Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 2: Chương 2: Xuyên Qua!




Tiếng la thất thanh của cô vang vọng một góc trời.

“Á á a a a.... cứu... cứu... tôi... cứu...”

La réo một hồi Vũ Thiên Băng cũng bình tĩnh lại, ngó nhìn mọi thứ xung quanh đánh giá...

“Ủa đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Mình rõ ràng bị rơi xuống nước mà. Hay mình bị die (chết) rồi? Ôi không mẹ ơi, ba ơi, chị Hy ơi, mọi người ơi hu hu hu... gia đình của tôi... cuộc sống của tôi... hic hic...”

Vũ Thiên Băng lại khóc lóc thảm thiết, vì nghĩ rằng bản thân đã chầu diêm vương. Tự biên tự diễn một đoạn dài, cô cuối cùng cũng chịu tự trấn tĩnh lần nữa. Lần trấn tĩnh này, cô bắt đầu quan sát mọi thứ kỹ càng hơn...

Xung quanh Vũ Thiên Băng chỉ toàn cây và hoa. Hình như đây là một vườn hoa to lớn? Trước mặt cô là một hồ nước tĩnh lặng mát mẻ. Cô đánh mắt một loạt rồi chau mày nhìn vào một vị trí...

“Ủa những người kia là ai? Sao họ mặc đồ kì lạ vậy, cứ như trong phim cổ trang nhỉ, hay người ta đang đóng phim? Nếu vậy thì mình vẫn chưa chết?”

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô thoát chốc tươi tỉnh lại...

“Yeah... Nhưng tại sao mình rơi xuống sông, tỉnh dậy lại nằm ở phim trường? Ừm nếu đây thực sự chỉ là phim trường thì... mình phải đi tìm hiểu mới được.”

Sự tò mò, với hàng loạt câu hỏi không hồi đáp trong Vũ Thiên Băng trỗi dậy. Cô vừa đi, vừa nhảy, lại vừa núp núp như đứa trốn trại.

Dừng chân tại một căn phòng, Vũ Thiên Băng nhìn ngó xung quanh. Không có người.... rồi cũng tò mò bước vào trong xem xét.

Cách bày trí căn phòng vô cùng kì lạ. Căn phòng với phong cảnh hệt trên những bộ phim cổ trang cung đấu mà cô đã xem. Nơi đây thật nhiều sách, nếu trên phim sẽ gọi đây là thư phòng?

Vũ Thiên Băng tiến lại gần cái bàn gần đó, tò mò xem xét, tất cả vật dụng trên bàn chỉ toàn là bút lông, nghiêng mực, giấy thô, sách thì toàn chữ hán giống hệt trên ti vi trên, tất cả đều rất lạ. Trong khi đang xem xét, vô tình cô huơ tay làm rớt một cuốn sách trên bàn xuống, bên trong rớt ra một thứ khiến Vũ Thiên Băng nhíu mày đứng hình trong vài giây. Đó là...

“Đó... đó... chẳng phải là nó, sao nó lại ở đây?”

Cô nhặt vật bản thân vừa làm rơi dưới đất lên, xem xét kĩ lưỡng...

“Đúng là nó, sao tấm hình của mình lại ở đây? Chuyện này là sao?”

Đang lúc tập trung tư tưởng, suy nghĩ suy luận về bức hình...

Cộp

Cộp

Cộp...

Là tiếng bước chân của ai đó, nó càng ngày càng to, càng rõ và càng gần...

“Ngươi là ai? Sao dám to gan tự tiện xông vào ngự thư phòng của ta, và còn… ăn mặc kì lạ?”

Một nam nhân xuất hiện trước mặt, đưa mắt nhìn Vũ Thiên Băng chằm chằm như sinh vật lạ, ánh mắt dò xé, trạng thái phòng thủ.

“Ngự thư phòng sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy?”

Vũ Thiên Băng dùng hết công suất não, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hoài cũng không thể hiểu nổi…

“Là diễn viên? Nhưng nếu vậy thì đạo diễn rồi máy quay đâu? Không, đây chắc chắn không phải phim trường vì... Vô lí quá.”

Vũ Thiên Băng đôi mày cứ nhíu chặt lại với nhau, ánh mắt nhìn nam nhân dò xét, rồi lại nhìn ngó xung quanh như tìm gì đó mà không có dấu hiệu trả lời hắn.

Lúc này hắn liền khó chịu khi bị cô ngó lơ, lên tiếng gọi to hơn...

“NÀY...”

Tiếng gọi lớn khiến cô giật mình, cô bực tức đáp trả hắn...

“Này anh ăn nói cho cẩn thận nha. Anh nói, đây là phòng anh, vậy có tên anh không? Còn nữa, tôi là tôi đi vào, chứ không xông vào. Còn gì mà ăn mặc kì lạ? Anh ăn mặc kì lạ thì đúng hơn tôi đấy.”

Khuôn mặt bình tĩnh, đầy vẻ thách thức của cô khiến hắn lắp bắp không nói nên lời.

“Ngươi......ngươi......!”

“Tôi thì sao? Hơi thấp nhưng vô cùng xinh gái.”

Cô tự tin nhướng mày nói với hắn, nét mặt còn có ý trêu chọc nam nhân trước mặt mình. Nam nhân kia không nói được gì thêm, chỉ biết đứng nhìn nữ nhân quái đản trước mặt, với ánh mắt dò xét đủ điều.

Bất chợt, Nam nhân anh tuấn tiến lại sát Vũ Thiên Băng cô. Vũ Thiên Băng thấy hành động này của hắn, liền lùi lại phòng thủ.

Cô lùi thì người đó tiến tới, cứ thế cuối cùng Vũ Thiên Băng cũng bị dồn vào góc tường.

Nam nhân được thế, đột nhiên tiến sát mặt mình tới mặt Vũ Thiên Băng. Bất giác, Vũ Thiên Băng rùng mình và hơi đỏ mặt nghĩ.

“Anh ta… làm cái quái gì vậy chứ?”

Nam nhân vẫn không nói thêm lời nào, tiến lại gần, gần hơn nữa. Và...

“Hahaha. Lấy được rồi, ngươi là đồ ăn cắp.”

Tên nam nhân vừa nói, tay vừa giật tấm hình trên tay Vũ Thiên Băng.

“Ă...n...cắp... sao?”

Vũ Thiên Băng tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt, đang cười như điên như dại. Đoạn này anh nam nhân đúng là bị tả, có phần mất hình tượng.

“Đúng vậy đây là vật của ta, ngươi lấy mà không hỏi ý ta vậy không ăn cắp là gì?”

Nam nhân thản nhiên đáp, tay xoa xoa tấm hình, động tác không nhanh không chậm, như thể đó là một vật quý của hắn.

“Ha ha ha...”

Vũ Thiên Băng nhìn hành động của nam nhân, bất giác cười lớn, khiến hắn giật mình.

“Sao ngươi lại cười?”

Nam nhân đưa bộ dạng khó hiểu vấn đề về phía Vũ Thiên Băng. Cô cố gắng nhịn cười giải thích...

“Tôi hỏi anh nhé, nếu đồ của anh bị người khác giữ, đến lúc anh lấy về mà người đó nói anh ăn cắp. Tôi hỏi anh có tức cười không?”

Nam nhân nhìn ý tứ của cô liền cau mày.

“Ý ngươi là sao?”

“Này sao anh chậm hiểu vậy hả? Ý tôi cái anh đang cầm trên tay anh, là của tôi. Vì tôi chính là người trong đó.”

Vũ Thiên Băng thản nhiên ngồi xuống “uống miếng bánh, ăn miếng nước” nhàn hạ nói. Nam nhân như hiểu ra vấn đề, rồi như để kiểm chứng, hắn nhìn bức hình rồi nhìn Vũ Thiên Băng một lượt một cách khó tin.

“Mà nè sao anh lại có nó.”

Vũ Thiên Băng chỉ tay vào tấm hình hỏi. Nam nhân cau mày một thoáng rồi kể lể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.