Trương Lam trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn cậu.
“Cậu thích tớ sao?”
Tiết Nhượng cười một tiếng: “ Đây không phải vô nghĩa sao?”
Trương Lam suýt ngã ra sau: “Cậu rõ ràng nói nếu tớ thích cậu, cậu liền kéo tớ vào danh sách đen!”
Tiết Nhượng vội vàng kéo tay cô, đem cô kéo tới bên này, Trương Lam phân cao thấp, cả người lui về phía sau, chính là không để cho cậu kéo, Tiết Nhượng nhàn nhạt nói: “Đó là một hiểu lầm!”
“Hiểu lầm cái ***! “Trương Lam đẩy cậu.
Tiết Nhượng một mực kéo cô, không để cho cô chạy, Trương Lam buồn bực, cúi đầu, cắn lên mu bàn tay cậu, Tiết Nhượng theo bản năng muốn rút tay về, nhưng rừng một chút, vẫn không rút, Trương Lam cắn trên thịt của mu bàn tay cậu, tay cậu không dày, nhưng có lực, cắn lên răng liền ê, Trương Lam thiếu chút nữa làm đau đến bản thân mình.
Tiết Nhượng cười khẽ: “Cậu cắn sai nơi.”
Trương Lam ngẩng đầu lên trừng cậu.
Tiết Nhượng đưa tay ra, đem phần có thịt cho cô: “Cắn ở đây đi.”
Trương Lam thở phì phò nhìn cổ tay trắng nõn của cậu.
Cuối cùng hất tay của cậu ra, nói: “Cậu không phải muốn giúp tớ học tập sao?”
“Ừ.” Tiết Nhượng gật đầu.
“ Vậy thì học tập đi.” Trương Lam lần nữa ngồi xuống, cầm lấy sách của mình, Tiết Nhượng chống đầu, mày hơi nhíu: “Cho nên, không đáp ứng làm bạn gái tôi sao?”
Trương Lam cúi đầu, đọc sách, lười biếng không đáp.
Tiết Nhượng đưa tay, nâng cằm cô: “Vậy tôi chờ cậu, dù sao hôn cũng đã hôn, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Trương Lam chợt ngẩng đầu, trừng cậu: “ Cậu hôn tớ còn nói tớ hôn cậu?”
“Dù sao đều là cậu phụ trách.” Tiết Nhượng lấy bút từ trong túi ra, cầm lấy sách trong tay cô, lật ra, đem những phần chính ngày mai sẽ thi, tìm ra, cũng ghi câu trả lời ở phía trên, nói: “Cậu đọc thuộc mấy phần này, xem công thức tôi cho cậu, trên cơ bản không cần nhìn bài thi của tôi, cậu cũng có thể thi đạt tiêu chuẩn.”
“Nga.” Trương Lam còn tức giận, sau khi nghe Tiết Nhượng nói mấy phương pháp chủ yếu giải đề, cũng từ từ nguôi giận, Tiết Nhượng nói một hồi.
Bút gõ xuống đầu gối của cô, Trương Lam cắn răng: “Làm gì vậy?”
“Hôm nay lạnh như vậy lại chỉ mặc tất chân?” Tiết Nhượng hỏi cô.
“Cậu quản tớ.” Trương Lam nói.
Tiết Nhượng bỏ bút xuống, đem áo khoác trên người mình cởi ra, lộ ra áo màu đen mỏng bên trong, cậu đem áo khoác đắp lên đầu gối Trương Lam, nói: “Mùa đông mặc tất chân, rất hay bị đau khớp.”
Trương Lam nháy mắt, lập tức đem áo trả lại cho cậu: “Cậu không lạnh sao, cậu có ngốc không vậy?”
Tiết Nhượng đè tay cô, nắm lấy, hai người nhìn nhau, đều dừng lại, ánh đèn ở sân bóng rổ không quá sáng, nhưng có chút mông lung.
Hai người nhìn nhau, mặt Trương Lam nóng lên, chuyển tầm mắt.
Cảm giác đêm nay không thể nào ôn tập tốt được.
Tiết Nhượng thấy cô di chuyển tầm mắt, nhịn không được cười khẽ, nói: “Đến, nghiêm túc ôn tập.”
Trương Lam: “...” Cô ôn tập được sao?
Tiết Nhượng tiếp tục giảng toán cho cô, xong môn toán là môn sinh học, hóa học, cuối cùng, là môn tiếng anh, môn này cậu không trực tiếp giảng, mà đem tai nghe ra, đeo vào tai cô, gió lạnh, lỗ tai cô đã đông lạnh đỏ bừng, Tiết Nhượng trước khi rời đi, xoa nhẹ lỗ tai cô, thuận thế đứng lên, kéo cánh tay của cô.
“Chúng ta tìm một cửa hàng ngồi xuống, tôi tiếp tục giảng.”
Trương Lam đứng dậy, lấy bánh ngọt trên ghế, đuổi theo Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đi vào ngõ nhỏ, thình thoảng quay đầu nhìn cô.
Trương Lam mặc áo khoác vàng nhạt, bên trong là váy lông, cằm cô đều chôn vào trong cổ áo váy, trong lòng ôm hộp bánh ngọt, từng bước đi theo cậu, ánh mắt chớp chớp.
Ở trong đêm tôi, giống như một tiểu tinh linh.
Tiết Nhượng cầm theo túi ở tay trái, đổi thành tay phải, xoay người, đi lại, nắm tay cô.
Cậu nói: “Tôi nắm, an toàn.”
Bàn tay cậu không non mịn như mu bàn tay, có chút thô, Trương Lam vung tay cậu ra, cậu không buông, nhanh chóng nắm chặt, nghiêng đầu nói: “Ngoan!”
Trương Lam hoàn toàn nguôi giận, chỉ có tai cùng gò má đỏ lên.
Tiết Nhượng đến một quán trà sữa hai tầng ở phố Trạng Nguyên, đẩy cửa kính ra, một tiếng đing đang vang lên, trong tiệm trà sữa có nhiều dây kết rất đẹp, lúc này học sinh cũng rất nhiều, tụm năm tụm ba ở cùng nhau, mặc đồng phục mùa đông màu trắng xanh, rất dễ thấy.
Tiết Nhượng kéo Trương Lam đang cúi đầu, lên lầu.
Trên tầng càng ấm áp, sofa màu vàng nhạt còn có cái bàn màu trắng gạo, rất nhiều người rất nhiều người vùi ở trên ghế sofa, Tiết Nhượng kéo cô ngồi xuống, một người một ghế, vừa ngồi liền vùi người xuống, Trương Lam nhịn không được bật cười, cả người ngồi phịch trên ghế, bàn tay đặt mép ghế, mặt đầy buông lỏng.
Bàn tay thon dài của Tiết Nhượng đặt trên bàn, nhìn cô một hồi, cười cười, gọi phục vụ.
Trương Lam ngồi thẳng: “Tớ muốn uống đậu đỏ ướp lạnh.”
Tiết Nhượng nhíu mày: “Thời tiết lạnh như vậy, uống trà sữa đậu đỏ.”
“Không cần, tớ muốn uống đá!” Cô nói với người phục vụ: “Chị cho em một ly đậu đỏ ướp lạnh, nhiều đá một chút, lại cho thêm chân châu nữa.”
Người phục vụ cầm bút, chần chừ nhìn Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng nhìn cô, đột nhiên dùng sách vở chặn miệng cô, cậu nhẹ nhàng nói: “Đừng nháo! Uống trà sữa đậu đỏ.”
Trương Lam đẩy ra, há mồm: “Tớ...”
Người phục vụ cười, nói: “Hay là nghe bạn trai của em đi, trà sữa đậu đỏ.”
Trương Lam: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai năm giờ chiều đổi mới.