Uy Ninh Cung
Dương Thiên Phong đưa Vũ Thiên Băng tiến vào Uy Ninh cung, thỉnh an Thái Hậu. Nhìn thấy Thái Hậu đang ngồi an nhiên thêu may gì đó, Dương Thiên Phong vẫn còn ngoài cửa đã liền lên tiếng cất lời trước:
“Nhi thần, tham kiến mẫu hậu.”
Vũ Thiên Băng bên cạnh đưa mắt nhìn vị Thái Hậu trước mắt, trong lòng liền “woah” lên một sự cảm thán. Thần thái này, khí chất này đúng là chỉ có Thái Hậu mới có thể toát ra được. Cảm giác có chút e dè, cô dừng bước mà cất lời:
“Con... con chào bác.”
Uy Khánh Thái Hậu nghe lời chào của Vũ Thiên Băng liền dừng động tác may vá lại, nheo mày nhìn Vũ Thiên Băng rồi lại đưa ánh nhìn sang Dương Thiên Phong đang đứng phía trước, như mong đợi một sự giải thích. Mọi người trong Uy Ninh im lặng vài giây. Lúc này, Vũ Thiên Băng biết mình đã lỡ lời thầm nghĩ:
“Chết cha, mình quên người ở đây không hiểu ngôn ngữ, cách xưng hô hiện đại.”
Vũ Thiên Băng cơ mặt gượng dãn ra, nở một nụ cười vội chữa cháy, cô cất lời:
“Vũ Thiên Băng tham kiến thái hậu, thái hậu cát tường.”
Thái Hậu vẫn không chút phản ứng đáp trả Vũ Thiên Băng. Ánh mắt của bà vẫn ở chỗ Dương Thiên Phong đợi một lời giải thích. Dương Thiên Phong nhìn lại biểu cảm gượng gạo của Vũ Thiên Băng, lại nhìn qua mẫu thân đang đợi chờ. Hắn cười lớn, quay người lại nắm tay Vũ Thiên Băng tiến vào trong:
“Nàng là vậy đấy. Lời nói có chút khó hiểu. Nhưng... Sau này người dần dần cũng sẽ hiểu nàng.”
Thái Hậu lúc này nhìn Dương Thiên Phong nở một nụ cười âu yếm. Nhưng khi ánh mắt nhìn qua Vũ Thiên Băng vẫn không hề dừng lại dò xét, Thái Hậu nghĩ:
“Phong nhi tìm đâu ra nữ nhân đặc biệt quái đản này cơ chứ? Ăn mặc kì lạ, nói năng thì khó hiểu. Nhưng... nữ nhân này có thể làm cho Phong nhi của ta quyết định lập hậu, xem ra nữ nhân này không bình thường đơn giản chút nào.”
Nhận thấy ánh mắt dò xét của Thái Hậu cứ hướng Vũ Thiên Băng mà dò xét, Dương Thiên Phong liền lên tiếng:
“Hôm nay, nhi thần đưa Băng nhi tới thỉnh an mẫu hậu. Nàng có thể cách ăn mặc hơi kì lạ... Do quá vội nên nhi thần cũng chưa kịp chuẩn bị mọi thứ hoàn chỉnh cho nàng trước để diện kiến mẫu hậu. Là lỗi của nhi thần, mong mẫu hậu có thể bỏ qua lần này cho nàng.”
Trong lòng có rất nhiều điều thắc mắc đối với nữ nhân kì lạ trước mặt, nhưng Thái Hậu thần thái, nét mặt vẫn rất thản nhiên bình tĩnh. Thái hậu cất giọng. Nhưng không phải dùng lời nói để điều tra gia thế của Vũ Thiên Băng. Bà chỉ đơn giản hỏi nam tử của mình:
“Con đã suy nghĩ kĩ cho quyết định của mình chưa?”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn mẫu hậu. Trước lúc bước chân đến Uy Ninh cung, trong lòng hắn còn vướng bận chút gì đó khó giải bày. Nhưng sau câu hỏi của Thái Hậu. Hắn liền cảm giác như có một cục đá nhỏ trong lòng vừa được ném ra ngoài. Thật dễ chịu.
“Thưa mẫu hậu con đã suy nghĩ kĩ.”
“Nếu ý con đã quyết. Thì ta thuận theo con. Con hiểu rõ là ta luôn hài lòng với mọi việc các con làm, chỉ cần điều đó khiến con thấy tự do, vui vẻ. Ta luôn không muốn phản đối. Dù cho việc đó có chút... kì lạ. Nhưng ta vẫn sẽ tán thành. Vì các con.”
Uy Khánh Thái Hậu cung giọng nhẹ nhàng, uyển chuyển nói. Lời nói chứa đựng hết mọi kì vọng, sự yêu thương và tôn trọng quyền tự do của các con. Rất ít khi bà can thiệp vào sự chọn lựa của họ. Mặc dù bà là người cổ đại, nhưng lại mang một tư tưởng rất hiện đại.
Dù biết rõ mẫu hậu rất tôn trọng lựa chọn của mình, nhưng Dương Thiên Phong cũng biết, việc hắn làm hiện tại có chút vội vàng. Chưa nhắc đến Vũ Thiên Băng lại là một nữ nhân khác xa với mọi nữ nhân khác trong triều đại của hắn, một nữ nhân kì lạ.
Hắn trong lòng vẫn có chút vướng bận. Nếu vì Vũ Thiên Băng mà Mẫu Hậu lần này lại phản đối thì hắn phải dàn xếp như thế nào cho trọn đây? Thật may, lần một lần nữa Mẫu Hậu của hắn nhìn rõ được sự kiên định của hắn và chấp thuận.
Dương Thiên Phong trong lòng vui mừng, không kìm được khóe miệng cười lên một cái. Vũ Thiên Băng bên cạnh không hiểu được hết ý nghĩa của đoạn thoại trên, nhưng thấy Dương Thiên Phong cười. Bất giác cô cũng gượng cười theo cho có đội hình.
Vũ Thiên Băng vậy mà rất tinh mắt. Trong thoáng chốc, cô liền nhìn ra được vẻ đau đớn của Thái Hậu đang ngồi phía trên. Uy Khánh Thái Hậu ngồi đó cười với Dương Thiên Phong, nhưng trong sự thoáng qua, đôi mày của bà liền nhíu lại đến độ hai mắt muốn đoàn tụ với nhau. Mọi người hiện tại vẫn chưa nhận ra. Vũ Thiên Băng liền nhanh chân chạy đến bên cạnh Uy Khánh Thái Hậu ân cần:
“Thái hậu người làm sao vậy? Người có chỗ nào không khỏe?”
Dương Thiên Phong, thái giám và các cung nữ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe tiếng Thái Hậu. Thái Hậu nhìn hành động nhanh nhạy của Vũ Thiên Băng, hiện tại có chút bỡ ngỡ, nhưng cũng nhanh chóng trả lời cô:
“Ta... Ta không sao, chỉ là tối qua chắc bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường quá lâu nên thấy lưng có chút không thoải mái.”
Vũ Thiên Băng nghe nói liền suy nghĩ gì đó. Cô cất lời:
“Vũ Thiên Băng mạo muội, xin vào tẩm cung của Thái Hậu để... xem xét một chút. Được không ạ?”
Uy Khánh Thái Hậu lần nữa lại nhìn Dương Thiên Phong với ánh mắt... mong hiểu được Vũ Thiên Băng.
Tẩm cung của Thái Hậu.
Hiện tại trong phòng chỉ có Thái Hậu, cung nữ bên cạnh Thái Hậu, Dương Thiên Phong và Vũ Thiên Băng. Vũ Thiên Băng hiện tại đang loay hoay nhìn ngó chiếc giường ngủ của Thái Hậu. Dương Thiên Phong hiện tại cũng chưa hiểu hành động của Vũ Thiên Băng có ý nghĩa gì liền cất lời hỏi:
“Nàng định làm gì?”
Vũ Thiên Băng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
“Xuỵt...”
“Hiểu rồi. Vấn đề là nằm ở chiếc giường này. Nằm ở chiếc giường này không đau lưng mới là lạ. Mà hoàng cung này cũng ngộ, giàu có thế kia mà không có nổi một cái nệm à, làm hại bản thân mình cũng đau lưng không kém. Mà không biết họ có biết nệm là gì không ta?”
Vũ Thiên Băng thoáng nghĩ một lát, không quên đưa tay vuốt cằm mình.
“Ừm có rồi.”
Đột nhiên cô hét lên, cùng lúc đó có như một tia sáng chạy qua đầu cô, khiến Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng cung nữ, thái giám có mặt đều giật mình.
“Có? Có gì?”
Thái hậu Uy Khánh và hoàng thượng Dương Thiên Phong cùng đồng thanh hỏi lại.
“Lát nữa mọi người sẽ biết.”
Vũ Thiên Băng nhìn mọi người cười tươi tinh nghịch. Khiến cả hai mẹ con có cùng suy nghĩ:
“Nữ nhân này rốt cục là sao đây?”