Ai. . .
Lần nữa khẽ thở dài, Uy Uy cất xong hộp phấn cuối cùng trên bàn, vừa lúc đấy người chụp ảnh cuối cùng cũng OK, cô cài nắp hộp, cầm lấy hộp trang điểm, lên tiếng chào hỏi những người khác rồi rời đi.
Đường phố ban đêm ở Đài Loan còn rực rỡ hơn ban ngày rất nhiều.
Tùy tiện tìm một quán cà phê giải quyết bữa ăn đơn giản. Ngoài cửa sổ, hàng cây bên đường như đang khoác trên mình chiếc váy với những dây điện của bóng đèn được cuốn xung quanh, Uy Uy tò mò nhìn những ánh đèn trên những con phố được trải dài giống như những ngọn hải đăng trên biển, cho đến khi tầm mắt rơi vào tủ kính đang trưng bày cây thông Noel của Công Ti Bách Hóa ở phía đối diện, cô mới đột nhiên nhớ ra lễ Giáng Sinh sắp đến.
Thời gian trôi qua thực vui vẻ.
Cô cảm thấy mình như vừa trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, không ngờ bây giờ đã gần ba mươi rồi.
Người phục vụ mang đồ ăn tới, cô một miếng cũng không muốn ăn, trên đường những đôi tình nhân đang dắt tay nhau dạo phố, trong quán cà phê thì nam nam nữ nữ ôm nhau mà ngồi, bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào, làm cho người khác thật muốn đi tới phá hư.
Tại sao cứ mỗi khi thời điểm cuối năm gần đến, khắp nơi đều là từng đôi từng đôi vậy?
Không lẽ lấy một người vợ còn tốt hơn lấy được tiền thưởng cuối năm?
Yên lặng ăn đồ ăn trên đĩa, cô đột nhiên thấy hình bóng cô đơn của mình có chút thảm.
Hàng năm mỗi khi đến lễ Giáng Sinh cùng năm mới, cô hầu như đều một mình trải qua, bởi vì A Lỗi bình thường cũng sẽ đi tham gia tiết mục đặc biệt, trước kia cô không cảm thấy gì, nhưng kể từ sau khi nhận ra tình cảm của mình, mỗi khi gặp phải ngày lễ, cô lại không giữ quy tắc mà cảm thấy mình thật đáng thương, nhưng nếu có người tìm cô đi ra ngoài chơi, cô lại cố tình không quan tâm, cuối cùng vẫn là một mình ở nhà cố gắng lên giường sớm một chút để ngủ.
Càng làm cho cô cảm thấy vô lực chính là, thật ra thì sinh nhật của cô vừa đúng vào ngày hai tư tháng mười hai, nhưng tất cả mọi người đều chỉ thường nhớ đó là đêm Giáng Sinh, những sự hi vọng và mong ước, ông già Noel, quà giáng sinh, chính là không ai nhớ tới sinh nhật của cô, thậm chí ngay cả ba mẹ cô cũng thường hay quên chứ đừng nói đến Hình Lỗi mỗi cuối năm đầu năm đều loay hoay bận rộn gần chết rồi.
Trên thực tế, anh chưa bao giờ hỏi qua.
Một điểm này, đã để cho cô cảm thấy càng thêm khổ sở.
Ăn qua loa xong bữa tối, cô đi bộ tới chỗ đỗ xe, đi qua Công Ti Bách Hóa phía đối diện nhìn thấy cây thông Noel khiến cô không khỏi dừng chân.
Đêm mùa đông ở Đài Loan có chút lạnh.
Cô thở ra một làn khói trắng, cách một con đường quan sát trên những cành cây kia treo đầy đồ trang trí, trên mặt đất bày ra rất nhiều quà tặng để dưới cây thông noel. Không biết đến khi nào mới có người nhớ sinh nhật của cô. . . . . .
Thôi đi, không thể nào, cũng chẳng ai muốn biết cô sinh ra vào cái thời điểm xấu như thế nào, chỉ là vừa đúng vào lúc sớm hơn chúa Jesus vĩ đại mấy giờ, cô xem cô đời này cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi, nếu không thì còn có thể thế nào?
Tự giễu khẽ cười một tiếng, cô xoay người đi tiếp dưới ánh đèn đường trở về xe.
“Nhìn kìa, đó không phải là Uy Uy sao?”
Tiểu Uông đang ngồi cạnh của sổ nhàm chán nhìn ra bên ngoài, không ngờ ngoài ý muốn lại nhìn thấy Lâm Khả Uy, anh ta sửng sốt một chút, vội kéo Hình Lỗi đang ngồi bên cạnh.
Hình Lỗi đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống nơi cô đang đứng, cô đang nhìn phía đối diện của con đường.
Cô đang nhìn cái gì?
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy tủ kính của Công Ti Bách Hóa phía đối diện.
“Thật là trùng hợp, A Lỗi, có muốn tớ đi xuống kêu cậu ấy đi lên hay không?” A Thành nghe thấy vậy cũng đi đến bên cửa sổ, cười cười đề nghị.
“Không cần, cô ấy đi rồi.” Nhìn cô trở về bên cạnh chiếc xe, Hình Lỗi lại liếc nhìn tủ kính Công Ti Bách Hóa phía đối diện lần nữa, trong lòng có chút buồn bực.
“Lỗi, đêm giáng sinh chúng ta không phải muốn đi hát LIVE sao? Anh Trương nói sau khi hát xong công ty muốn mở Party, cậu gọi cậu ấy cùng đi đi.” Tiểu Uông nhếch miệng cười một tiếng, “Càng nhiều người càng náo nhiệt chứ sao.”
Chờ khi cô đi ra khỏi tầm mắt của mình, anh mới xoay người ngồi xuống, “Cô ấy không thích Party đêm giáng sinh.”
“Làm sao cậu biết?” A Thành tò mò hỏi.
“Cô ấy không có tham gia, hàng năm vào đêm Giáng Sinh, cô ấy đều đi ngủ sớm một chút.” Lần nữa rót một chén Henegan, anh khẽ nhấp một ngụm.
“Người nào nha? Mọi người đang nói người nào vậy?” Anh Trương đi vệ sinh xong cũng tới, chỉ là bên cạnh lại có thêm một người phụ nữ khiến người ta chán ghét đi theo, cô ta đi tới bên cạnh bàn đặt mông an vị ngồi xuống, giọng run run õng ẹo khiến người khác phát bực, dính sát vào bên cạnh Hình Lỗi, còn đưa tay vòng qua cánh tay của anh, “A Lỗi, đã lâu không gặp, thật là khéo, em mới vừa vào cửa liền gặp phải anh Trương, ông chủ Dương nói phòng ăn không còn chỗ ngồi, mọi người không ngại em ngồi ở đây chứ?”
Ba người đàn ông đồng thời nhìn anh Trương người đem phiền toái mang tới, chỉ thấy mặt anh ấy đắng ngắt, rõ ràng mọi chuyện không phải như thê.
“Lynda, chúng tôi dĩ nhiên không ngại, cô nghĩ ngồi bao lâu đều được” Tiểu Giang vẻ mặt cợt nhả nói.
Lynda nghe thấy vậy mặt liền lộ vẻ vui mừng, còn chưa kịp mở miệng, ai ngờ Hình Lỗi đột nhiên rút tay về, ba người đàn ông đồng thời đứng lên, Tiểu Uông cầm cặp lồng cơm trên bàn lên, tươi cười rạng rỡ nói: “Bởi vì chúng tôi đã ăn no.”
“Cái ——” Mặt cô ta nhất thời biến sắc, lại không tiện ở nơi này phát tiết, chỉ có thể cười gượng nhìn ba người bọn họ đang thở phào nhẹ nhõm xoay người cùng anh Trương rời đi.
Vừa ra đến cửa trước, Tiểu Uông còn quay đầu hướng cô ta phất tay một cái, dùng âm lượng toàn bộ phòng ăn đều nghe được nói: “Lynda, cô cứ từ từ mà ăn a, cẩn thận kẻo nghẹn, Bye!”
Cô ta nghe thấy vậy cứng đờ ngay tại chỗ, tức giận đến xanh mặt.
Tiểu Uông nhịn cười đến vui vẻ, mãi cho đến khi ra cửa, hắn vẫn không ngừng cười được. d!d!l!q!d
“Được rồi..., Tiểu Uông, Lynda cũng chỉ có chút quá mức tích cực, cậu dù sao cũng nên tích đức một chút.” Anh Trương mở miệng giúp cô ta nói chuyện, muốn hắn tiết chế một chút.
“Làm ơn đi, người phụ nữ kia cơ bản là tích cực quá mực rồi.” Tiểu Uông khinh thường nói: “Em nghe qua suy nghĩ của rất nhiều người nổi tiếng, họ đều xem cô ta là loại không biết thẹn, mỗi lần vừa thấy được ai đó hơi nổi tiếng là liền sống chết dính vào, cô ta gần đây dây dưa, cuốn chặt lấy A Lỗi, lần trước còn đi theo tới mấy buổi hòa nhạc, oa oa, mọi người không ai chú ý tới cô ta, ngày hôm sau trên báo nói liên tiếp nào là cô ta chính là niềm vui mới của A Lỗi, em xem tám phần là cô ta uy hiếp lợi dụng tên phóng viên kia viết bài.”
A Thành nghe vậy liền cười thật to ra tiếng, anh Trương cùng Hình Lỗi cũng không nhịn được cười, khóe miệng khẽ nâng cao lên. d.d.l.q.d
Bốn người cười nói lên xe, anh Trương thu lại khuôn mặt tươi cười, nói: “Tốt lắm, mà nghe nói, gần đây có nhà máy sản xuất bia muốn tìm các cậu quay quảng cáo, như thế nào, có thấy hứng thú hay không?”
“Tùy tiện.” A Thành cười cười, không phản đối.
“Có bia miễn phí để uống sao?” Hai mắt Tiểu Uông sáng lên, tò mò hỏi.
Anh Trương từ kính chiếu hậu nhìn về phía Hình Lỗi đang ngồi đằng sau, “A Lỗi, còn cậu thì sao?”
Anh nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến, coi như đồng ý.
Anh Trương thấy thế, liền vừa lái xe vừa cùng ba người bàn về cát-xê quay quảng cáo, khi xe chạy qua Công Ti Bách Hóa thì Hình Lỗi không nhịn được lại quay đầu lại nhìn.
Cô rốt cuộc lúc đấy đang nhìn cái gì đây?
Trên bầu trời ở Đài Loan xuất hiện chiếc cầu vồng lấp lánh, anh ngả người về phía sau dựa vào thành ghế, bất giác bắt đầu đi vào giấc ngủ...