hiện tại lại tự cho mình cái thân phận là mẹ tới chuẩn bị dạy dỗ Quý Nguyên? Nếu không phải là bởi vì Quý Nguyên không để bụng, còn có thể coi đó là chuyện cười được, rõ ràng không thể để Quý Nguyên chịu uất ức được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.