Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, cũng vừa đúng lúc Linh San và Băng Di trở về, tụi nó quyết định đi liên hoan.
- Băng Di, bà đừng có ngồi im lặng mãi thế, tôi sợ._Vũ An nhìn Băng Di đang cúi mặt khuấy khuấy mấy viên đá trong cốc nước.
- Nói gì được?_Băng Di chán nản tựa lưng vào ghế, xoay mặt sang nhìn Vũ An.
- Chắc bà có nhiều điều muốn nói._Thiên Duy bên cạnh xen vào._Thế này
nhé, bắt đầu từ chuyện của bà đúng không. Chuyện sẽ chẳng xảy ra nếu hôm đó Hạ Băng không mượn máy của bà và nhìn thấy những dòng chữ không nên
xem: “Nhật ơi, tôi yêu ông”. Dòng chữ ấy tất yếu đã làm cho người khác
nảy sinh nghi ngờ và trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cái tin ấy đã truyền hết hang cùng ngõ hẽm của trường. Và cả trường càng chắc chắn
hơn khi thấy hành động ôm vai bá cổ thân mật của bà với Minh Nhật và câu nói: “Thì ông biết tôi thích ông mà”. Băng Di, sao bà lại có thể thích
Minh Nhật được, tại sao lại là Minh Nhật? Vì câu nói của bà mà Minh Nhật đã phải mất ăn mất ngủ vì sung sướng, bà biết không?_Thiên Duy mặt đối
mặt với Nhược Vy, ánh mắt chân thành, vẻ mặt cũng chân thành.
- Dẹp._Vừa nói Minh Nhật vừa quắc mắt nhìn Thiên Duy, sẵn tiện lấy chân đạp cậu bạn vài cái.
- Vậy là mọi người cho rằng tôi thích Minh Nhật?
- Tất nhiên là không, Băng Di, nhìn tôi này, tôi sẽ không cho rằng bà thích Minh Nhật, bởi một điều chắc chắn rằng bà thích tôi.
- Ngậm cái miệng thối nhà ông lại.
- Được rồi, đang kể chuyện mà…Cho đến một ngày, Nam Di đến trường tìm bà
và vô tình để lộ ra việc bà thích Nhật, không nghi ngờ gì nữa, Nhật ở
đây chính là Nhật Bản chứ không phải Minh Nhật, còn hành động của bà,
sau khi chúng tôi xem xét lại và thấy hành động đó là một hành động xảy
ra thường xuyên. Nếu hành động đó đặt trong một ngày khác thì sẽ không
có nhiều mối nghi ngờ, nhưng thật buồn là lại xảy ra khi mọi người nhìn
thấy dòng tin nhắn kia. Sang chuyện của Hạ Băng, chính xác là cho tay
chân của Phương Tường Vy làm, theo như lời Minh Nhật kể thì cách đó mấy
ngày, Minh Nhật đã cảm giác có người theo dõi, có lẽ đó là sự thực, rồi
sau đó, vì Hạ Băng là người duy nhất, vô tình chứng kiến việc của Minh
Nhật nên lợi dụng điều đó mà Phương Tường Vy loan tin cả trường trên
danh nghĩa Hạ Băng, tiếp tục gây nên những hiểu lầm. Phương Tường Vy lại một lần nữa chuyển hướng sang ác ma, phải nói là cô ta rất cao thâm,
không hành hạ thể xác mà là hành hạ về nội tâm. Lần đầu thì cô ta lấy
trộm hộp phấn của một cô giáo trong trường, bôi lên áo khoác và cố ý va
vào ác ma cho mùi hương ấy lan vào quần áo của ác ma, sau đó thfi cô ta
đi thay áo và trở lại chỗ ác ma lúc đang giúp giáo viên kia tìm hộp
phấn, cuối cùng phát hiện ra mùi hương ấy trên người ác ma. Đến lần sau, cô ta cố tình nói những lời đả kích với ác ma, khiến ác ma phân tâm và
không làm được bài kiểm tra định kì của trường, kết quả ác ma bị đuổi
đi, nhưng cũng rất may, bọn tôi đã đến kịp lúc, dùng “làm nũng đại pháp” nhằm đối phó với ông hiệu trưởng, buộc ông thầy phải quyết định giữ ác
ma ở lại trường. Vũ An, kể tiếp đi, mệt quá._Thiên Duy vơ lấy cốc nước
trên bàn uống cạn.
- Việc tiếp theo là Nhược Vy đã tiết lộ cho
Phương Tường Vy việc Hạ Băng sợ bóng tối, nhân buổi chiều Hạ Băng làm
trực nhật đã khóa cửa nhốt Hạ Băng ở trong, cửa sổ cũng bị buộc chặt,
điện bị ngắt, bên trong tối om, Hạ Băng vội lôi điện thoại ra thì chợt
nhớ buổi chiều Nhược Vy đã chơi hết pin, cục nạp dự trữ cũng bị mượn
luôn. Lúc bọn tôi ở phòng thì vô tình thấy một tờ giấy của Hạ Băng bảo
rằng nhỏ làm trực nhật xong sẽ sang chỗ Dĩnh Nhi, nhân tiện nhờ bọn tôi
mua thuốc đau bụng giùm nhưng thật chất tờ giấy đó là do Nhược Vy giả
mạo nét chữ của Hạ Băng viết nên. Lúc bọn tôi ra ngoài đường thì một
chiếc xe chở hàng Phương Tường Vy thuê đã đi với vận tốc khủng khiếp lao về chỗ bọn tôi nhằm lãm gãy mấy cánh tay, cánh chân, nhưng lại gặp sự
cố nên không thể tiếp tục. Lúc đó, khi bọn tôi trở về thì thấy Nam Di đã bế Hạ Băng bị ngất trên tay về kí túc. Tiếp theo, bọn tôi nhận lời
thách đố của bọn Tạ Vũ Thành là điều tra thật chi tiết về cô bé Mẫn Hàn
Cát lớp 7S, thế là bọn tôi đột nhập vào phòng bảo mật hồ sơ trộm tài
liệu. Vì không biết ông thầy hiệu trưởng cưng chúng ta, lại thấy nếu học sinh vào phòng bảo mật thì sẽ bị kỉ luật nên Phương Tường Vy đã chụp
lén lại, đem đến cho ông thầy hiệu trưởng coi, bọn tôi lúc đó còn nghi
ngờ Tạ Vũ Thành. Đến hôm sau, Nam Di do vô tình biết được một số chuyện
vào hôm đến trường tìm bà nên hẹn gặp Nhược Vy ra sân sau nói chuyện,
khuyên nhủ, Phương Tường Vy liền đứng đằng sau đánh ngất Nam Di đi, lợi
dụng buộc bọn tôi phải xuống nhà nho bỏ hoang của trường, đánh ngất cả
bốn đứa và trói lại.
- Sau đó thì Tạ Vũ Thành do thấy tờ giấy uy
hiếp của Phương Tường Vy nên đã chạy xuống nhà kho cứu bọn tôi, Nam Di
sau khi bị đánh ngất thì được đưa vào phòng y thể. Trong buổi tham quan
định kì mới đay, khi ác ma đứng bên mép hồ, biết được việc ác ma dị ứng
với nước hồ, nhân lúc mọi người đã đi nghỉ trưa, Phương Tường Vy từ đằng sau tiến lại gần. Lúc chuẩn bị đẩy ác ma xuống thì bọn tôi chợt nhìn
thấy và nhanh tay chạy lại, mượn cớ check-in cùng ác ma mà lôi ác ma đi. Phương Tường Vy dường như đã chiu đựng đến cực điểm, liền bàn kế với
Nhược Vy, nhanh chóng kết thức mọi chuyện. Trong lúc Nhược Vy gọi bọn
tôi xuống canteen nói chuyện thì Phương Tường Vy bắt đầu hành động với
ác ma, đó chỉ là cái kế để tách bọn tôi và ác ma. Khi đó, Nam Di cũng
đến, bọn tôi bắt đầu khuyên nhủ Nhược Vy và nhỏ đã bắt đầu lung lay, chỉ chậm rãi nói: “Nhà kho bỏ hoang lần trước”. Bọn tôi phát hiện có điều
gì đó không ổn, liền chạy nhanh tới đó, đúng như dự đoán, ác ma đang bị
trói, Phương Tường Vy trên tay cầm con dao, ba người giữ chặt cô ta, hai người còn lại trói. Lúc này thì đến lượt Linh San gọi về đấy, bảo rằng
Phương Tường Vy là chị họ. Sau cùng, Nhược Vy bước đến gần Phương Tường
Vy, đưa điện thoại bảo Đình Vũ gọi về, hình như anh ta bảo không thích
Phương Tường Vy hay sao ấy, thế là cô ta liền đau đớn mà bảo rằng sẽ về
Nhật. Câu chuyện đến đây là kết thúc._Hạ Băng tiếp lời.
- Hình như đi hơi xa thì phải._Dĩnh Nhi từ đằng sau bước tới chỗ tụi nó đang
ngồi._Không ai thắc mắc về những chuyện của chị Băng Di sao?
Tụi nó khó hiểu nhìn Dĩnh Nhi đang kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống:
- Em biết sao?
- Việc bỏ thuốc ngủ vào nước anh Minh Nhật là em làm, việc lấy trộm bài
khảo sát cũng là em làm, việc thuê cô đầu bếp dưới canteen bảo chị Băng
Di nhờ cô ấy đi mua thuốc cũng là em làm. Lúc ấy em đã cố tình dụ anh
Thiên Duy ra ngoài đi dạo và cố tình đi qua phòng anh Minh Nhật để thấy
chị Băng Di đi ra. Trước đó em đã nhờ chị Băng Di phòng anh Minh Nhật
lấy hộ em quyển sách và đã sớm kẹp trong đó chiếc bao nhỏ có ghi chữ
“thuốc an thần”, có lẽ vì ngại việc một người con gái vào phòng con trai nên chị Băng Di mới lén la lén lút, và cũng vì phản xạ tự nhiên nên lúc đó khi nghe em gọi chị ấy mới giật mình, không kịp giải thích thì đã bị em cắt lời. Đến sau, khi mọi người nhìn thấy chị Băng Di tát em, cái
tát đó là thật nhưng đó lại là do em nói kích chị ấy trước, nói về tình
bạn của chị ấy nên mới tức giận mà tát em._Dĩnh Nhi cười cười giải
thích.
- Tại sao?
- Thử thách tình bạn.
Dĩnh Nhi tuy chỉ nói ra có bốn từ nhưng ý nghĩa thì lại vô cùng sâu sắc.
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, coi như chỉ là thử thách một chút thôi._Minh Nhật vui vẻ quay sang khoác vai Băng Di.
Nhân tiện, cô nàng giơ tay lên thưởng cho cậu bạn một cái tát thật kêu.:
- Đùa chứ, lần trước tát tôi còn chưa tính sổ. Nhớ lấy.
- À, anh Minh Nhật, phản ứng của anh cũng hơi bình thường hóa đấy chứ,
đừng có nói với em là anh nghĩ đến một số việc từ trước rồi đấy, như vậy thì hơi ảo tưởng quá thì phải._Dĩnh Nhi nhìn Minh Nhật ánh mắt lộ nét
cười.
- Bình thường hóa? Chuyện gì?
- Facebook. Tỏ tình. Hacker…Ha ha ha. Anh tin là thật à?_Dĩnh Nhu phá lên cười.
Minh Nhật bỗng nhớ đến lời tỏ tình của Trúc Hy trên Facebook, không phải đấy chứ?
Cậu bạn nhìn Dĩnh Nhi cười mà như mếu, miệng phát ra mấy tiếng cười giả lả: “Hờ hờ hờ hờ. Quả thật là rất buồn cười”.
…
Minh Nhật và Băng Di sau buổi liên hoan liền dẫn nhau ra sân sau trường tâm
sự. Cả hai thoải mái nằm xuống bãi cỏ gần đó, khẽ để ánh trăng dịu mát,
hiền hòa chan chứa cơ thể rồi cứ thế ngắm nhìn những vì sao đang tỏa
sáng lung linh trên kia.
- Băng Di, bà thích ai chưa?
- Rồi, có một người. Còn ông?
- Cũng rồi. Người đó không hiền lành, nhưng lại sở hữu một đôi mắt to
tròn ấm áp luôn chứa đầy hi vọng, một đôi mắt biết nói và một tâm hồn
rất đẹp, là người đủ sức mạnh, luôn luôn như thế, như thể mình nắm được
cả thế giới vậy._Nói đến đây, đôi mắt chân thành của Minh Nhật xoáy sâu
vào đôi mắt to tròn của Băng Di_Là…
Băng Di liền đứng bật dậy, tức tối ném cho Minh Nhật cái nhìn khinh miệt:
- Nói ai vậy?
Cậu bạn vẫn như thế, nụ cười ấm áp, chan chứa hi vọng và niềm hạnh phúc vô
biên. Ánh trăng đọng lại trên mặt cậu, trông cậu chẳng khác nào một
chàng hoàng tử, và chàng hoàng tử ấy, sẽ làm thế nào để trở thành một
chàng hoàng tử thật sự?
- Thì người tôi thích._Minh Nhật khẽ buông một câu.
Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, không khỏi khiến cho Băng Di có thêm suy nghĩ sâu xa, có lẽ nào…
Cô bạn mặt hơi đỏ, khéo léo ẩn vào trong bóng tối và bỏ đi. Minh Nhật nhìn theo, khẽ cười: “Không phải bà đâu, Băng Di ạ”. Tất nhiên, Băng Di vẫn
có thể nghe được câu nói này. Nước mắt nhỏ bắt đầu rơi, rồi cứ thế rơi
xối xả cho đến khi nhỏ không kìm được mà cắn chặt môi khỏi bật ra tiếng
nấc. Nhỏ khóc vì cái gì? Nhỏ đau vì cái gì?
Trong cuộc sống, sẽ có lúc ta bắt gặp một cái gì đó, có thể là sức cuốn hút về bản thân gây
nên những ảo tượng vũng về, đẻ rồi khi ta chấp nhận đó là ảo tưởng lại
không dám tự mình cắt đi những ảo tưởng đó, cho đến sau này, một cách
dứt khoát, lập tức khi ta cắt bỏ được lại là lúc mà trái tim nhói đau.