Cho Ta Một Viên Thuốc Hối Hận
Cô thở dài, thật sự không có được hộp cơm tốt cũng không phải không còn
biện pháp nào, cô vẫn còn có đồ ăn sáng, và có thể dùng đồ ăn sáng để lấp cái bụng
đói.
"Tổ thứ ba. . . . . ."
Vừa nghe Tôn Gia Lương kêu đến tổ mình, Diêm Linh cùng tổ mình lập tức
sẽ phải xông lên, chỉ là cuối cùng mọi người cùng dừng lại hướng cái nhìn căm tức
lên người Tôn Gia Lương, hắn đã thế lại còn rất tự nhiên thả chậm cước bộ.
Ừ. . . . . . Không vội không vội, Tôn Gia Lương cứ như thế nhàn nhã giống
như đang đi chơi vậy, giáo viên được ăn sớm hơn so với học sinh, dĩ nhiên sẽ
không bị đói bụng.
Đường Tinh không nhịn được trong lòng càng có khoảng cách với vị giáo
viên này, trong lòng đối với vị giáo viên này càng thêm chán ghét hơn.
Chỉ có điều không nghĩ đến, hộp cơm hôm nay đưa đến rất hoàn chỉnh, cho
nên tổ đến cuối cùng cũng không có xuất hiện tình trạng đặc biệt ghê tởm gì cả.
Có thể do đây là buổi học đầu tiên, chỉ có thể đó là nguyên nhân duy nhất
khiến cho bác gái của phòng ăn có tinh thần khí khái làm tốt như vậy.
Rốt cuộc cũng lấy được cơm, Diêm Linh cùng với Đường Tinh trên mặt đều
biểu tình cảm ơn, về chỗ của mình ngồi rồi chậm rãi đem hộp cơm mở ra xem.
Rau cải, trứng xào cà chua, cùng với một miếng thịt gà nữa nha, cộng thêm
món miến cuộn trứng.
Ngày thứ nhất với vẻ đang thiếu ăn thật đúng là món ăn phong phú.
Diêm Linh vừa ăn, vừa từ trong ngăn bàn học lấy ra mấy thứ gì đó, sau đó
dùng đầu gối đẩy đầu gối Đường Tinh một cái.
"Đây là kế hoạch mà tớ nghĩ ra, cậu xem một chút xem sao?"
Đường Tinh đang ăn một miếng cơm vừa nghe Diêm Linh nói vậy thiếu chút
nữa phun hết ra: "Cậu còn nghĩ đến cả kế hoạch nữa?"
Đây không phải là cái tờ giấy này mới vừa rồi trong giờ học cô đang muốn
đi nhìn lén sao?
Đường Tinh xúc một thìa cơm lớn ăn, sau đó uống thêm một ngụm canh nữa,
lúc này mới để đũa xuống.
Mở tờ giấy kia ra xem, cô theo ánh mắt của mình nhìn vật này đọc lên: "Kế
hoạch thứ nhất, kế hoạch A, vô tình gặp gỡ. Mở ngoặc, trước khi hết giờ rèn luyện
thể thao, đó là thời cơ tốt. . . . . . Đóng ngoặc."
Một loạt mồ hôi lạnh từ trên trán Đường Tinh đồng loạt chảy xuống.
Mặc dù thấy vẻ mặt Đường Tinh biểu tình im lặng, Diêm Linh thấy vậy còn
phối hợp sự vui mừng đứng lên nói: "Không sai, thấy sao, đây chính là biện pháp
mà tớ nghĩ ra được đấy, chẳng lẽ cậu không cảm thấy biện pháp này rất hoàn mỹ
sao?"
Đường Tinh bày ra một bộ mặt biểu tình "Tớ đây hoàn toàn không cảm thấy
như vậy".
Diêm linh cũng không hề nổi giận, hăng hái nói tiếp: "Thật ra thì tớ cho là
không tệ nha. Cậu nghĩ mà xem, giờ rèn luyện thể thao của trường trung học với
trường cấp 3 là cùng lúc nhé, đến lúc đó cậu liền có thể dồn toàn bộ sức lực chạy
đến lớp của Lý Nam Trúc, ngộ nhỡ anh ấy cho cậu ngay một quả bóng vào gáy,
vậy coi như là biết đến mà?"
". . . . . ."
"Còn nữa, còn nữa nhé " Diêm linh càng nói càng kích động, "Coi như không
đạt kết quả được như vậy, nếu anh ấy không có ném bóng vào người cậu thì cũng
không có việc gì, tớ còn chưa có sử dụng đến kế hoạch thứ 2 đâu nhé. Xem đây, kế
hoạch thứ 2 là giúp anh ấy nhặt bóng, vào đúng thời điểm anh ấy nói cảm ơn cậu vì
đã nhặt bóng giúp anh ấy, cậu sẽ đưa cho anh ấy chai nước đã được chuẩn bị sẵn,
nếu như có thể, cậu lại đưa thêm cho anh ấy chiếc khăn bông cậu đã chuẩn bị, như
vậy không phải sẽ quen biết được nhau sao"
Đường Tinh rất muốn cắt ngang lời cô nàng này đang nói: giờ rèn luyện thể
thao không phải chúng ta cũng đang rèn luyện sao, sao có thể rãnh rỗi được như
vậy? Huống chi làm gì có ai sẽ nhàm chán đến mức đem khăn lông cùng với nước
uống mang trên người cơ chứ, càng không cần phải nói vấn đề về không gian.
Tóm lại kế hoạch này của Diêm Linh, lý luận suông còn có thể được, nhưng ở
về thực tế thì hoàn toàn bác bỏ.
Đường Tinh chắc như đinh đóng cột liền cự tuyệt, "Không được, chuyện mất
mặt như vậy làm sao mà bảo tớ đi làm được cơ chứ? Không được, tuyệt đối không
được, kiên quyết là không được."
"Vậy cũng không có việc gì, " lúc này Diêm Linh đã bắt đầu lộ vẻ mặt hung
ác, ngay cả cơm cũng không thèm ăn, giật lấy tờ giấy Đường Tinh đang cầm
xem lại nội dung tờ giấy rồi đến bên Đường Tinh thổi từng đợt gió thoảng bên tai
cô: "Chúng ta còn có kế hoạch B nữa, vậy Lý Nam Trúc không phải đang là cán sự
môn sinh học và hóa học của lớp hay sao, mà lớp chúng ta cùng với lớp của bọn họ
lại cùng học chung một giáo viên dạy sinh học và hóa học nữa, cậu đến chỗ giáo
viên tự động xin đi giết giặc, làm cán sự của môn sinh học hoặc là hóa học đi, như
vậy sẽ thường đi đến phòng làm việc của giáo viên một chút, không phải như vậy
sẽ biết đến nhau hay sao."
Kế hoạch này cũng không tệ.
Trên thực tế điều này có thể được, Đường Tinh gật đầu một cái, lại nghĩ tới
một cửa ải là vấn đề mầu chốt.
Cô ôm lấy mặt rồi đùa giỡn trương ra cái bộ mặt đau khổ, bĩu môi đối với
Diêm Linh oán trách: "Với tớ môn sinh học cùng với hóa học. . . . . . Cậu cũng biết,
nát bét như thế nào rồi nha. Cậu cho tớ đây là cậu à, khoa học tự nhiên đều biết à?
Chứ đừng nói có thể làm được nhân vật cán sự tinh anh nhé, tớ khả năng chống đỡ
quá thấp, không phải hay sao?"
Diêm Linh cúi đầu suy nghĩ, cũng cho là làm như vậy không khác gì đẩy
Đường Tinh đi chịu chết, lại suy nghĩ một hồi, rồi sau đó giống như chợt nhớ
tới cái gì, bất ngờ ngẩng đầu lên hướng về phía Đường Tinh hai mắt tỏa ánh
sáng, "Phải! Tớ nhớ ra rồi, nghe nói gần có một vị giáo viên dạy âm nhạc tên là
Tiết Kỳ mới đến lớp chúng ta dạy âm nhạc, cậu không phải biết chơi Piano hay
sao, như vậy không phải rất thích hợp?"
Đường Tinh hai mắt mở lớn, phải biết rằng đối với đàn Piano đến mấy trăm
năm nay cô chưa có chạm qua, kể từ khi học lớp 10 không cần phải thi cô liền
không muốn chạm vào Piano nữa rồi, đồ chơi kia đối với cô nhiều năm qua đều là
kẻ thù, đó là cơn ác mộng của tuổi thơ.
"Cái này từ từ không nói đến vội, giáo viên dạy âm nhạc của chúng ta, có
quan hệ gì với Lý Nam Trúc vậy?"
Diêm Linh hất cằm lên, làm ra vẻ mặt ta đây đều biết hết: "Về vấn đề cô giáo
Tiết, theo như tớ biết thì đây là dì ruột của Lý Nam Trúc, chị Tùy Lôi kể với tớ
như vậy, nói trước cậu không được phép nói cho người khác biết đâu nhé."
". . . . . ." Có đúng là vị Tiết Kỳ kia sao?
Trong ấn tượng của Đường Tinh nhớ lại quả thật có một người như vậy, chỉ
là cô chưa từng nghe qua Lý Nam Trúc nói về dì ruột của hắn, cho nên cũng không
thế biết đến. Gia phả nhà Lý Nam Trúc rất hỗn loạn, nếu như trừ vài người hắn nói
cho Đường Tinh biết thì cô cũng không rõ ràng lắm, mà lại cố tình rất ít nhắc tới.
"Như vậy là còn thế nào nữa?" Diêm Linh oán hận vô cùng nhìn Đường Tinh,
cứ như tính tình một bà mẹ, thúc giục cô nhanh nhanh nói ra.
". . . . . . Được rồi." Đường Tinh nghiến lợi cắn chặt răng gật đầu một cái.
Diêm Linh ăn nốt một miếng cơm cuối cùng, lại ho một tiếng rồi mới bắt đầu
nói, "Đấy mới chỉ là bắt đầu, dĩ nhiên vẫn còn tiếp sau nữa."
"Vẫn còn nữa?"
"Dĩ nhiên, bản cô nương đã ra tay, đương nhiên là diện tích phải che phủ rộng
lớn, thập toàn thập mỹ giết không tha."
Đường Tinh thoáng trầm ngâm , cảm thấy còn chưa có thỏa mãn được bản
tính tự kỷ của Diêm Linh cho thỏa đáng, "Cậu nói cho tớ nghe một chút đi tiếp sau
là như thế nào."
"Vậy để sau khi tan học đi" Diêm Linh chậm rãi từ trong miệng phun ra hai
chữ khiến Đường Tinh như sắp hỏng mất: "Theo dõi."
"Cái gì?" Đường Tinh há to miệng, lặp lại, "Theo dõi, Lý Nam Trúc?"
Những lời này âm thanh có vẻ kêu hơi lớn, Hách Tĩnh ngồi ở trước mặt
cũng phải quay đầu lại, nghi hoặc nói: "Lý Nam trúc?"
Đường Tinh bị hóa đá mất mấy giây, đang giãy giụa muốn rốt cuộc có hay
không cần nói cho Hách Tĩnh biết, nếu không nói, khẳng định không cũng gạt
được, nha đầu kia nhất định là nghe được cái tên này rồi; có thể nói gì được đây, cô
đối với bí mật này lại nói rõ to như vậy chẳng phải là muốn cho tất cả mọi người
đều biết hay sao? Với tính cách của Hách Tĩnh là cái loa phóng thanh, nếu để
cho Tôn Gia Lương cũng biết được, nếu mọi chuyện như vậy cô sẽ phải mua một
miếng đậu phụ trực tiếp hướng tường đụng chết.
Diêm Linh lại còn rung đùi đắc ý gật đầu, "Đúng vậy, Lý Nam Trúc."
"Anh ấy thế nào? Có bát quái gì mới nghe sao? Còn là cùng với người nào tạo
xì căng đan vậy?"
Quả nhiên, Hách Tĩnh liền lộ ra bộ dáng hoàn toàn rửa tai lắng nghe, khóe
miệng nâng lên đường cong thật to, bộ dáng trông buồn cười, quả thật rất giống với
bộ dáng mèo trộm thịt.
Đường Tinh vội vàng ở dưới bàn lôi kéo góc áo Diêm Linh , ý bảo cô nàng
này không được phép nói cho người khác biết.
"Đó là Đường Tinh thích Lý Nam Trúc." Diêm Linh nét mặt vô hại nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.