Trì Bình không đi theo lên, Tiết Nhượng nắm tay Tiết Nhượng, đi tới trước cửa nhà, chưa kịp đi vào, Trương Lam lại nôn mửa, Tiết Nhượng thấy vậy, cũng không vội vàng dẫn người vào cửa, cửa ngược lại mở ra, trong phòng truyền ra thanh âm xào thức ăn, trong tay Tiết Khang cầm báo, đi về phía cửa ngồi, biết rõ người tới, ở cửa, ông cũng không lên tiếng.
Tới thứ nhất rất khó để mở miệng.
Thứ hai không dám mở miệng.
Ngay tại khi Trương Lam lại thở ra một hơi, bắt lấy tay Tiết Nhượng, ánh mắt mang theo cầu khẩn, cô muốn đi xuống lầu một lần nữa, chờ chút thì đi lên... Tiết Nhượng gật đầu một cái, nắm tay cô xoay người.
Tiết Khang thấy được, ông lập tức khép báo lại, đứng lên, gọi: “Tiết Nhượng, tại sao không mang người vào?”
Hai người đang muốn quay đi dừng chân một cái, Tiết Nhượng nói: “ Chờ một chút....”
Trương Lam lôi tay của Tiết Nhượng, nhìn về phía anh, nửa giây sau, cô mới kéo Tiết Nhượng xoay người, đi vào trong cửa, Tiết Nhượng đau lòng siết chặt tay cô, nói: “Chúng ta đi xuống đi tản bộ một chút đi, chờ chút nữa lại đi lên.”
“Không sao đâu.” Trương Lam liếc nhìn Tiết Khang đứng bên trong, Tiết Nhượng mặc dù quan hệ cùng cha mẹ không hòa thuận, nhưng anh rất giống Tiết Khang, chẳng qua là Tiết Khang quanh năm nhíu mày, trên trán có nếp nhăn.
Tiết Nhượng ôm thắt lưng cô, vào cửa, đổi giày.
Tiết Khang nhìn cô gái được nuôi dưỡng mềm mại yêu kiều, lại nhìn nhìn thu nhập bây giờ, phòng khách vẫn có chút cũ, trên thực tế ở Phí thành bọn họ cũng mua một ngôi nhà mới, nhưng đó là cho Tiết Nhượng sau khi kết hôn, hai người bọn họ ở bên này đã quen, đương nhiên là sẽ không đi tới nhà bên kia, phòng này mua từ lúc Tiết Nhượng còn nhỏ, cho đến bây giờ cũng hơn hai mươi năm.
Có nhiều nơi bị sửa chữa qua, hoặc để lộ ra mùi vị của những năm tháng qua.
Bàn uống trà nhỏ làm bằng gỗ lim, Tiết Khang đem gối trên sofa đẩy một cái, nói với Tiết Nhượng: “Ngồi đi, đừng để cho người đứng.”
Sắc mặt Tiết Nhượng nhàn nhạt, anh ôm Trương Lam ngồi xuống.
Trương Lam đối với hoàn cảnh này như thế nào cô ngược lại không để ý, bên tai vẫn luôn nghe được âm thanh xào thức ăn bên trong phòng bếp, hơn nữa thỉnh thoảng trong phòng bếp có bóng người đi lại.
Trương Lam khẩn trương, Tiết Khang bưng trái cây đi ra, để lên bàn, liếc nhìn Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng lấy quả quýt, bóc vỏ, đưa cho Trương Lam, nhẹ giọng nói: “Ăn một chút?”
Trương Lam gật đầu một cái, cầm quýt lên nhét vào trong miệng, Tiết Khang nhìn xe ở dưới lầu, hỏi Trương Lam: “Mẹ cháu không phải cũng tới sao? Tại sao không gọi bà ấy cùng lên tới.”
Trương Lam ngược lại không có mâu thuẫn quá lớn với Tiết Khang, cô lễ phép nói: “Mẹ cháu nói bà ấy ở dưới lầu chờ cháu là được.”
“Đang giữa trưa, ở dưới lầu lại không ăn cơm, cái này sao có thể được, gọi điện thoại để cho mẹ cháu lên đây đi, nếu không.... “ Tiết Khang chần chờ một chút, nói: “Chú đi gọi mẹ cháu?”
“ Không cần đâu, mẹ cháu trước khi ra cửa đã ăn rồi.” Trương Lam lắc đầu.
Tiết Khang lại nhìn xuống dưới, cũng không lên tiếng, ông nhìn về phía Tiết Nhượng ánh mắt mang theo khiển trách.....
Để cho người ta ở dưới lầu chờ có nơi nào thích hợp.
Tiết Nhượng mới vừa ở dưới lầu nói qua, Trì Bình không muốn đi lên, nguyên nhân lớn nhất bà không muốn đi lên, có lẽ sợ gặp được Chung Lệ Nhan sẽ tức giận.
Trì Bình từ nhỏ sống trong nhung lụa, sau này nuôi con gái cũng như vậy, có thể nói, đều tương đối hiền lành, bà tức giận Chung Lệ Nhan, nhưng không muốn vào lúc này, ở trước mặt Trương Lam lộ ra tức giận, cho nên bà ở dưới lầu.
Tiết Nhượng hiểu Trì Bình.
Cho nên không dám cưỡng cầu, anh nói: “”Dì Trì Bình nói dì ấy ở dưới lầu là được rồi, đi lên ngược lại không tốt.... “
Lời anh chưa nói xong, Tiết Khang liền nghe hiểu.”
Ông rũ tròng mắt xuống, không lên tiếng, lại rót nước cho Trương Lam, nói: “Đừng ăn hết trái cây, uống một chút nước, các con... Các con nếu kết hôn... Cũng không ở nơi này, cha mẹ mới mua xong nhà cho Tiết Nhượng, nơi đó so với ở đây lớn hơn nhiều, cũng đã sửa chữa xong....”
Dù sao cũng là cô gái nhà có tiền, Tiết Khang chuyển thiết bị ổ cứng ra, Trương Lam tựa như không thèm để ý, nhưng tay cô lại nắm chặt lòng bàn tay Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng mặc cho cô nắm.
Chung Lệ Nhan cuối cùng cũng nấu xong món cuối cùng, cởi tạp dề ra, bưng món ăn ra ngoài, đặt lên bàn, bàn ăn cách phòng khách không xa, đi ra, Trương Lam vừa nhấc mắt liền đối mắt.
Cả người cô theo bản năng lui về phía sau, trên mặt lộ ra kinh hoảng.
Tiết Nhượng lập tức ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Nếu như không được, chúng ta liền xuống lầu.”
Động tác lau tay của Chung Lệ Nhan hơi chậm lại, bà thấy Trương Lam, so với thời điểm mười mấy tuổi còn đẹp hơn, chính là đôi mắt kia, nhìn bà mang theo đầy kinh hoảng.
Tay nắm khăn lau của bà siết chặt, sau đó bà để khăn lau lên bàn, vòng qua.
Trương Lam thấy bà di chuyển, cô lắc đầu nói: “Dì, dì đừng tới đây... Dì... Cháu không muốn cùng Tiết Nhượng chia tay.”
Tiết Nhượng ở một khắc kia, đứng lên, ôm Trương Lam, một tay che ánh mắt của cô, liền đi ra cửa, Chung Lệ Nhan cùng Tiết Khang mặt đầy kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh... Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Chung Lệ Nhan chần chờ, bà đi thật nhanh tới bên cạnh Trương Lam cùng Tiết Nhượng, nắm chặt tay Trương Lam, “Trương Lam, dì xin lỗi cháu, trước kia là dì không đúng, cháu tha thứ cho dì được không?”
Âm thanh như ác mộng kia đã quấn Trương Lam rất nhiều năm, bây giờ chân thật vang lên ở bên tai của cô, cả người Trương Lam cương cứng tại chỗ, ánh mắt cô bị che kín, nước mắt theo gò má rơi xuống, thấm ướt bàn tay Tiết Nhượng, Tiết Nhượng đau lòng cúi đầu hôn gò má của cô nói: “Không quan hệ, chúng ta đi thôi.”
Chung Lệ Nhan cũng không để cho, bà nắm tay Trương Lam thật chặt: “Cháu tha thứ cho dì được không?”