Trong trường Nhị trung, rốt cuộc trước giờ tự học cuối cùng của một tuần lễ kìm nén là được tan học nhóm học sinh cũng không còn nhảy nhót bao nhiêu.
Dù sao còn hai tháng nữa sẽ phải thi cao đẳng, không có ai không khẩn trương vì việc mày, dĩ nhiên, trừ Chu Diễn ra. Bởi vì cậu ngồi sau mấy hàng, bày ra bộ dáng mặt lạnh, nhưng bởi vì khuôn mặt đẹp trai không hiểu sao lại hợp với hình ảnh nam chính lạnh lùng trong phim thần tượng được rất nhiều bạn nữ yêu thích, mặc dù Chu Diễn vẫn một mực đáp lại là không thèm để ý.
Cho nên không bao lâu, trong trường Nhị Trung đã biết Chu Diễn lớp mười hai mới chuyển trường tới là người không để ý không quan tâm đến người khác, nhưngai biết mới vừa rồi cậu còn ở trên Cầu Cầu nhắn tin yêu đương với người khác, nghiễm nhiên hoa si.
“Oa, cái người Quý Nguyên này phiền quá đi.” Trong giờ học nữ sinh ở hàng trước lướt điện thoại di động, không biết nhìn thấy tin tức gì, đang cùng mấy nữ sinh khác bàn luận xôn xao.
Một tay Chu Diễn đang lấy sách dưới cằm đọc lập tức ngẩng đầu, mở miệng lạnh giọng hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
Bởi vì thật sự cậu rất ít khi mở miệng nói chuyện với các cô, nữ sinh ở hàng trước sững người ra mới nghiêng đầu nhìn Chu Diễn, có chút do dự và không xác định nói: “Cậu, nói chuyện với mình sao?”
Chu Diễn không hề chớp mắt mà nhìn cô, khiến cô gái thấy phải đỏ mặt: “Ừ, mới vừa rồi cậu nói Quý Nguyên làm sao?”
Nữ sinh ở hàng trước không biết thần kinh mẫn cảm của Chu Diễn bị chọt trúng một cây gọi là Quý Nguyên, còn tưởng rằng nam sinh này muốn tám chuyện cùng cô, vì vậy nhiệt tình chia sẻ cùng cậu: “Chính là Quý Nguyên này, chính là Quý Nguyên quay bản quảng cáo quốc tế của se¬cret đó.”
“Vừa bắt đầu mình còn cảm thấy anh ta vô cùng tốt, ai biết là người đi cửa sau dùng quy tắc ngầm, cảm thấy người như vậy trên trường quốc tế cũng sẽ rất mất mặt.”
“Cũng không biết hình dáng anh ta thế nào, nhưng mà loại người này nhất định là khó coi đi, không thể nào so sánh với tiểu Trần.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật ra lúc trước mình không thích tiểu Trần lắm, cảm thấy lịch sự của anh ấy hơi đen tối, nhưng mà trong quảng cáo lần này anh ấy thật sự rất đáng yêu, hơn nữa còn bênh vực lẽ phải, lại cực kỳ đẹp trai, quả thật quỳ gối, chuyển đường.”
Hai nữ sinh một trước một sau nói Trần Hách Anh phỏng vấn ở chỗ nào lên tiếng nói Quý Nguyên đi cửa sau không tuân quy củ, bố trí lợi dụng cái người rơm dạ này để tẩy trắng như thế nào, hành động người ta như thế nào cũng nói luôn với Chu Diễn, dĩ nhiên, những thứ này là từ góc nhìn của Chu Diễn, mấy nữ sinh không rõ ý tưởng, còn sâu sắc cảm thấy Trần Hách Anh Good Job .
Toàn bộ sự chú ý của Chu Diễn đều đặt ở trên người Quý Nguyên, còn không rõ những thứ cong cong quẹo quẹo này của làng giải trí, không ngờ mới chớp mắt một cái còn có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chu Diễn khép sách trước mặt mình lại, trong ánh mắt chờ mong của hai nữ sinh vừa nói dứt lời, chợt cười một cái.
“Cám ơn, mình đã hiểu.”
Hơn sáu giờ trời đã tối hơn nhiều, Quý Nguyên từ trên xe taxi xuống, tài xế còn không đợi Quý Nguyên thu tay lại sau cái đóng cửa, đã lập tức khởi động xe chui vào trong dòng xe cộ.
Buổi tối muộn của phố A mười năm vẫn như một vẫn làm cho người ta chắc lưỡi hít hà.
Quý Nguyên bước chân đạp ở trên lá rụng giẫm ra tiếng giòn xốp, cảnh tượng vội vã của những người xung quanh, trên dòng người qua lại mỗi người đều có hướng đi riêng, hoặc là đi thành nhóm, hoặc cô đơn lẻ bóng.
Tay Quý Nguyên để trong túi, bước chân có chút chậm, bởi vì biết lúc này Chu Diễn đã ở trên lầu chờ anh, suy nghĩ của anh không nhịn được bay tán loạn một chút. Quý Nguyên không phải là một người có nhiều bạn bè, ngày trước vào Làng Giải Trí, quả thật là có không ít bạn bè, nhưng tri kỷ thì lại vô cùng ít, phần lớn là bạn bè hình thức, phần lớn chỉ là bạn bè quen qua loa trong giới. Thỉnh thoảng cũng có khi tự mình về nhà, khi thời tiết lạnh lúc đó đeo lên cái mũ khẩu trang, từ từ dạo bước về nhà cũng không còn người biết.
Cái thời gian đó giống như bây giờ, sẽ làm Quý Nguyên cảm thấy cô đơn một chút.
Quý Nguyên luôn luôn nghĩ đến những chuyện xảy ra trước và sau khi sống lại, ý nghĩa của việc sống lại trong cái giai đoạn này đối với anh là việc bắt đầu lại lần nữa, thoát khỏi sự khống chế của Chu Diễn ở đời trước, hơn nữa cho mình thêm một cơ hội nữa. Nhưng thật sự trở lại thời khắc này, đi tới hôm nay, Quý Nguyên lại dần dần hiểu ra cho dù như thế nào anh cũng không thể hoàn toàn đẩy Chu Diễn ra khỏi cuộc sống của mình.
Ảnh hưởng của Chu Diễn với mình, vẫn đang từ từ xâm lấn cuộc sống hiện tại của anh như cũ. Đối với lần này, Quý Nguyên có chút luống cuống, nhưng lại có chút qua loa cho xong chuyện, thẳng thừng mà nói, thậm chí anh không cách nào phủ nhận bây giờ mình vẫn còn thích Chu Diễn một chút.
Chu Diễn cũng thích anh.
Như vậy nếu như nói đời này Chu Diễn có thể biểu hiện tốt, ở chung một chỗ ..., hình như cũng không phải là không thể? Ý nghĩ như vậy thỉnh thoảng thì sẽ xẹt qua từ trong đầu Quý Nguyên, sau đó anh lại bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, lúc này cũng giống vậy.
“Suy nghĩ bậy bạ gì vậy.” Quý Nguyên nhẹ nhàng lầm bầm một câu, dưới chân bước nhanh chút, chờ đi đến dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên trên, hành lang tối đen giống như một con đường vô tận, có chút kinh khủng, giống như chỉ cần bước thêm một chút nơi đó cũng sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ.
Quý Nguyên thở ra một hơi, thoáng điều chỉnh lại tâm lý, cúi đầu bước vào trong bóng tối.
Đèn cảm ứng bị chấn động từ từ sáng lên, chiếu sáng hàng lang nho nhỏ, Quý Nguyên đưa tay ấn phím bấm thang máy, có chút mát mẻ.
Nhưng mà hiện tại Chu Diễn hình như cực kỳ nghe lời, suy nghĩ của Quý Nguyên lại bay ra ngoài, dù sao hiện tại Chu Diễn đang lớn lên dưới mí mắt của anh, nếu như là vậy, những cái như kỳ quái, bá đạo, kèm theo tính cách hơi biến thái một chút có phải có thể xoay ngược tình thế hay không?
Quả thật giống như là mình sinh ra một đứa bé đáng ghét.
Quý Nguyên đi vào thang máy, dùng sức bấm một cái “5“. Giương trong thang máy phản chiếu ra đôi mắt bên trên khẩu trang, động tác hạ thấp mí mắt che phủ đôi mắt.
Dọc theo đường đi, anh không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, nhưng sự thật là Chu Diễn vẫn đang ở trên lầu chờ anh là không thay đổi.
Một lát lên lầu tìm cho cậu một cái ga trải giường, tùy tiện ăn một tô mì, cái gì cũng không quản, nếu thằng nhóc đó dám mò mẫm, lập tức sẽ đạp cậu từ tầng năm xuống.
Nếu như Chu Diễn là một người yêu vừa tri kỷ vừa đáng yêu, cảm giác trong nhà có người như vậy chờ mình khiến Quý Nguyên cảm giác thật tốt.
Cửa thang máy từ từ mở ra, còn không đợi Quý Nguyên bước ra, Chu Diễn tha thiết đứng đợi trước cửa thang máy lập tức nhào lên người Quý Nguyên làm nũng: “Anh Quý Nguyên em sắp chết rét rồi.”
Tay Quý Nguyên bị Chu Diễn tùy tiện kéo, thật sự giống như khối băng dán sát vào cơ thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Vì vậy Quý Nguyên không nhẫn tâm rút tay mình lại: “Nếu không đi ra ngoài cửa thang sẽ máy đóng, nhanh lên một chút.”
Một bên anh vừa mở cửa vừa quở trách Chu Diễn: “Có phải em bị ngu không, sao không xuống siêu thị ở dưới đi mấy vòng, hoặc là ngồi trong quán trà sữa ở tầng dưới một lát sao? Vô ích chờ ở cửa như vậy, nếu anh trở về muộn hơn chút nữa, có thể em sẽ bị đông lạnh thành cột băng luôn.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Quý Nguyên sờ tới công tắc điện ở bên tường, đè xuống công tắc bật đèn chỉ một thoáng đã thắp sáng cả căn phòng khách.
“Phòng nhỏ có giường, tí nữa tự mình trải giường cho tốt, anh đi nấu mì.” Nói xong, Quý Nguyên cảm trôi chảy đến khó hiểu.
Chu Diễn mơ hồ đáp một tiếng, cùng Quý Nguyên cởi áo khoác treo lên trên móc treo mũ.
Hai người cùng nhau vào cửa, một làm việc nhà một nấu cơm cảm giác thật sự rất giống đôi tình nhân nhỏ. Câu kia của Quý Nguyên chính là tự mình xuống dưới, nói xong trong lòng Chu Diễn vừa ấm vừa căng, một dòng nước ấm chảy qua, thật muốn nhào tới hảo hảo yêu thương Quý Nguyên.
May là lúc này Quý Nguyên đang ở trong phòng bếp, nếu như anh nghiêng đầu nhìn Chu Diễn một cái, đầu tiên sẽ bị ánh mắt tối tăm của Chu Diễn hù dọa, thứ hai là bị đôi mắt kia liếc mắt nhìn, Chu Diễn tuyệt đối không nén được dao động trong nội tâm.
Vài bước đi ngắn ngủi mà bình thản của Quý Nguyên không có gì lạ, kì thực lại là những bước nguy hiểm.
Nguyên liệu trong nhà rất ít, Quý Nguyên bóc ra một gói mì, lấy hai cây rau cải cùng mấy miếng thịt khô, mỗi người một quả trứng luộc.
“Em nhìn thấy tên của anh trên báo.” Chu Diễn nhắc tới chuyện này, “Có một người cũng gọi là Quý Nguyên.”
Quý Nguyên cúi đầu ăn canh: “Ừ, chính là anh.”
Đối với việc này Quý Nguyên không cảm thấy có gì cần phải giấu giếm, có thể sớm cho Chu Diễn hiểu thế nào là cong cong quẹo quẹo, cậu có thể sẽ điên ít hơn một chút.
“Anh Quý Nguyên này, về sau anh muốn đi trên con đường này sao?” Chu Diễn cúi đầu ăn một miếng lớn, uống nước canh suông nhạt nhẽo mà giống như ăn sơn hào hải vị.
Hai người một dò đường, một ném đá, đều ở đây cố gắng hiểu được suy nghĩ của đối phương.
“Ừ.” Quý Nguyên ăn chậm rì rì, nhớ tới những bình luận trên mạng lúc này, lại bổ sung một câu, “Em đừng quan tâm mấy thứ linh tinh trên mạng.”
“Rõ ràng mấy cái đó đều là những câu nói lung tung, em không tin.” Rõ ràng giọng nói của Chu Diễn rất bình thản, nhưng Quý Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu một cái lại cảm thấy trong mắt cậu có điểm gì đó bất thường.
Không tin là một chuyện, còn muốn quản hay không lại là chuyện khác.
Mặc dù bây giờ Quý Nguyên cũng rất hoài nghi hiện tại Chu Diễn mới mười bảy tuổi có thể làm ra chuyện gì, nhưng mà trước hết anh vẫn phải nghĩ tới phương pháp phòng ngừa cho mình.
“Bây giờ có chuyện gì, anh đều sẽ tự mình giải quyết, “ Quý Nguyên mở miệng, nói ra câu này không chỉ là đối với Chu Diễn hiện tại, mà còn là đối với Chu Diễn trước kia, “Nếu lựa chọn con đường này, bình yên hay không bình yên đều là chuyện của anh, không liên quan đến chuyện của người khác.”
Lời này ở đây Chu Diễn có thể không nghe ra ý gì, nhưng nghe được và nghe lọt được lại là hai chuyện khác nhau.
Quý Nguyên cảm thấy mình có thể thay đổi Chu Diễn lúc này, làm sao Chu Diễn không cảm thấy Quý Nguyên thay đổi để thích ứng với mình đấy.
“Còn nữa, “ Quý Nguyên nghĩ thầm, nếu nói chuyện này, không thể nói rõ trong một lần, “Loại thủ đoạn giẫm lên người khác là rất bình thường, Làng Giải Trí còn rất nhiều, sau khi quay còn có thể lăng xê bằng xì căng đan, bắt tay hôn môi hay quay cảnh nóng, đều là chuyện rất bình thường, em đừng ngạc nhiên.”
Bắt tay, hôn môi, quay cảnh nóng.
Ba cái này, toàn bộ chọc cho Chu Diễn sắp điên rồi. Thật ra thì còn mấy câu Quý Nguyên còn chưa nói, nhưng liếc mắt nhìn thấy sắc mặt của Chu Diễn, muốn sống thì anh phải phanh lại.
“Nhìn cái gì vậy?” Anh miệng cọp gan thỏ, lườm người không hề lo lắng.