Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé

Chương 47: Chương 47: Mâu Thuẫn




Minh Nhật mắt rưng rưng nhìn bọn sức sinh vật kia. Cái đó gọi là bạn bè sao? Tuyệt tử tuyệt tôn cũng là bạn bè sao? Minh Nhật hận, hận thằng cha nào đã sáng tác ra cái trò thông cây này, nếu muốn, tại sao không tự mà một mình đi, cần gì phải truyền bá rộng rãi đến vậy.

Mai đây, khi xa mái trường này, chắc hẳn Minh Nhật sẽ còn nhớ mãi chiếc cây kia. Minh Nhật cứ nấc lên từng tiếng một, tiếng nấc làm người ta khó chịu. Có phải hay không, Minh Nhật đang cần một chiếc dép bỏ vào miệng?

Phái nam trong lớp liếc liếc Minh Nhật rồi thầm than Chúa tha tội, mong rằng trong cuộc đời sẽ không phải gặp cảnh này một lần nữa bởi cảnh này cư nhiên hệt như một thiếu nữ mới bị hãm hiếp.

Hạ Băng cười, nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng không gượng gạo. Nhỏ không trách Minh Nhật, cũng không để tâm Minh Nhật có coi nhỏ là bạn hay không, vấn đề là ở chỗ lòng tự trọng của hai người đều quá cao.

- Được rồi, được rồi, trở lại vấn đề. Rốt cuộc là màu gì?_ Á Linh dường như đã trở thành “tiếng nói của lớp” .

- Xanh da trời...xanh lá cây...xanh lam...xanh nước biển mùa thu...xanh nước biển mùa hè....xanh nước biển mùa đông...hồng phấn...hồng đậm...vàng chuối….vàng dứa...vàng ngô...vàng đu đủ...tím biếc...tím nâu...tím khoai…

Lại một loại hỗn tạp vang lên, nhất thể hóa vào màu sắc của chiếc áo “Lớp học thiên thần”.

Vâng, nếu như lúc trước chỉ là xanh, đỏ, tím, vàng thì giờ đã trở nên màu mè hóa các loại màu. Màu vàng, màu xanh, màu tím...không đơn thuần chỉ là một màu mà đã “phân thân” thành hàng chục màu.

Và tự lúc nào, lớp `dê´ đã trở lại như ngày xưa: luôn luôn vui vẻ, luôn luôn khác người. Những gì đã qua thì nó đã qua rồi, hãy cảm thấy may mắn vì nó đã qua, còn những gì của tương lai, đã là của tương lai rồi thì cứ để nó là tương lai đi. Con người luôn sống ở hiện tại, vậy cứ tiếp tục ở hiện tại, không phải là quá khứ, cũng không phải là tương lai. Quên hết mọi việc và ngủ một giấc, sẽ cảm thấy lòng nhẹ hơn.

Tuy nói là thống nhất nhưng càng nói lại càng có nhiều chuyện để nói. Tuy nói là thảo luận nhưng càng thảo luận lại càng nảy sinh nhiều vấn đề trái ý.

Á Linh tuy là đề nghị chọn một màu duy nhất nhưng nhỏ cũng hòa vào bản hòa ca bất tận ấy, lúc thì nói là vàng, lúc thì lại là xanh, không khí vô cùng sôi động.

- Được thôi, hỗn hợp màu đi._Thiên Duy phát biểu rất là “có lí”.

Cả lớp quay phắt lại nhìn, mắt mở to chớp chớp ngây thơ, chớp chớp. Là họ đã tìm ra giải pháp trong con đường thiếu ánh sáng? Đúng vậy, là giải pháp trong con đường thiếu ánh sáng…

“Bụp...bụp...bụp..bốp...bụp...bụp...bốp...bốp”. Hẳn là “giải pháp đúng đắn trong con đường thiếu ánh sáng“.

Á Linh tức giận gào thét đến thảm thương. Cũng chẳng phải nhỏ lo đến an nguy của ai kia mà chỉ là quá bất mãn với thời cuộc đã bắt nhỏ bị đau tay, chứ không thì thằng cha Thiên Duy thích chọc ngoáy người khác kia cũng “ăn no ăn đủ”. Vũ Thiên Duy, đợi đấy. Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân hèn hạ. Một điều nhẫn chín điều lành.

- Thế nào? Màu gì? Thôi thì bỏ phiếu vậy.

- Vàng 2, xanh 5, trắng 5, đỏ 3. Không phải tranh cãi nữa. Bây giờ chỉ còn màu xanh và trắng thôi. Chọn đi.

- Tôi trắng_Minh Nhật nhanh nhảu.

- Màu trắng thì đồng phục của trường cũng màu trắng rồi, mà cả tuần thì có bao nhiêu ngày quy định đồng phục. Cũng phải thay đổi khẩu vị đi chứ. Tôi chọn màu xanh.

Tạ Vũ Thành đứng lên, vẻ mặt kiêu ngạo. Dường như đó là một lời khiêu chiến chứ không phải là một lời ngẫu nhiên. Ở trong lớp ‘dê’ này, nói đoàn kết cũng không phải là đúng, ít ra thì vẫn còn chia ra hai phe: phe Minh Nhật gồm 7 đứa tụi nó và phe Tạ Vũ Thành gồm một số đứa nữa. Bọn họ Tạ kia luôn luôn khơi chuyện trước, nhưng phe Minh Nhật đâu có phải là hiền lành gì cho cam, thế là dẫn đến tình trạng Chiến tranh lạnh xảy ra, luôn ở trong trạng thái có thể đánh bất cứ lúc nào. Tạ Vũ Thành luôn cho rằng tụi nó vì nhà giàu, xinh đẹp, lại học giỏi ở top mà kiêu ngạo, chẳng bao giờ quan tâm đến những bọn “tép riu” như cậu, tụi nó làm gì cũng không vừa mắt.

Minh Nhật nhíu mày nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Lại là cậu, Tạ Vũ Thành.

- Khẩu vị vốn đã nhạt nhẽo rồi. Có đổi thì cũng thế thôi. Cậu không nghĩ rằng màu trắng thể hiện sự tinh tế lẫn tinh khiết của đúng chuẩn mực học sinh hay sao?_Minh Nhật là đang nói về áo lớp hay nói về một cái nhạt nhẽo nào khác?

- Cậu muốn khiêu chiến?_Tạ Vũ Thành tức giận_Cậu vẫn cổ hủ như vậy. Sự mới mẻ và sự độc đáo. Cậu không cần?

- Mới mẻ? Cổ hủ? Vốn hai từ đó chẳng thể áp dụng vào đây được. Nếu cậu thấy cổ hủ, cậu có thể yêu cầu ai đó loại sự cổ hủ đó, tránh ảnh hưởng đến cái “mới mẻ” mà cậu nói ra khỏi sự sinh tồn của loài người.

- Không thể? Đúng vậy, làm sao có thể nói sự cổ hủ ở đây khi lớp chúng ta còn có những đại công tử như Minh Nhật đây được chứ? Gia đình, Minh Nhật, cậu thấy sao?

- Đúng vậy, Tạ Vũ Thành, cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi về cái thân-phận của mình.

Nói xong, Minh Nhật xoay người bước đi, nụ cười nhếch lên thách thức. Tất nhiên, trước khi bước đi, cậu vẫn còn có thể nhìn thấy ánh mắt đầy những tâm sự của Hạ Băng và câu nói mang theo bao sự tức giận của cô bạn:

- Tạ Vũ Thành. Ý ông là gì? Thực sự muốn khiêu chiến? Được thôi, tôi chọn màu trắng.

- Hạ Băng, Minh Nhật, câu chuyện của hai người chẳng phải cả trường đều biết hay sao?_Lại tiếp tục một lời bóng gió.

- Quả nhiên, thiếu gia Vũ Thành ở đây còn có nhã hứng quan tâm đến bọn tôi sao? Thật vinh hạnh.

- Tôi nói này Hạ Băng, bà càng tốt bụng thì người ta lại càng xem thường mà thôi. Có thể hay không, đừng yếu đuối và nhu nhược như thế nữa.

- Chính là yếu đuối và nhu nhược. Tạ Vũ Thành, là ai mới là yếu đuối và nhu nhược? Đừng có hèn hạ như thế._Vũ An tức giận.

- Ồ._Vũ Thành ra vẻ ngạc nhiên._Người anh em, lần sau đừng có nhảy vào khi người ta đang nói chuyện như thế.

- Là các người không vừa ý với Tạ Vũ Thành nên mới cố tình đối lập ý kiến? Xin các người, ân oán cá nhân để sang một bên. Xin hỏi Hạ Băng, Vũ An và cả Thiên Duy đây, có thể vì lớp mà bỏ đi sự ích kỉ của mình hay không?_Dạ Nguyệt hướng mũi tên vào phía tụi nó.

- Ân oán cá nhân? Dạ Nguyệt, vì sao lại nói câu đó, cũng là ân oán cá nhân hay sao?_Thiên Duy lạnh lùng cười.

- Ai da, thiếu gia Thiên Duy đừng nói như vậy, tại sao tôi lại dám có ân oán cá nhân với Vũ gia được cơ chứ._Dạ Nguyệt nói mà như đang mỉa mai.

- NÓI GÌ ĐẤY? NÓI LẠI XEM NÀO?

- CẬU ĐANG LẤY DANH CON CỦA TỈ PHÚ ĐỂ UY HIẾP TÔI? DÙ CÓ BẮT TÔI NÓI MỘT TRĂM LẦN NỮA THÌ TÔI VẪN NÓI THẾ? CÓ SAO KHÔNG?

Cuộc chiến đã chuyển sang hồi căng thẳng, đầy sự thù hận, đầy sự khinh bỉ dành cho đối phương. Họ cứ thế mà rống vào mặt nhau rồi cư nhiên, cả hai lại đồng tâm phán ra một câu không khỏi khiến mọi người phải ngã ngửa:

- DẸP. KHÔNG LÀM THÌ KHÔNG LÀM. THÍCH THÌ CHIỀU.

Và rồi hai bên ai đi đường nấy.

Chỉ là màu sắc nhưng cũng có thể khiến họ phải “đối diện đàm tâm” như vậy. Thù cũ nợ mới, tuyệt nhiên sẽ còn là chuyện khác nữa. Tâm dạ con người thường luôn hẹp hòi, ích kỉ như vậy. Có phải là sự xấu xa? Có phải là tâm địa độc ác?

Nhiều chuyện lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.