Đã 3 tuần liên tiếp Minh Nhật không trở
về nhà, cũng không liên lạc với mẹ. Tất nhiên, mẹ cậu vẫn thường xuyên
gọi điện, chỉ là cậu tắt máy, không muốn nghe.
Dĩnh Nhi đứng thập thò ngoài cửa, ló đầu vào khẽ gọi: “Anh Minh Nhật...”
Cậu bạn giật bắn mình:
- Hở...À, Dĩnh Nhi, có việc gì à?
- Vâng.
Cô nàng bước vào, chủ động ngồi xuống ghế:
- Em có chuyện muốn nói.
- Ừ, em cứ nói đi._ Nhìn bộ dạng ngập ngừng của cô bạn, Minh Nhật ánh mắt trấn an.
- Thực ra là..._Dĩnh Nhi cúi gằm mặt, tai hơi đỏ lên, miệng mấp ma mấp
máy mãi mà chưa thốt ra được từ nào, kiểu như bị nghẹn ở họng vậy.
- Khó nói lắm sao?
- Ừm...Thực ra là...em chỉ muốn hỏi....về cái chuyện kia.
- Chuyện kia là chuyện gì?
Dĩnh Nhi nói đến “chuyện kia” lại không khỏi khiến cho Minh Nhật nảy sinh
một số suy nghĩ nữa. Cậu nghĩ theo 2 chiều hướng như thế này: một là
chuyện kia có thể là chuyện…, cái chuyện của con gái ý, nhưng cậu chưa
thần kinh đến việc nghĩ rằng Dĩnh Nhi coi cậu là bác sĩ phụ trách cái
gọi là “phản ứng tuổi dậy thì”; hai là cái chuyện mà có thể gọi là
“thân thể 18-, tâm hồn 18 ” hoặc “trẻ em không nên xem”. Trong đầu Minh Nhật bây giờ là một dãy “abcxyz”, đen tối vô cùng, chẳng lẽ Dĩnh Nhi
nghĩ cậu đã từng có “kinh nghiệm” nên mới đến nhờ tư vấn đấy chứ. Ôi,
lạy Chúa lòng lành!
- À...thực ra là em muốn hỏi...cái chuyện năm
ngoái...anh nói với em...bây giờ có còn...tác dụng không?_Cô nàng hai
tay đan chặt vào nhau, càng nói mặt cũng hơi đỏ lên, trông bộ dạng hết
sức đáng yêu.
“Chuyện năm ngoái anh nói với em”. Trong lòng Minh
Nhật khẽ động. Năm ngoái, cậu gặp Dĩnh Nhi, lần đầu tiên là trên phố,
hỏi han trường lớp một chút, không quan trọng cho lắm, rồi tiếp theo là
hai lần “tấn công” thất bại và cuối cùng là lời tỏ tình ở sân bay. Nếu
nói là chuyện mà Minh Nhật nói với Dĩnh Nhi năm ngoái, ngoài những lời
cưa cẩm kia ra thì không còn gì khác. Vậy, tức là, Triệu Dĩnh Nhi đây
đang muốn hỏi rằng cậu có còn thích nhỏ nữa hay không, mà hỏi như thế để làm gì, tất nhiên vẫn là có lí do, mà lí do là gì thì chắc ai cũng
biết.
Khuôn mặt Minh Nhật méo xệch hẳn đi, nhìn bộ dạng khó tin,
bất ngờ đến đáng thương. Troll nhau à? Đừng có nói là Dĩnh Nhi đang cố
tình dùng mỹ nhân kế quyến rũ cậu, sau đó, sau đó, từ từ, đừng có nghĩ
lung tung bậy bạ, chỉ là Minh Nhật đang nghĩ có phải sau đó Dĩnh Nhi sẽ
ghi âm đoạn nói chuyện lại, khi đó cậu sẽ nói là đồng ý mà tung lên cho
cả trường biết, hủy hoại sự nghiệp tán gái đồ sộ của cậu, khiến cậu bị
nói là hủy hoại mầm non của đất nước hay không mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bên ngoài cậu bạn vẫn không phát tác hành động gì kì quái, một lúc sau mới ấp a ấp úng trả lời:
- Dĩnh Nhi à...anh...thực ra là...anh...anh cũng không biết nữa.
- À, em cũng không có ý gì cả, chỉ hỏi thế thôi. Bây giờ em muốn nói với anh rằng, em thích anh, làm người yêu em nhé!
Minh Nhật sung sướng đến phát khóc. Chưa nói đến chuyện cậu có thích Dĩnh
Nhi hay không, nhưng riêng việc tỏ tình cũng làm người ta muốn nhảy cẫng lên rồi. Đùa chứ. Đó là Triệu Dĩnh Nhi đấy, hot girl đấy. Càng nói Minh Nhật càng cảm thấy mị lực của bản thân quá mức mức mạnh mẽ, ngay cả cậu cũng không cưỡng lại được cơ mà, nhiều khi cứ muốn yêu luôn đứa trong
gương.
- Cho anh thời gian.
Đương nhiên, sung sướng thì sung sướng chứ Minh Nhật vẫn chưa bại não tới mức cắt đứt sự nghiệp trai tơ, ngay và lập tức.
Sau khi Dĩnh Nhi ra về với một khuôn mặt tươi cười thường ngày chứ không
phải mắt đẫm lệ như cậu tưởng tượng không lâu thì Minh Nhật lại la oai
oái dưới lực ép của một thế lực khổng lồ từ hành tinh khác xuất hiện.
Không ai khác, đó chính là mẹ, người được gọi là “loài động vật nguy
hiểm nhất” như nhân vật Nobita từng “phát biểu” trong Doraemon.
-
Dương Minh Nhật, đủ rồi đấy._Quý bà Đặng Hoài An mạnh mẽ lao vào phòng
con trai, hất tung chăn, kéo đứa bảo bối dậy mà mạnh bạo nhéo tai._Tỷ tỷ đây chịu đựng cũng có giới hạn thôi nhé.
- Mẹ đến đây làm gì._Sau khi thoát khỏi ma trảo của vị “tỷ tỷ” trước mặt, Minh Nhật lạnh lùng hỏi.
- Tiểu bảo bối, mày được đấy. Cool chưa. Ngầu quá.
- Mẹ nghiêm túc lại đi. Con lớn rồi đấy.
- Được rồi, Minh Nhật, mẹ nói này, dù thế nào thì con cũng không nên như
vậy, đó là hành động của một đứa trẻ con, con lớn rồi kia mà.
Nhìn Minh Nhật, mẹ cậu lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Mẹ biết là mẹ có lỗi trước. Đáng ra mẹ nên nói với con ngay từ đầu…
- Mẹ có thấy con quá ngu ngốc không?_Minh Nhật ngẩng đầu, hờ hững
hỏi._Ngu ngốc mà. Nhiều lúc con tự hỏi có phải con không phải là con
không, con là Dương Minh Nhật kia mà, Dương Minh Nhật, tại sao lại như
thế?
- Ban đầu, sau khi mẹ cưới bố con, công việc của mẹ ngày càng bận bịu, phải đi công tác suốt, rất ít khi ở nhà. Trong suốt gần hai
năm trời dài đằng đẵng đó, mẹ vẫn chưa có thai. Sau đó thì công việc mới đỡ bận đi, mẹ có nhiều thời gian ở nhà hơn, rồi mẹ có thai và đẻ con
ra, bố cũng rất sung sướng vì có con, bố mẹ vẫn cứ thế hạnh phúc sống
ngày này qua ngày khác. Cho đến một ngày, mẹ phát hiện ra bố con có
người bên ngoài, thực ra là trong khoảng thời gian mẹ đi vắng, hai người đã bắt đầu. Lúc ấy, người kia cũng đã có con, hơn con một tuổi, chính
là Lâm Vũ. Mọi thứ dường như đều quay lưng lại với mẹ, mẹ sợ xã hội, mẹ
sợ những lời đàm tiếu, mẹ sợ những vất vả trong cảnh một mình nuôi con
khôn lớn, nhưng mẹ thà rằng như thế còn hơn để con phải lớn lên và có
một người bố như thế. Bố và mẹ li hôn, lúc đó con mới hơn một tuổi, ai
cũng đều đau khổ cả, vì vậy, cũng không thể trách bố con, ngay từ ban
đầu đã là lỗi của mẹ, chỉ vì ham mê công việc..._Mẹ Minh Nhật kể có phần chua chát, tủi hổ, thay cho những năm tháng cực khổ nuôi cậu khôn lớn.
Minh Nhật vẫn im lặng, xót xa, đôi mắt cụp xuống rồi nước mắt rơi lúc nào không hay:
- Người đó là bác Nhu? Vậy tại sao lại vào làm giúp việc?
- Bác Nhu ấy cũng tốt, khi bị mẹ phát hiện đã đến xin lỗi mẹ rất nhiều
lần. Gia đình chúng ta khá giả, nhưng nhà bố con cũng là khó khăn. Sau
khi li hôn, cuộc sống của bố con và bác Nhu không suôn sẻ là mấy, bố con gánh trên vai trách nhiệm của một người bố, của một người chồng, thấy
thế, bác Nhu muốn đỡ đần nên đi tìm việc làm, một thời gian dài cũng
không ai nhận. Sau đó, mẹ liền đưa ra yêu cầu, thuê vào làm giúp việc
cho nhà ta, tình cảnh túng quẫn, buộc bác Nhu phải đồng ý. Con biết vì
sao mẹ phải làm vậy không? Vì để trả thù, trả thù đấy. Ha ha._Mẹ cậu
cười lên điên dại, những giọt nước mắt lăn dài đau đớn.
- Mẹ dừng
lại đi. Mẹ tưởng con là một đứa con nít chắc. Bác Nhu là người phá hoại
hạnh phúc gia đình chúng ta, người kia là người phản bội lại tình cảm
của mẹ, vậy tại sao mẹ vẫn nói tốt cho họ? Mẹ nói rằng nhận bác Nhu vào
là để trả thù nhưng tại sao con vẫn thấy mẹ cố tình đối xử tốt, không
bắt bác ấy làm công việc nặng nhọc, lại thường xuyên kiếm cớ cho nghỉ mà vẫn trả lương cao hẳn so với những gia đình khác? Khi họ túng thiếu, mẹ nên vui sướng mới phải. Mẹ đừng lấy cớ để trả thù nữa, mẹ đối diện đi,
mẹ vẫn luôn giúp đỡ họ.
- Con tưởng mẹ sung sướng lắm à? Cùng một lúc phải gánh chịu những nỗi mất mát to lớn. Phải, là mẹ giúp đỡ họ, mẹ hận bản thân tại sao không thể ghét bỏ những con người ấy, hận bản thân quá nhu nhược và mềm lòng. Mẹ đau lắm, đau nhiều lắm, đứa con gái bỏ mẹ mà đi, rồi chồng cũng bỏ mẹ mà đi, mẹ chỉ còn con thôi._Càng nói người
phụ nữ ấy càng đau đớn, những tiếng nấc nghẹn ngào xót xa.
- Mẹ nói, đứa con gái là sao?_Minh Nhật ngạc nhiên hỏi.
- Có lẽ con không nhớ. Khi mẹ sinh con, thực ra đó là song sinh chứ không phải sinh đơn, con còn một đứa em gái song sinh nữa.
- Nó chết rồi?
- Không, khi hai đứa tròn một tuổi, những người vì thua do bên mẹ đại
diện khởi kiện, để trả thù đã bắt cóc em con. Sau đó, mẹ đã báo cảnh
sát, chúng bị bắt, khai rằng đã bắt em con và để bên đường. Mọi người đi tìm nhưng không thấy đâu cả, đến bây giờ vẫn chưa có thông tin.