Bên cạnh là những nghệ sĩ cùng nhau đến tham gia hoạt động nhưng lại vô cùng thông mình, nhìn qua sắc mặt của Quý Nguyên cũng biết anh bị làm khó, lập tức lại gần muốn đổi chủ đề.
“Ai, sao tất cả đều đi hỏi Quý Nguyên rồi, chúng tôi vẫn đang chờ đợi mỏi mòn ở bên cạnh đó.”
“Trái tim bị tổn thương.”
Bầu không khí phỏng vấn thoải mái vui vẻ, vừa nói như thế mọi người cũng cười theo. Áp lực của việc sử dụng não bộ trên người Quý Nguyên lúc trước cũng được giảm đi không ít. Mà nữ phóng viên đứng đầu tiên trong nhóm người hướng microphone về phía Quý Nguyên lúc trước không biết đã bị người ta kéo đến chỗ nào rồi. Rồi sau đó Ngô Lượng lại chạy tới bên tai Quý Nguyên nói nhỏ mấy câu, thật ra là mấy câu không quan trọng, nhưng giả bộ như có chuyện để dẫn anh xuống sân khấu trước.
Người xem dưới sân khấu là một mảng thất vọng, hơi ồn ào.
Mỗi ngày phóng viên tin tức đều muốn tạo ra tin tức lớn, phóng viên giải trí thì sâu hơn. Hễ là một chút gió thổi cỏ lay trong giới đều muốn bắt được, ai kêu cái này là công việc để người ta kiếm sống chứ.
Quý Nguyên đi ra phía hậu trường, sân khấu phía trước giao cho người khác ứng phó.
“Không ngờ bọn họ sẽ hỏi loại vấn đề này.” Quý Nguyên có chút buồn, “Cái này làm sao mà trả lời được, một lát em còn phải quay lại sao?”
Cảm giác nếu thừa nhận, trong chương trình trước kia Quý Nguyên còn mang theo quần áo của bạn trai đã ngồi trên hình tượng bạn trai bảo bối, hiện tại làm thành như vậy tính là gì? Cái anh thật sự ngồi lên sẽ không chỉ là bạn trai bảo mối mà bây giờ còn thăng cấp lên thành ông xã bảo bối?
Nhưng mà rối rắm hơn nữa chính là cho dù không thừa nhận chuyện này, cảm giác cũng không quá khó, dù sao nói ra có ai tin?
Trong đầu Quý Nguyên đều đã lăn qua lăn lại rồi.
Hai hình đối lập đặt chung một chỗ lại rõ ràng như vậy, thật ra bằng chứng cũng đã như núi.
Trần Phàm Kiều cũng không quá lo lắng: “Trước đó cùng bọn họ nói một câu là được sẽ không có ai đưa tin lung tung, nói một câu cơ thể em không thoải mái, không cần quay lại, một lát Tiểu Ngô trực tiếp đưa em về nhà.”
Những năm nay Quý Nguyên ở trong giới, những cái khác không nói đến nhưng nhân duyên là rất tốt. Căn bản không nói đến quan hệ không tồi của anh với những đạo diễn nghệ sĩ đã từng hợp tác qua, lại nói vấn đề quan trọng nhất trong giới là cái gì?
Trước kia không có làm rõ chuyện nhà họ Chu đứng sau lưng Quý Nguyên, mọi người cũng vì biết một chút bối cảnh của anh còn đối với anh có chút không giống người khác, bây giờ đã biết ông xã người ta là ai, là người như thế nào, vậy đối với Quý Nguyên là chỉ có thể tốt hơn, chỗ nào có thể kém hơn chứ.
“Em sợ trên internet nổ ra sẽ rất khó khống chế.” Quý Nguyên cảm thấy với cái tâm lý bát quái của nhóm dân mạng nhiệt tình yêu thương thì nhất định chuyện này sẽ không thu về được rồi.
“Hiện tại trên internet đang có người mang hướng gió (mang xì căng đan), nếu vẫn không ai mang theo, vậy không đến vài ngày người ta sẽ không nói chuyện này nữa.” Trần Phàm Kiều rất có kinh nghiệm, “Em cứ chờ xem đi.”
Quả nhiên, ngày đó sau khi Quý Nguyên về nhà lướt Weibo, đầu tiên là tin tức buổi chiều hôm nay đang tránh nặng tìm nhẹ, chính là qua loa nói cơ thể Quý Nguyên không khỏe nên rời đi trước, ở đây cũng không có nói rõ ràng là bởi vì Quý Nguyên bị hỏi cái vấn đề đóng thể khỏa thân đó mà thay vào.
Hơn nữa trong đoạn phỏng vấn ngắn được đăng lên đó đã trải qua cắt nối biên tập, gần như là tất cả truyền thông đều ăn ý không có tung ra nội dung phỏng vấn lúc ấy, hoàn toàn để cơ hội làm bài báo lớn.
Mà trên internet trải qua mấy lần vòng vo của mấy marketing số tin tức chỉ là qua loa nói cơ thể Quý Nguyên không khỏe, nhưng nhóm ha ha cùng với những nhóm bát quái về chuyện đóng thế khỏa thân dưới Weibo của Quý Nguyên kia đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngược lại tất cả đều hỏi thăm về tình trạng cơ thể của Quý Nguyên.
Quý Nguyên không muốn làm cho fan lo lắng, vì vậy vội vàng đăng một cái Weibo.
Nguyên hồ hồ: không có chuyện gì, nhưng mà ăn quá nhiều dâu tây rồi, hơi đâu bụng một chút.
“Hoàn hảo cũng may, Quý Viên Viên nhớ phải bảo trọng thân thể của mình, nếu không chúng tôi sẽ rất lo lắng.”
“Hắc hắc he he, tôi còn tưởng rằng là ông xã......”
“Ha ha ha, trên lầu cậu cho là cái gì, mời nói ra ngoài, không cần muốn nói lại thôi như vậy.”
Về tốc độ lãng quên việc đóng thế khỏa thân của quần chúng cũng giống như chuyện khác, quả thực rất nhanh chuyện này đã thành quá khứ. Nhưng ở một góc nhỏ trong diễn đàn, cùng với trong lòng của tất cả fan, mặc dù không hỏi, nhưng mà rất rõ ràng đều cho rằng khi Quý Nguyên quay《 giữa hè 》đã để Chu Diễn đóng thế khỏa thân.
Nói tóm lại, sắp xếp tất cả những ồn ào ầm ĩ trong những bát quái trên Internet, phải nói người được lợi lớn nhất là ai, có thể Chu Diễn phải dơ một tay bước ra rồi.
Mặc dù việc Quý Nguyên công khai tình yêu cũng không có uất ức cậu chút nào, nhưng mà bao nhiêu lâu hai người không thể ăn một bữa cơm quang minh chính đại, chớ nói chi là những hoạt động giải trí khi đi ra ngoài giống như bao cặp tình nhân khác.
Giờ thì hay rồi, dù sao muốn sáng tỏ chính là sáng tỏ, vậy còn có cái gì mà lo lắng, thích làm gì thì làm.
Vũ Dật Phi ở bên kia nắm lấy cơ hội này, không che giấu ý định cọ nhiệt độ của mình chút nào, muốn mời Quý Nguyên và Chu Diễn lên chương trình của bọn họ. Quý Nguyên và Chu Diễn sẽ phải ăn cơm và ở lại cái nông trại cá nhân đó hai ngày, vừa đúng lúc có thể cùng quay chương trình.
Vũ Dật Phi nói với Quý Nguyên: “Hai năm nay em cũng chưa tham gia mấy chương trình tạp kỹ vui vẻ đi! Không tính Vui vẻ lớn hơn trời, chương trình này của bọn anh lại vô cùng hot, tỉ lệ người xem TV đứng đầu cũng không phải mới chỉ một lần hai lần, loại chương trình vừa nhẹ nhàng làm việc gọn gàng lại có đề tài này, hơn nữa chúng ta đều là người quen biết đúng không, coi như đến chỗ anh nghỉ ngơi một tuần, vừa đúng lúc đã bao lâu rồi em và Chu Diễn không có cơ hôi để thả lỏng như vậy rồi?”
Trong lòng Quý Nguyên hơi động rồi.
Vũ Dật Phi lại nói với Chu Diễn: “Cảnh chung sống của hai người trong chương trình sẽ được máy quay ghi lại toàn bộ, đến lúc đó chiếu trước mặt người dân cả nước, người nào không biết tình cảm của hai người các em tốt? Còn ai dám nhìn lâu Quý Nguyên một chút? Còn ai có thể nói vợ chồng hai người chỉ có bề ngoài?”
Chu Diễn đã động lòng với một nửa câu trước của Vũ Dật Phi, nhưng mà nửa câu sau cậu lại nhíu mày hỏi: “Ai nói chúng tôi là vợ chồng chỉ có bề ngoài?”
Không khí đã có chút căng thẳng.
Vũ Dật Phi lập tức chuồn mất: “Anh nói bậy, anh đi trước đây!”
Tham gia chương trình là chắc chắn.
Cái trang trại cá nhân của Vũ Dật Phi và Trì Lập An này bọn họ đi qua rất nhiều lần, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi không có chương trình cũng sẽ đi. Gần như hiện tại Trì Lập An không đóng phim nữa, một nửa thời gian dành cho việc làm ăn trong nhà. Nhà họ Trì chỉ có một đứa con trai là anh ta, nói cho cùng cũng vẫn là muốn anh ta trở về thừa kế.
Vài năm nay Vũ Dật Phi không ngừng cố gắng như vậy, có công mài sắt, kỹ thuật diễn tiến bộ rất rõ ràng, rất nhiều tin tức truyền thông hoặc bình luận đều là khen ngợi. Kịch bản cũng thoát khỏi vỏ bọc phim thần tượng tiểu Tình tiểu Ái, bắt đầu diễn một vài bộ phim loại hình chính kịch rồi. So sánh việc xảy ra, quả thật Vũ Dật Phi vội thành con quay.
Nhưng mà bởi vì được làm chuyện mình thích, bản thân anh ta cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại là mười phần sức lực.
“Cho nên anh cảm thấy được anh ấy rất lợi hại, “ Khen ngợi từ trong đáy lòng của Quý Nguyên, “Không giống anh, diễn nhiều là muốn nghỉ ngơi, mẹ anh nói lười chết anh rồi, có thể có động lực làm chuyện mình thích tình cũng rất tốt.”
Bắt đầu chương trình tạp kỹ này chính là khi Vũ Dật Phi tới đón Quý Nguyên và Chu Diễn, ống kính trên xe đã quay lại cảnh nói chuyện của mọi người.
Vũ Dật Phi nghe là muốn đạp anh, nhưng mà ngại vì Chu Diễn ở đây nên anh ta không dám, vì vậy chỉ có thể ngoài miệng nói: “Đó là bởi vì những bộ phim em diễn đều là những bộ có chất lượng tốt, diễn qua nhiều kịch bản tốt như vậy, dĩ nhiên thỏa mãn, hiện tại anh vừa mới bắt đầu.”
“Hơn nữa, “ Vũ Dật Phi liếc mắt nhìn Chu Diễn, cười hắc hắc nói, “Quý phu nhân nuôi em.”
“Nói ra giống như thầy Trì có thể để cho anh chết đói vậy.” Quý Nguyên phản bác.
Hai người một đường ba hoa, chẳng mấy chốc quãng đường hơn hai tiếng đã qua.
Nông trang sau này đã thay đổi nhiều so với lần đầu tiên bọn Quý Nguyên tới, không những bề ngoài thay đổi không ít, mà ngay cả nơi này cũng lớn hơn rất nhiều. Một ít đất trồng rau ở bên cạnh cũng được đóng thành bao, bên trong loại gì cũng có, có sẵn rau sống, cũng có trồng mấy loại cây ăn qua vài năm như cây quýt cây đào linh tinh.
Bên ngoài có một hàng rào vây quanh, quả thực nhìn qua cực kì có hơi thở cổ xưa cuộc sống điền viên.
Cơ bản cả chương trình quay lại chính là sự lúng túng luống cuống tay trân trong cuộc sống điền viên bình thường của minh tinh mười ngón tay không chạm việc nhà, dùng cái này cắt nối biên tập ra không ít chỗ buồn cười và chỗ thú vị. Tỉ lệ người xem TV của chương trình đúng là rất tốt như lời của Vũ Dật Phi đã nói.
Nếu như tham gia những chương trình khác Quý Nguyên còn phải chuẩn bị ít quần áo, nhưng mà đối tượng là Vũ Dật Phi, hơn nữa ở ngoại trừ ở xung quanh có mấy người quay phim cũng không có người xa lạ khác, hơn nữa ngoại lệ chính là Chu Diễn cũng ở hiện trường, Quý Nguyên ở đây không có cảm giác hồi hợp, thái độ cực kỳ tự nhiên, trong chốc lát gần như đã quên hết tất cả những máy quay tồn tại ở đây.
Trì Lập An ở đầu đường đón bọn họ, giúp họ kéo hai kiện hành lý lớn mà hai người mang theo.
Nói như vậy loại chương trình tạp kỹ này để đạt được mục đích quay lại mọi cảnh thì trong phòng sẽ có Camera, nhưng mà Vũ Dật Phi giúp bọn họ đưa đến cửa phòng sau đó nói: “Trong phòng không có camera, hơn nữa, “ anh ta dừng một chút, “Hiệu quả cách âm ở chỗ này của bọn anh đặc biệt tốt.”
Quý Nguyên trừng người: đây là anh đang ám hiệu cái gì??
Đến giờ phút này ở trước màn ảnh Chu Diễn mới nói câu đầu tiên: “Tốt.”
Quý Nguyên nghiêng đầu nhìn thấy cái ống kính ở bên cạnh quay về phía mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Vũ Dật Phi thô bỉ, trong lòng như có một vạn con Thảo Nê Mã lao nhanh qua: “Có cái gì tốt.”
Lúc này không nên nói tiếp những lời mù quáng của gà con.
Nhưng mà cái này muốn chiếu ra bên ngoài, đây không phải là tự động khoan vào áo bông của Vũ Dật Phi sao.
Chu Diễn không lên tiếng, nhưng mà sau khi kéo kiện hành lý bỏ vào trong phòng sau đó cũng kéo Quý Nguyên vào.
Vũ Dật Phi không phải quá biết điều kéo theo người quay phim vào: “Xem các em mang theo cái gì.”
Anh ta không chỉ có bát quái, còn nhắc lại chuyện cũ: “Lần này cả người đều mang theo rồi, cũng không cần một mình mang theo quần áo đang mặc chứ ha ha ha.”
Đúng là nói ra chuyện xấu của Quý Nguyên khi mang theo quần áo của Chu Diễn còn bị phát hiện trong Đi trên đường.
Vũ Dật Phi vừa nói như thế, gần như Quý Nguyên có thể nghĩ đến lúc đó khi chương trình được phát sóng nhóm bên cạnh có thể viết ra phụ đề gì rồi, có khả năng còn có thể viết bên cạnh mặt anh một câu “Toi rồi“.
Lúc này đổi thành Quý Nguyên muốn đạp Vũ Dật Phi một cước.
Hành lý vẫn như cũ là Chu Diễn sắp xếp lại, cho nên vẫn là cậu tới giới thiệu.
“Cái kiện này chủ yếu là mang theo quần áo và một vài thứ liên quan đến việc tắm rửa thôi, một kiện khác mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, miệng của anh ấy không nhàn rỗi được.” Chu Diễn cúi đầu, lục các thứ trong hành lý ra cho ống kính nhìn.
Hàng ngày Quý Nguyên thèm ăn nhưng ở trước ống kính còn không nhận nợ, nhỏ giọng nhiều lần nói: “Rõ ràng là miệng em không nhàn rỗi được.”
Chu Diễn biết nghe lời, cho Quý Nguyên mặt mũi: “A, đúng, mới vừa rồi em nói sai, là em thèm ăn, cho nên mang theo những thứ này.”
Vũ Dật Phi ở bên cạnh vui vẻ, bắt được nhiều cảnh vui vẻ như vậy, hài lòng mang theo người quay phim ra cửa.
Bình thường trái cây và rau dưa trong nông trang đều là nhóm Vũ Dật Phi dọn dẹp, cái này có thể nhìn từ mức độ thuần thục đối với việc nhà nông của Vũ Dật Phi và Trì Lập An mà thấy được.
Chu Diễn và Quý Nguyên còn kém rất nhiều, khi còn bé ở nhà ông bà ngoại Quý Nguyên cũng nhìn thấy mấy việc nhà nông như thu hoạch dưa chuột vân vân, nhưng thật muốn làm cái đó thì không được, cũng không sức để làm mấy việc đồng áng này. Mà cậu chủ thì không có hơi sức lại hoàn toàn chưa có tiếp xúc qua phương diện này, trải qua một ngày tạo ra không ít trò cười, trong ống kính mấy người ở bên ngoài đều là thật sự vui vẻ.
Rất nhanh ống kính đã ghi lại cuộc sống trong hai ngày vừa qua, đến cuối chương trình theo thông lệ là quá trình phỏng vấn một mình.
Đầu tiên Chu Diễn bị gọi lên.
Nhưng mà đối mặt với cậu, vỏ bọc của Vũ Dật Phi không có đứng lên được, chỉ có thể dựa theo câu hỏi trong phỏng vấn cẩn thận hỏi cậu: “Nếu như có một có thể thực hiện nguyện vọng, em muốn cái gì?”
Chu Diễn suy nghĩ một chút: “Muốn Viên Viên bày tỏ với em.”
Vũ Dật Phi hỏi: “Cái khác đi?”
“Không có.” Cậu chủ lời ít mà ý nhiều, nói xong dùng ánh mắt ý bảo Vũ Dật Phi còn có cái gì muốn hỏi đều ném ra ngoài.
Vũ Dật Phi ho một cái, bị Chu Diễn nhìn chằm chằm mà hơi nổi da gà, dứt khoát bỏ quên vấn đề phía sau để người rời đi.
Quý Nguyên cùng đi theo vào trong căn phòng, trong nháy mắt hoàn cảnh phỏng vấn thoải mái hơn rất nhiều.
“Bình thường hai người gọi nhau như thế nào?”
“Cậu ấy gọi em Viên Viên, em gọi em ấy, “ Quý Nguyên suy nghĩ một chút, “Quá nhiều, không có gì đặc biệt, gọi tên em ấy đi, gọi em ấy ‘Chu Diễn’.”
Cái loại nick name như đồ chó này anh nói ra sợ hù dọa fan.
Vũ Dật Phi nghĩ đến ban ngày mình sai bảo Chu Diễn làm việc, hình như nhận được không ít ánh mắt chết chóc đi, cảm thấy lúc này nên bù đắp lại một chút, vì vậy nói: “Có một đoạn bày tỏ với nhau, Chu Diễn đã nói qua, hiện tại đến phiên em.”
Quý Nguyên nghi ngờ: “Sao em lại không biết có đoạn này, nhưng kỳ nào em cũng xem mà.”
Vũ Dật Phi nói láo không cần nháp: “Mới tăng thêm.”
Quý Nguyên thỏa hiệp: “Chờ em nghĩ một chút.”
Thật ra thì nghĩ đến cũng không có khó khăn như vậy, tình cảm ở trong lòng, khó khăn chính là việc mở miệng mà thôi.
Quý Nguyên nhìn vào máy quay, lại không có ý tốt: “Thật muốn nói, em cũng chưa từng nói qua những lời này, đối với máy quay rất kỳ lạ.”
“Chính là chưa nói mới muốn nói.” Vũ Dật Phi giựt giây, “Em coi ống kính thành Chu Diễn là được.”
“Vậy cũng tốt.”
Quý Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính: “Anh yêu em.”
Lời nói chưa bao giờ nói ra nhưng ngược lại một khi nói ra khiến cho người ta nhẹ nhõm hơn không ít. Quý Nguyên không biết mình bị Vũ Dật Phi lừa, tâm tình vui vẻ ra cửa.
Ngoài cửa Chu Diễn đang đợi anh.
Chỗ không có người quay phim không có ống kính, hai người tay trong tay ở bên ngoài trên đường nhỏ tản bộ.
Quý Nguyên nói ra ba chữ buồn nôn như vậy, bây giờ còn có chưa có trở lại bình thường, nhịn một lát không thể chịu được nữa hỏi Chu Diễn: “Em đã nói cái gì khi bày tỏ vậy?”
“Bày tỏ?” Chu Diễn lại có chút mơ hồ, “Không có bày tỏ.”
Quý Nguyên cũng mơ hồ: “Chính là đoạn bày tỏ mới được thêm vào kia.”
Hai người nói chuyện một lát Quý Nguyên mới biết mình bị Vũ Dật Phi lừa, Chu Diễn lại hỏi anh: “Vậy anh nói cái gì?”
Mặt cậu tràn đầy mong đợi, ánh mắt nóng bỏng.
Quý Nguyên lớn tiếng che giấu đỏ ửng trên mặt: “Dù sao đến lúc đó em sẽ biết!”
Nhất định Vũ Dật Phi sẽ không cắt đoạn này.
Chu Diễn hơi cười, bởi vì biết Quý Nguyên nhìn về phía máy quay mà bày tỏ trong lòng rất vui vẻ, cậu cúi đầu đụng một cái vào môi Quý Nguyên, nhẹ nói: “Em yêu anh.”
Bầu trời đầy sao, tiếng côn trùng kêu vang lá cây đong đưa.
Lúc trước Quý Nguyên còn xấu hổ bỗng nhiên cảm thấy không có gì phải ngại ngùng cả, anh ôm sát Chu Diễn, còn nói nhanh hơn so với khi ở trước máy quay: “Anh yêu em.”
Fan, chương trình, hoặc là những chuyện khác, tất cả đều thành không quan trọng.
Quan trọng nhất là anh yêu em và em yêu anh.
- -- ------oOo---- -----
P/S: Đây là chương cuối rồi.