Đến lúc không còn chịu được nữa thì Thiên Duy mới bước vào,
xung quanh tỏa ra luồng hào quang rực rỡ hay nói cách khác là luồng sát khí nồng
nặc. Cậu chưa bao giờ thấy hối hận như thế này, xót xa làm sao, thế này cũng giống
như việc cậu gián tiếp đưa miếng sắt gần cục nam châm. Tự dưng rảnh rỗi quá, lại
tạo công ăn việc làm cho mấy vị bác sĩ họng (anh nì đúng là có duyên với mấy
ông bác sĩ, toàn là tạo cơ hội kiếm tiền cho mấy ông đó, hết tim rồi lại đến họng,
không biết lần sau là gì nữa đây), để tha hồ cho tụi nó thể hiện bản lĩnh cá
nhân, bản lĩnh chém gió không thấy bão...
- Rốt cuộc thì đây là nhà ai hả? Câm hết cho tôi nhờ
- Á, chủ của căn nhà, à của biệt thự mới đúng, nói cho vãn bối
biết lí do gọi mọi người đến đây đi (nói cứ y chang phim kiếm hiệp)_ Vũ An ngọt
ngào đến sởn gai ốc
- Được rồi, vào hết vị trí xem nào
- Vậy tại hạ mạo muội dám hỏi, chỗ ngồi của tiền bối ở đâu?_
Trúc Hy chớp chớp mắt đáng yêu, ra vẻ tò mò
- À, ừm..._ Thiên Duy bối rối, chỗ của cậu đã bị tụi nó chiếm
từ khi bước vào đây rồi còn gì. Vậy, nói đúng ra, chỗ ngồi của cậu bây giờ là
sàn nhà sáng bóng còn thơm mùi sơn-lai
công nghệ mới à. Hây a, không thể được, không thể được, cậu là chủ nhà kia mà,
sao lại có thể được chứ. Nhưng biết làm sao được, cậu không đủ sức để chiến đấu,
nghĩ sao mà lại kêu Thiên Duy bé bỏng ra uýnh nhau với bọn mình đồng da sắt kia
được, tính ỷ đông hiếp yếu à, không có dễ thế đâu. Nghĩ đoạn, Thiên Duy bước lại
gần giường, nơi chỉ mấy phút trước thôi, cậu vẫn đang làm bá chủ, xưng vương và
chơi trò tự kỉ... Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu (anh này cứ quan trọng
hóa vấn đề lên). Hiện tại thì cậu đang đứng và tụi nó ngồi, cứ y như cậu là bậc
gia nô vậy. Khẽ chìa cuốn sổ lúc nãy ra trước mặt các bạn, Thiên Duy mỉm cười
khi tưởng tượng ra những gương mặt ‘vui tươi’ của tụi nó khi đọc cuốn sổ này, sắp
có trò vui đây...
- Đây là sổ lưu bút của tôi, chúng ta sắp phải xa nhau rồi
(nghĩ xa xôi quá bạn ơi, còn những 9 tháng 10 ngày kia – sao giống mang bầu vậy
trời, nhưng cậu bạn đâu biết rằng, sự vô tình của cậu sẽ có thể trở thành sự thật,
một dự thật không tầm thường, một nỗi buồn vô hình)_ Vừa nói, Thiên Duy vừa cười,
một nụ cười có chút gì đó bí hiểm. Không ổn, chắc chắn có chuyện gì đang xảy ra
ở đây
Không đợi các bạn tò mò quá lâu, Linh San đã giật lấy cuốn sổ
một cách ‘êm ái’ và giở ra một cách ‘nhẹ nhàng’. Mở trang đầu tiên, “Lưu bút” đập
vào 38 con mắt to tròn ‘ngây thơ’ kia bằng những dòng nét khá cẩn thận và đẹp mắt.
Tiếp tục hành trình khám phá, trang thứ hai... “Ấm,ầm”... Tất cả như muốn bổ
nhào ra sàn nhà (ấy ấy chớ nóng vội), bởi vì, bởi vì... Sao lại có thể chứ. Hôm
nay mới là ngày thứ 5 tụi nó bắt đầu học kì mới thôi nha, những tưởng hạnh phúc
đã đi đâu mất rồi. Trớ trêu làm sao, Thiên Duy không nể nang tình bạn của tụi
nó suốt 3 năm 4 ngày 8 giờ 10 phút 29 giây sao. Cậu đã đánh một đòn khá nặng nề
vào trái tim yếu đuối của mỗi đứa...
Thế này là sao, chẳng lẽ tụi nó xúc động quá hay sao... Có
ai nói cho tui biết với hem (có tác giả biết đấy, nhưng chap sau mới nói được.
Đang có việc bận nên chỉ viết được chap ngắn thế này thôi. Cơ mà, lại muốn viết
tiếp) Hãy để mọi việc sáng tỏ ở chap sau nhá...
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Có những điều ta thấy chưa chắc đã là sự thật, bởi trên đời
vẫn còn có cả sương mù, một loại sương mù không tên...