Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 14: Chương 14: Tâm Cơ




“Á aaaaaa...”

Lại một tiếng hét mới chào đón một ngày hứa hẹn đầy điều thú vị.

*Bộp*

“Nàng làm gì thế sao lại đánh ta?”

Một cú tát trời giáng, giáng ngay đôi má điển trai của hoàng thượng Thiên Phong. Chưa kịp tỉnh hắn lại bị uất ức.

“Sao anh… anh dám ôm tôi hả? Ai cho anh ôm tôi hả? Giao kết của hai chúng ta, anh mới đó mà muốn lật lọng, quên lẹ như vậy sao?”

Vũ Thiên Băng lớn giọng hỏi dồn dập. Không quên lấy tay che thân. Phòng thủ.

Nhìn hành động vừa rồi của Vũ Thiên Băng, trong lòng Dương Thiên Phong cười thầm. Sao lại có thể đáng yêu đến vậy cơ chứ. Nhịn cười hắn hạ giọng, trong lời nói có phần rất oan ức:

“Ta nói cho nàng rõ, thứ nhất là nàng ôm ta không phải ta ôm nàng. Thứ hai, hôm qua nàng chia ranh giới, không phải ta vi phạm ranh giới mà là nàng. Thứ ba, hôm qua chính nàng cầm dao dọa sẽ cắt… của ta làm ta tuyệt tử tuyệt tôn nếu ta vi phạm hoặc chạm vào nàng. Vậy có cho ta gan bằng gan trời thì ta cũng không dám. Vậy nên là chính nàng làm ra không phải ta.”

Hắn từ từ nói, khiến cô cũng từ từ không hiểu nổi bản thân nữa.

Chuyện là, cô tối qua trước mặt hắn, trong bộ váy cưới có một không hai đó, dáng vẻ như tiên nữ, xinh đẹp đến thế thì hắn làm sao có thể dễ dàng nhắm mắt ngủ. Vì thế hắn cứ nằm đó ngắm cô.

Ngắm hoài mà không được chạm vào cô thì đúng là có chút khó chịu mà. Toan tính một dạo, hắn liền nghĩ ra một chuyện… quyết định bế cô qua bên cạnh mình để có bị phát hiện thì cũng dễ chối tội.

Vì hắn rõ biết cô ngủ rất say. Nên mới dám hành động như thế. Không ngờ kế hoạch diễn ra thuận lợi như vậy, vừa được ôm vợ yêu, vừa tránh được tội. Hắn đúng là tâm cơ.

Vũ Thiên Băng trong lúc xoay người, cảm giác thấy ấm ấm, mềm mềm, tưởng là gấu bông nên ôm ngủ tiếp. Nhưng khi nghĩ lại là thời cổ đại làm gì có gấu bông mà ôm, thì cô hoảng hồn mở mắt, khi thấy người mình ôm không phải gấu bông mà lại là Dương Thiên Phong…

Hoảng hốt nhân đôi nên tiện tay cho hắn một bạt tai luôn thể.

Phải nói thân thủ của cô cũng nhanh quá chứ nhỉ.

Với sự lập luận không sơ hở của Dương Thiên Phong, Vũ Thiên Băng cũng đã tin bản thân thực sự có lỗi và nhận lỗi về mình. Cô cũng không quên trách bản thân, sao có thể dễ dãi như vậy cơ chứ. Phải tự kiểm điểm bản thân một cách nghiêm túc mới được.

“Thôi được rồi là tôi sai, xin lỗi, nãy tát anh, đau không?”

Là người hiểu chuyện, biết sai sửa sai. Vũ Thiên Băng cũng không quên có chút quan tâm đến tân lang của mình.

Để hắn mới làm tân lang của cô chưa đủ một ngày, đã bị cô tẩn cho tận 2 lần. Số Dương Thiên Phong đúng là hoàng đế, vận khí ngút trời. Nhưng thật sự, ngày tháng sau này, vẫn rất mong tổ tiên hoàng thất phù hộ cho hắn thật nhiều, thật nhiều vận khí hơn nữa, để hắn còn có thể sống được đến trăm tuổi… Dương Thần Quốc này cần hắn…

“Ta rất đau, nàng phải đền cho ta.”

Được Vũ Thiên Băng quan tâm, Dương Thiên Phong hắn liền dở trò làm nũng. Bộ dạng hiện tại không khác một chú mèo nhỏ đang cố mè nheo đòi quyền lợi.

“Đền gì?”

Nhíu mày, nhìn hắn, cô hỏi. Hắn liền nở nụ cười gian manh, đưa tay chỉ vào mặt mình, ý muốn được hôn.

“Anh đang hoang tưởng à, có cần tôi cho thêm một tát tỉnh mộng không?”

Vũ Thiên Băng sau câu nói của Dương Thiên Phong liền hùng hổ cảnh cáo, và dẹp loạn tư tưởng của hắn. Vậy là kế hoạch hôn vợ yêu của hắn thất bại thảm hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.