- Sao các em lại nỡ làm vậy với cô, tại sao lại đùa giỡn với
tình cảm của cô?
- Bọn tôi ư? Làm sao nào? Bọn tôi đã làm gì cô nào? Chẳng
qua là bọn tôi muốn thấy cô đừng quá nhu nhược trong mắt mọi người mà thôi
Chẳng lẽ, đây là người mà cô đã và đang yêu. Sao cậu ta lại
đối xử với cô như vậy. Cô cũng không biết nữa. Phải chăng, cô quá nhu nhược như
lời cậu học trò nói? Phải chăng, cô đã sai quá nhiều? Và cứ thế, nước mắt lại
tuôn rơi...
- Lí do gì các em lại phải làm vậy, lại phải hành hạ cô, lại
phải làm cho cô mất hết mọi thứ, làm cho cô không còn gì hết nữa, trong tay cô
giờ đây chỉ còn là hai bàn tay trắng, tình cảm cũng không còn nữa rồi
- Lí do? Nực cười thật...
- Các em nói đi, cô làm gì sai sao?
- Cô cũng thật dễ quên đó chứ. Mai Đình Phong, cô còn nhớ chứ?
Cô có nhớ cô đã làm gì với người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất không, với
người anh trai luôn yêu thương tôi, luôn bảo vệ, che chở, ủng hộ tôi không?
- Anh trai???
- Đúng vậy, người vì cô mà chết đấy, cô thấy vui không. Cô
được tự do rồi chứ nhỉ?
Cô khóc, khóc ngày một to hơn. Những lời Đình Vũ nói như cứa
vào trái tim đã bị tổn thương của cô, ngày một sâu hơn...
Trời mưa, mưa bắt đầu to hơn, xối xả phả vào gương mặt xinh
đẹp của cô...
Người ta nhìn thấy, một cô gái gương mặt ưu tư, đưa tay hứng
những giọt nước mưa trong suốt dưới cơn mưa dữ dội này...
Nhưng người ta đâu có thấy những giọt nước mắt đang rơi trên
khuôn mặt cô, người ta cũng đâu thấu nỗi đau đang dằn xé trong tâm can cô chứ...
Một mình cô lạnh lẽo nơi đây, trên một thế giới hơn 6,5 tỉ
người mà cô vẫn cảm thấy lạc lõng...
“Đình Phong, em xin lỗi... Em thật vô dụng phải không? Lúc
nào cũng chỉ biết đến hai từ ‘xin lỗi’. Em biết anh yêu em và em cũng như vậy.
Nhưng lương tâm không cho phép em thích anh, không cho phép em làm tổn thương
người bạn thân của mình, người bạn thân đang thầm yêu anh. Những gì Đình Vũ làm
với em hình như đã là quá nhẹ đối với những tổn thương em gây ra cho anh phải
không? Tại sao, vì một đứa ích kỉ như em mà anh phải lìa xa cõi đời nay để đến
một thế giới khác, không người thân, không bạn bè, không anh em, không họ
hàng... Anh có nghĩ rằng, khi anh chết thì có biết bao nhiêu người buồn không,
anh có nghĩ đến bố mẹ và đứa em trai mà anh luôn yêu thương không? Họ sẽ buồn
thế nào? Phải chăng, em đã quá nhu nhược như lời Đình Vũ nói. Anh bảo em hãy
luôn mạnh mẽ ư? Vậy thì, từ nay em sẽ cố gắng trở nên băng lãnh, sẽ trở nên vô
cảm, sẽ trở nên cứng rắn, sẽ không cười nữa. Anh cũng sẽ không còn thấy con người
nhút nhát, hay cười, tinh nghịch của em nữa đâu...”
Một quá khứ, tưởng chừng như đã bị chôn vùi. Nay lại được
khơi lại và trở thành nước mắt, làm thay đổi một con người, một con người từ
đáng yêu, hay cười đến lãnh khốc. Dĩ vãng sẽ để lại một dư âm gì đó rất khó
quên trong mỗi con người, sẽ là nguồn động lực lớn nhất cho cô gái kia, trở
thành một người khô khan, vô cảm...
Đã 4 năm trôi qua, nó lại ùa về trong trí óc cô, thật rõ...
Nó như một cơn ác mộng mà cô chẳng thể nào quên được, và hôm nay, nó lại trở về,
trở về và quấn lấy tâm trí cô...
4 năm, cô đã thực hiện đúng như lời hứa năm nào, lời hứa
thay đổi để trở thành một con người khác hoàn toàn.... và cô đã thành công,
thành công một cách hoàn hảo nhưng cô cũng phải trả giá bằng những niềm vui của
mình, những niềm vui không trọn vẹn...