Vì lúc nãy đang có Nhược Vy ở đó nên hai người không tiện nói chuyện. Đến khi về phòng, bọn họ mới nghiêm túc ngồi nói chuyện với nhau.
- Chị đừng tiếp tục như thế nữa. Nói hết mọi chuyện và kết thúc luôn đi.
- Chỉ là suy đoán thôi, em lại nghĩ gì nữa?
- Là suy đoán? Chị đùa đấy à? Đừng có giả vờ không biết gì nữa.
- Chúng ta cũng có làm sao đâu. Bớt nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đi, giờ tập trung vào việc bảo vệ Geut.
- Chị muốn làm gì?
- Em nghĩ cung điện nữ hoàng có thể bảo vệ được nó không?
- Không chắc, nhưng chúng ta còn nơi nào sao?
- Bà nội vốn là người thông minh, lại nhanh nhạy, hệ thống an ninh vô
cùng hiện đại với nhiều vệ sĩ canh phòng cẩn mật. Nhưng chị vẫn sợ, bọn
người của POCCDUIS vốn không phải dễ chơi. Nếu không, cũng không có
nhiều nước bị uy hiếp đến thế. Chúng chỉ toàn biết bắt nạt những nước
nhỏ, thông đồng với những kẻ phản quốc trong nội quốc mà liên minh chính trị. Lần này nếu chúng ta không thể giữ được thì coi như có lỗi với tổ
tông bao đời trước.
- Có lẽ chúng ta phải bàn một kế sách vô cùng
toàn vẹn. Nếu chúng chỉ dám tấn công những nước nhỏ như Geut thì chúng
ta phải nhanh chóng liên minh với những quốc gia nhỏ lân cận, một khối
đồng nhất dù toàn những nước nhỏ cũng sẽ phải lớn ngang với những nước
khác như Mỹ, Trung Quốc…, chiến lược đối phó nên bổ sung cho nhau, tận
dụng triệt để điểm mạnh về kĩ thuật. Nếu bọn chúng dám làm càn, khối
liên minh sẽ phải đứng lên ra mặt, cùng uy hiếp đến chỗ chống lưng vững
chãi của bọn họ, tin chắc rằng sẽ thành công.
- Chúng ta liên minh như thế, nói thì dễ nhưng sẽ không thể dừng lại những tranh chấp chính
trị, lãnh thổ, nảy ra nhiều bất đồng như chọn ra một người đại diện cho
khối liên minh ấy. Hầu hết các nước đều muốn độc lập phát triển và giữ
riêng cho mình những thành tựu vượt bậc. Ai biết được bọn người POCCDUIS có liên minh với một nước nào trong đó không. Nếu chúng ta đứng ra để
kêu gọi thành lập khối liên minh, bọn họ có nghĩ đến một vấn đề khác là
chúng ta đang lợi dụng bọn họ để phát triển lên, dù gì Geut vẫn là một
nước nhỏ. Chúng ta không thể như thế mà xảy ra mâu thuẫn rồi dẫn đến
chiến tranh được.
- Chị nói cũng đúng. Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ phải ngồi chờ chết?
- Thứ đáng sợ nhất chính là nội gián. Sợ rằng chúng không chỉ tấn công trực diện mà còn có những nội gián.
- Thế bạn chị không phải nội gián sao?
- Trúc Quân. Chị đã nói rồi, dừng lại đi.
- Em cảm thấy ghê tởm vô cùng. Em khinh bỉ những kẻ như thế. Sống giả tạo kiểu như thế, đến lúc nào mới chết được.
- Em ghê tởm là việc của em, nhưng bạn chị vẫn cứ là bạn chị, mong em tôn trọng chị.
Trúc Hy ánh mắt như lóe tia lửa điện, rồi cũng đứng dậy bỏ đi.
Tầm hai giờ sau, khi Trúc Quân lẫn Trúc Hy đang trong lớp học, cả hai đồng
thời có chuông điện thoại từ Geut gọi tới, cũng đều là báo khẩn. Khi
tiếng “tút tút” ở đầu dây bên kia truyền tới cũng là lúc hai ánh mắt ngỡ ngàng há hốc miệng quay sang nhìn nhau. Sợ hãi, bất ngờ, lo lắng. Đầu
dây bên kia từ cung điện nữ hoàng gọi tới. Con ấn đã bị lấy mất, cũng có nghĩa là Geut đang trên đà sụp đổ, tiến tới một chủ nghĩa khác.
Lúc này thì tụi nó cũng đi ra, nhìn hai người mà cũng không biết nên nói gì. Cuối cùng, Hạ Băng là người lên tiếng đầu tiên:
- Sao thế?
Ánh mắt Trúc Quân như muốn thiêu rụi cả Trái Đất, như muốn xé ra từng mảnh
người đối diện mà giày xéo, chà đạp. Là một nỗi hận thù, căm phẫn đối
với kẻ thù.
- Cậu hỏi “sao thế” à? Cậu không biết gì sao?_Cậu
quay mặt sang phía khác rồi cười to lên một tiếng, mắt đảo đi nhìn lên
cao, thấy rõ sự sắp sửa nổ tung.
Trúc Hy đứng bên cạnh vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt lo âu cúi mặt xuống đất.
- Màn kịch này diễn bao lâu rồi? Mệt không? Khó chịu, bức bối không?_Trúc Quân liên tục phun ra những lời đả kích.
- ..._Hạ Băng cứng đơ người trân trân nhìn cậu bạn. Nhỏ sợ. Nhỏ không biết phải làm gì nữa.
Nhưng Trúc Quân vẫn cười, một nụ cười đểu cáng giả tạo. Đẹp trai một cách lạ kì.
- Là chị tôi quá ngốc nghếch phải không? Hay là tại cậu quá thông minh?
Laz, một trong bộ ba trọng yếu, gián điệp của POCCDUIS. Đúng chứ? Từ đầu đến giờ, mọi chuyện đều là POCCDUIS sắp xếp, cậu vào đây học, và tiếp
cận Trúc Hy.
Tất cả tròn mắt nhìn Hạ Băng. POCCDUIS ư? Một tổ chức vô cùng đáng khinh với những tên sát thủ bẩn thỉu và hèn hạ ư? Và Hạ
Băng là một trong số đó? Đùa ư? Làm sao có thể?
- Lần trước ở Geut là cậu phải không? Cậu tưởng chúng tôi không biết gì sao? Chuyện chúng
tôi bị đánh, là cậu thông báo với tổ chức? Còn bây giờ, Geut bị lấy mất
con ấn, cũng là cậu?_Trúc Quân vẫn tiếp tục._Cậu không cảm thấy sự bỉ ổi của một kẻ phản bội lại sự tin tưởng của người khác hay sao? Cậu quá
khốn nạn, cậu quá bẩn thỉu.
Hạ Băng khóc. Nhưng vẫn cắn chặt môi không nói.
Không biết Vũ An từ xó nào lại nhảy ra dùng ánh mắt khinh bỉ cho Hạ Băng một
cái tát trời giáng, trên mặt cô bạn còn in nguyên năm ngón tay.
- Bà quá khốn nạn, bà quá bẩn thỉu._Vũ An nói, nhắc lại lời Trúc Quân, nhưng lại là một sự nghiêm túc.
Hạ Băng ngẩng mặt lên, cắn chặt môi, mắt đã chứa đầy nước, bị một lớp
sương mù bao phủ mà không nhìn rõ nữa. Ánh mắt dường như là căm phẫn,
hận thù.
- Các ông bà biết tôi thế nào không mà nói thế. Có ai đã
đặt vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ hay chưa? Cảm giác nghẹn lời khi
phải bán đứng người bạn thân nhất của mình. Thử hỏi làm sao tôi có thể
chịu đựng được khi đứng đằng sau mà chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người? Tôi dằn vặt, tôi khó chịu, tôi sợ hãi, ai biết được? Tôi cũng là con
người, ít nhất tôi đang còn trái tim, tôi cũng muốn sống một cuộc sống
bình thường thôi, tôi chẳng muốn là ai hết nữa, chỉ muốn là Dương Hạ
Băng yếu đuối như thế thôi. Nhưng cái gì mới ép tôi phải trở thành như
bây giờ, mọi người ai đã từng hỏi qua? Ai mới là người vô tâm, ai mới là người không hiểu đạo lí?
Những lời Hạ Băng nói là từng nỗi uất
ức, dày vò mà nhỏ phải chịu. Từng lời như thấm vào da thịt mỗi đứa. Còn
Trúc Quân, nỗi ghê tởm của cậu đối với Hạ Băng khi bắt gặp ánh mắt ấy
lại không thể tiếp tục được nữa, cổ họng như có cái gì đó chặn lại, khô
rát. Cậu cảm thấy đáng thương, cậu cảm thấy như mình sai ở đâu đó. Cậu
không thể khinh bỉ, không thể hận thêm được nữa.
…
Vì Geut
xảy ra việc lớn như thế nên tất nhiên, Trúc Quân và Trúc Hy phải có mặt
càng sớm càng tốt, không thể cứ ngồi chờ chuyện xấu lại xảy ra tiếp.
Việc này vẫn được giữ kín để tránh mọi người hoang mang.
Cả điện
chính tập trung tất cả những người thuộc hoàng tộc, vẻ mặt ai nấy đều
căng thẳng tột độ. Chiếc bàn tròn lớn ở giữa đã kín người ngồi, tất cả
đều im lặng lo về kế sách đối phó. Chiếc điện thoại bàn đặt trên bàn đột nhiên kêu to, một số lạ. Nhưng Trúc Hy vẫn nhấn nút nghe, đồng thời bật luôn cả loa ngoài.
“Xin chào Geut. Mọi người có phải đang rất lo
lắng về tình trạng hiện giờ của dân tộc mình? Thật là ngàn cân treo sợi
tóc mà. Xin gởi lời chia buồn đến các vị. Rồi đây, Geut sẽ đổi mới hoàn
toàn, không còn chính sách của các người nữa. Nhanh thôi. Và tôi còn mấy lời muốn nói đến hai vị Nhã Trúc Quân và Nhã Trúc Hy. Các người thật
ngốc nghếch đấy. Các người tưởng rằng tổ chức tin tưởng Khâu Hạ Băng đến nỗi mang hết trọng trách lần này giao cho nó ư? Tổ chức đâu có ngu như
vậy, tổ chức sớm đã cho người theo dõi từ lâu rồi. Con bé ấy vẫn cứ tin
rằng tổ chức không biết gì mà cứ chơi trò mèo vờn chuột mãi. Hôm qua con bé ấy cũng vừa gọi điện đến tổ chức đòi dừng lại, nó bảo không thể tiếp tục sống trong tội lỗi. Còn lần ở Geut nữa, với thực lực của con bé ấy, nó thừa sức để lấy được con ấn, nhưng nó đã cố ý nhường các ngươi. Điểm sai lầm lớn nhất của các người chính là không tin tưởng người khác. Một lũ nhóc ngây thơ. Gửi lời tới con bé ấy rằng: chuẩn bị sẵn sàng cho
những việc đã làm đi.”