“HẢ?”_ 3 lần, 3 lần những bậc thang kia đã khuyên tụi nó nên
ở lại. Có thể trùng hợp vậy sao?. Không thể nào, không thể nào. Tụi nó vẫn cố
chấp không chịu tin vào bậc thang trước mặt. Chẳng lẽ nhà Thiên Duy có ma thật.
Càng nói tụi nó càng cảm thấy hoang mang, mồ hôi vì phải đi nhiều lần này được
dịp phát sinh nhờ sự lo lắng này. Chính xác là tụi nó đang đứng trước cửa phòng
Thiên Duy. Tiến một bước rồi lại lùi một bước, cứ thế 10 phút rồi mà tụi nó vẫn
chưa bước được vào bên trong, vẫn chưa có thể nhìn thấy nét mặt gian xảo của ai
kia. Có một người trong số tụi nó vẫn đâu biết rằng mình là mục tiêu của cái kế
hoạch quái dị kia hay cũng có thể là một con mồi, một con mồi quan trọng trong
cuộc săn đầy cạm bẫy được ai đó vạch ra.
Trong căn phòng bỗng phát ra tiếng nói
- Vào thì vào đi, đứng đó làm gì nữa, các ông bà bộ muốn ngắm
nhà tôi hả, hay là GATO vì không được như nhà tôi_ Thiên Duy đầy kiêu hãnh nói
vọng ra
Thiên Duy đang nói đấy ư? Tụi nó như chôn chân tại chỗ.
Sao... sao...
- Sao tôi biết chứ gì?_ giọng nói mang hơi nét khó chịu. Cậu
tức khi phải dán chặt vào cái màn hình vi tính mất 10 phút để theo dõi nhất cử
nhất động của tụi nó, bước một, lùi một. Cứ như vậy thì cho dù cả đời cũng chẳng
bước vào phòng cậu được. Tụi nó không vào thì cậu sẽ đưa tụi nó vào. Cố chấp với
Vũ Minh Duy à? Để xem...
Đúng, tụi nó đang thắc mắc vì sao cậu biết tụi nó đang đứng ở
ngoài mà nói vậy. Nhưng chẳng đứa nào hé miệng mà hỏi cả, bởi chúng đang còn một
lòng kiêu hãnh ngang vút trời. Kỉ lục, kỉ lục, đúng là kỉ lục mà. Nhớ lại xem,
tụi nó đã đi được 20 tầng nhà của tỉ phú Vũ Thiên Hải - papa của Thiên Duy rồi
đấy chứ. Nói đến đây, các bạn cũng tưởng tượng ra được những cực hình của tụi
nó rồi đấy. Vâng, nhà của tỉ phú mà, bậc thang cũng phải khác người tí chứ, dài
ngoằn nghèo, những bậc thang uốn lượn hết sức dẻo dai thành hình vòng tròn, bán
kính 1 mét, chúng cách nhau 35 cm. Kể ra thì tụi nó cũng superman đấy chứ, mới
sáng sớm mà đã đi 20 bậc thang thế kia, hết uốn sang bên này rồi lại lượn sang
bên kia, phải chạy maraton đường dài trên những bậc thang ghồ ghề, 15 phút như
đứng chôn chân tại chỗ, chưa một ngụm nước, một miếng ăn nào. Đáng để học tập
đây...
Nhưng ‘sức chịu đựng của con người cũng có cái giới hạn của
nó thôi chứ’. Tụi nó sắp chết khát rồi. Đành vậy, cánh cửa thứ 21 trong tháng
thăng thiên. Tụi nó đạp phăng cách cửa ra, mồ hôi đứa nào đứa nấy đều túa như
mưa. Thiên Duy nhìn thảm cảnh trước mặt mà không khỏi... thích thú. (À, Thiên
Duy đang ở phòng khác rồi, chứ không phải phòng lúc nãy nữa đâu, sẵn phòng mà.
Giờ thì hết thắc mắc rồi nhá). Tụi nó nằm rũ rượi trên sàn nhà, tức mà không
nói được câu nào, đã thế thằng Thiên Duy đáng ghét lại còn bò lăn lộn trên giường
mà cười nữa chứ. Tụi nó như thế là tại ai?
- Cười gì mà cười? _ câu nói mang đầy tính đe dọa được Trúc
Hy phát biểu rành rọt, mệt nhọc
Được thể, Thiên Duy càng cười to hơn khiến tụi nó càng sôi
máu hơn. Được 5 phút thì Thiên Duy không còn cười nữa, tụi nó cũng hạ hỏa rồi
(nhờ uống 10 lít nước nhà cậu bạn đấy ạ). Thiên Duy lấy lại sự nghiêm túc
- Các ông bà biết giá của những đồ cổ đó không mà mang ra
chơi bầu cua hả?
- Đại ca tha tội_ Vũ An ngọt ngào
- KHÔNG BAO GIỜ_ Những lời nói ngọt ngào kia của anh chàng
Vũ An vẫn không lay chuyển nổi Thiên Duy
- Đại ca_ Lần này là Băng Di
- Nợ lần trước cộng nợ lần này nữa, tính ra khoảng hơn 101
triệu, mỗi người đưa tôi khoảng 500 ngàn 600 đồng
Tụi nó xém chút xỉu, không ngờ con của tỉ phú nổi tiếng nhất
châu Á mà cũng chi li tính từng đồng như vậy. Đi ra một góc khác thảo luận, cách
chỗ Thiên Duy không xa, tụi nó bắt đầu đưa ra những sáng kiến khác nhau, nói nhỏ
vừa tầm để Thiên Duy không thể nghe thấy.
Linh San: “Hay là chúng ta đánh xỉu thằng cha Thiên Duy đi”.
Ý kiến đó ngay vừa khi đưa ra đã bị dập tắt. Không nhớ đây là nhà ai sao? Đánh
xỉu con trai cưng của tỉ phú thì chỉ còn nước đăng kí cơm tù đi là vừa
Minh Nhật: “Chúng ta lấy trộm máy bay của lão Thiên Duy đi”.
Vâng, lấy thì dễ, nhưng có ai biết lái máy bay không?
Hạ Băng: “Hay dùng điệu hổ li sơn-dụ rắn khỏi hang đi”. Lại
tiếp tục bị dập tắt một cách phũ phàng. Dụ, thì dụ bằng cách nào đây? Con rắn độc
Thiên Duy đâu có ngu như vậy
Thiên Duy vẫn ung dung ngồi trên giường, có chút tò mò về sự
thảo luận của tụi nó. Nếu biết những cái biệt danh ‘thằng cha’, ‘lão’, ‘con rắn
độc’ được tụi nó gắn cho một cách phũ phàng thì không biết Thiên Duy sẽ đi đốt
nhà từng đứa bằng cách nào
Trúc Hy sau một hồi im hơi lặng tiếng rồi cũng ‘em đã trở lại
là lợi hai hơn xưa’ : “Trong chúng ta, Băng Di chơi thân với hắn ta nhất, hay
là... một mạng đổi mười tám mạng đi. Coi như Băng Di tu tâm tích đạo đi. Dù sao
bà cũng mạnh mẽ đầu đội trời chân đạp đất mà, đúng không?”
Năn nỉ ỉ ôi, Băng Di đành chấp nhận ‘cuộc đời xô đẩy’. Nhỏ
chơi với Thiên Duy từ hồi 2 tuổi nên chắc cậu bạn cũng không làm gì qúa đáng lắm
đâu.
Cái gật đầu mà tụi nó mong đợi nhất từ Băng Di cũng đã xuất
hiện...
Và, then chốt bây giờ là nói chuyện với Thiên Duy.
Thương lượng, thương lượng rồi thằng cha Thiên Duy cũng đồng
ý.
Hay thật, tụi nó thấy thật may mắn, yêu cậu bạn Thiên Duy
đáng yêu của tụi nó biết chừng nào. Băng Di đã ở lại hang rắn và tụi nó thì đi
về. Và nếu tụi nó biết hết mọi chuyện thì sao nhỉ. Mọi chuyện là do con người tạo
ra chứ không phải số phận hay vô tình gì gì đó. Bức màn đằng sau Thiên Duy vẫn
đang mở ra, chờ đợi tụi nó một cách vô thức. Đúng, rồi tụi nó sẽ biết, bí mật
đó...