Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé

Chương 17: Chương 17




Nắng ấm len lỏi qua từng kẽ lá, từng ô cửa sổ; những bông hoa cẩm tú, lưu ly đua nhau khoe sắc dưới bầu trời chói lọi này; từng đám mây hờ hững trôi một cách yên bình. Khung cảnh tĩnh lặng này không tồn tại được bao lâu thì đã bị phá vỡ bởi những tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, nhức óc, kèm theo những tiếng ngáp thật dài, thật ‘có duyên’....

Mặt trời lên... Ngày mới bắt đầu...

Sân trường thoáng chút vắng bóng người giờ đây trở nên nhộn nhịp, hòa vào cùng cuộc sống tươi vui, ồn ào vốn có nơi đây...

Khác hẳn với sự nhộn nhịp ngoài kia, không khí nơi phòng học lớp ‘dê’ ủ rũ, ảm đạm thấy rõ. Tụi nó nhìn lên chiếc bảng xinh tươi mà chẳng có gì xa lạ cả. Bất giác, tụi nó thầm rủa ông trời, ngày nào cũng lặp lại cái công việc đi học này thì trại thương điên không sớm thì muộn tụi nó cũng sẽ được ‘ghé thăm’. Nhưng cũng may, hôm nay chỉ học có hai tiết thôi vì trường có việc, không thì... ôi thôi rồi...

Tiết đầu là Sử...

Một ông thầy hiền lành, ôn nhu, rất thương tụi nó... sẽ là một khởi đầu thú vị của ngày hôm nay

Nhớ lại một năm trước, khi tụi nó đang học lớp 8, cũng tiết Sử, mà đứa nấy đứa nào cũng phải bật cười thành tiếng khi nhớ lại cảnh ông thầy lúc đó

*Một năm trước

Bước vào lớp với một gương mặt vô cảm, khiến tụi nó không khỏi tình trạng tò mò. “Nhà thầy có chuyện gì sao?”

- Cả lớp... Đứng_ Tiếng nhỏ Trúc Hy dõng dạc, lôi tụi nó trở về thực tại

Không gian im lặng đến nghiêm trang bao trùm cả căn phòng

Nếu như là mọi hôm thì tụi nó đã chuyện trò ríu rít (mặc dù là đang đứng chào thầy) bởi ông thầy này rất hiền mà nhưng hôm nay...

Chẳng nói chẳng rằng, ông thầy đứng trên bục giảng. Thoáng chớp, trên tay ông thầy lúc này đã là chiếc giầy vừa tháo ra dưới chân. Vẫn gương mặt hình sự đó, ông thầy bước đi thật hùng dũng về phía cuối lớp. Tất cả, bao gồm cả tụi nó nhìn thầy bằng con mắt kinh ngạc lẫn sợ hãi. Bởi, một điều rằng, ông thầy chưa bao giờ hành động một cách nghi ngại như thế này

Bất chợt, ông thầy dừng lại , đưa con mắt sắc lẹm nhìn một lượt xung quanh lớp học, thanh âm khàn khàn của tuổi già vang lên

- Các em có sợ không?

- Có ạ_ Cả lớp vẫn chưa hết kinh hãi

- Các em có cảm thấy hãi hùng không?

- Có ạ

- Các em có cảm thấy nặng nề không?

Vẫn là “Có ạ”

Hàng loạt câu hỏi bao quanh chủ đề ‘sợ hay không’ được ông thầy đưa ra một cách triệt để. Và câu trả lời nhận được từ các học viên vẫn là “có ạ”

- Các em thấy sợ hãi, nhưng nỗi đáng sợ đó vẫn chưa thể so sánh với sức tàn phá nặng nền nhất, khốc liệt nhất, thiệt hại nặng nề nhất trong lịch sử nhân loại của cuộc chiến tranh thế giới thứ hai năm 1939-1945. Và bài học của chúng ta hôm nay sẽ là “Chiến tranh thế giới thứ hai”

Cả lớp nhìn thầy, ngạc nhiên, bất ngờ...Không ngờ, ông thầy này vui tính thế, dọa tụi nó sắp ngất

Lấy lại dáng vẻ hiền từ, ông thầy cùng nhập hội với tụi nó, bắt đầu một tràng cười hả hê. Tiết học đã trở nên vui nhộn, không còn ảm đạm như mọi hôm nữa. Đúng là một ông thầy có kinh nghiệm...

*Hiện tại

Mải suy nghĩ mà tụi nó không biết, giờ ra chơi đã đến tự lúc nào... Một tiết học trôi qua mà chẳng có chữ nào dám to gan lọt vào đầu tụi nó

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tâm trạng thoải mái, tụi nó cũng chẳng xuống canteen nữa làm gì cho mệt...

Tiết thứ hai, tiết Thể Dục

Một thầy trẻ tuổi, cưng chiều tụi nó, có vẻ vẫn còn teen lắm... một giải pháp thích hợp để tụi nó có thể chơi đùa ở tiết cuối này

- Hôm nay chúng ta sẽ học về các động tác đơn giản_ tiếng thầy thể dục văng vẳng bên tai từng đứa tụi nó

Hiện tại thì tụi nó đã tập trung đông đủ ở sân thể dục với những bộ đồ thể dục hàng hiệu của trường

- Chuẩn bị... Bước đầu tiên, giơ hai tay lên không trung tạo thành hình chữ V. Bước thứ hai, giữ nguyên hai tay, đồng thời gập nửa người trên xuống, hai bàn tay chạm cổ chân...

-Thầy ơi, cẩn thận lộ hàng kìa_ giọng nói trong trẻo của anh chàng Vũ An được xướng lên, thu hết sự chú ý của mọi người

Sau 5 giây căng thẳng, không hiểu chuyện, tiếng cười giòn giã cũng vang lên khắp cả một góc sân thể dục

- Thôi, học tiếp nào_thầy thể dục vui vẻ nhìn những đứa học trò quậy phá của mình_ bây giờ chúng ta học võ

Tụi nó háo hức, bởi đây là lần đầu tiên trường tụi nó dạy võ...

Ông thầy mỉm cười. “Chắc các em lần đầu tiên học võ nên mới háo hức như thế này đây”

- Đầu tiên là Hạ Băng_Tiếng nhỏ lớp trưởng dõng dạc

Thấy Hạ Băng chân yếu tay mềm ông thầy khẽ lắc đầu, có lẽ sẽ khó dạy lắm

- Em cố gắng nhé_ Nói một câu như an ủi, ông thầy cảm thông nhìn Hạ Băng

Cả hai thầy trò đứng vào sân tập, thầy nhẹ nhàng hướng dẫn Hạ Băng từng động tác cơ bản

- Xong rồi, giờ em thử thực hành đi nào, cứ xem như thầy là đối thủ của em nhé. Dùng hết sức lực mà đánh

Hạ Băng chuẩn bị tư thế

Đầu tiên là một cái đá vào chân ông thầy. Nhưng trật... cái lắc đầu từ ông thầy hiện rõ vẻ thất vọng

Tiếp theo, Hạ Băng không nản lòng, dùng hết sức bình sinh, hết đấm rồi lại đá, hết thụi rồi lại thúc, hết tránh rồi lại né...

Kết quả, một thắng một thua... Người thắng đang đứng cười hả hê nhìn người thua cuộc – đang nằm sõng soài dưới đất

Không sai, Hạ Băng đang cười hả hê nhìn ông thầy

Cả lớp trố mắt ra mà nhìn, tuy biết Hạ Băng có võ nhưng cũng không thể ngờ được là cao thủ thế này

- Sao bà ra tay nặng thế_Minh Nhật ái ngại nhìn cô bạn ‘hiền lành’

- Thì thầy nói dùng hết sức mà_Hạ Băng thơ ngây đáp trả

- Sao em giỏi thế_ ông thầy im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng thốt lên được một câu

- Chuyện... đai đen Karate mà thầy_ Hạ Băng đắc chí

Cả lớp ngạc nhiên, trố mắt ra mà nhìn cô bạn ‘chân yếu tay mềm’ của mình, ông thầy xỉu ngay tại chỗ, lấy trứng chọi đá rồi, quả thật là sai lầm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.