Chi cục Lộc Sơn, phòng họp sáng rực ánh đèn đã chật kín người.
Lãnh đạo sắp đến, Đinh Hùng Vĩ kẹp nách cuốn sổ ghi chép, bước nhanh vào phòng họp với nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Kết quả là vừa đi tới cửa phòng họp đã thấy một người đút hai tay trong túi đứng dựa tường nhìn về nơi xa. Dáng vẻ ấy cô đơn như một gốc cây hiu quạnh.
Thấy Đinh Hùng Vĩ, người đó nhìn ông vài giây mới rũ mi mắt nhìn xuống.
Đinh Hùng Vĩ thầm thở dài rồi lại hơi tức giận và thương tiếc trước vẻ nản chí của người đó, bèn ho nhẹ một tiếng.
Vưu Minh Hứa lập tức ngẩng đầu nhìn ông.
Hai thầy trò đã từng chiến đấu với không biết bao vụ án, Đinh Hùng Vĩ liếc nhìn cửa phòng họp, Vưu Minh Hứa hiểu ý, gật đầu, ông bèn nghiêm mặt bước vội vào phòng.
Vưu Minh Hứa cúi đầu lặng lẽ lẻn vào từ cửa sau, ngồi xuống vị trí trong góc. Mấy đồng nghiệp thấy cô, thầm đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay đi vờ như không thấy.
Vưu Minh Hứa bấy giờ mới từ từ ngẩng đầu, đầu tiên cô thấy là vài vị lãnh đạo trong Cục ngồi ngay cạnh Đinh Hùng Vĩ, đến Sở trưởng Đoàn cũng tới, sắc mặt không mấy vui vẻ. Quan hệ “sư huynh đệ” giữa ông ấy và Ân Phùng rất tốt, đến tham gia buổi họp hôm nay mang ý nghĩa gì?
Vưu Minh Hứa ngước mắt lên liền thấy chiếc huy hiệu cảnh sát lấp lánh ánh hoàng kim trên tường giữa hai màu lam đỏ tựa như mặt hồ và ánh dương làm mắt cô đau âm ỉ.
Buổi họp bắt đầu.
Hứa Mộng Sơn hôm nay ngồi hàng trên cùng, anh ấy là nhân chứng và người chấp hành nhiệm vụ vào đêm hôm đó. Hôm nay nhìn Hứa Mộng Sơn cũng như một người xa lạ, khuôn mặt như bị bao phủ trong băng tuyết, anh ấy gần như bình thản, không mang bất cứ cảm xúc nào tường thuật lại buổi đêm đó.
———
“…Tôi đi vệ sinh xong, về đến phòng bệnh thì gặp Vưu Minh Hứa và mấy người đi theo Ân Phùng. Tôi thấy đồng chí Hàn Lỗi hôn mê ngoài cửa phòng, trên cổ có vết súng gây mê.
Tôi lập tức xông vào phòng, thấy Trần Phong ngã ngồi trên đất, Ân Phùng đang bóp cổ Lý Minh Đệ, mạng Lý Minh Đệ như ngàn cân treo sợ tóc…
Ân Phùng dừng lại, tôi bị đánh lén, hôn mê vì bị súng gây mê bắn trúng. Tỉnh lại thì họ đã bỏ chạy.
…”
Tiếp đến, màn hình tinh thể lỏng trên bức tường trước mặt bắt đầu chiếu lại những cảnh đã lọt vào máy quay…
Trần Phong và Ân Phùng lần lượt đến phòng bệnh.
Trần Phong đánh lén cảnh sát đang chấp hành nhiệm vụ, xông vào phòng.
Ân Phùng cũng bước vào.
Sau đó màn hình chuyển sang góc quay khác được ghi lại bởi chiếc máy quay nằm trên trần nhà phía ngoài phòng bệnh, dù có khoảng cách nhất định song cũng chỉ quay được nửa phòng bệnh và thấp thoáng một vài cảnh đấu đá xung đột. Tuy vậy, toàn bộ quá trình đều như đang chứng thực hoàn toàn cho lời nói của Hứa Mộng Sơn.
Sau đó, Đồ Nha cõng Ân Phùng đang hôn mê, một hàng người vội vã chạy trốn khỏi phòng.
…
Dù đã một ngày một đêm trôi qua, nhưng khi một lần nữa nhìn lại từng cảnh tượng kia, tim Vưu Minh Hứa vẫn có thể cảm nhận được cơn đau chua xót. Cô rũ mi, cố nén nước mắt, xuất hiện trong đầu là hình ảnh Ân Phùng rưng rưng nước mắt nhìn cô.
Hôm nay cô đến tham gia buổi họp không phải để thăm dò điều gì.
Dù cho Ân Phùng đã đích thân nói như vậy… Nhưng đêm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước khi cô và Hứa Mộng Sơn kịp chạy đến? Nào có ai biết rõ?
Ân Phùng khi đó liệu chăng là có nỗi khổ nào đó nên mới như vậy?
Thậm chí có khả năng là không tỉnh táo hay không? Anh trúng mưu kế của kẻ khác chăng?
Nghĩ vậy, tim cô lại một lần nữa đập rộn ràng, tuy rằng sau đêm qua, Ân Phùng chưa từng liên lạc với cô, cảnh sát toàn thành phố đều đang truy tìm anh, cũng chẳng ai tìm được tung tích của họ.
Nếu anh muốn trốn, chẳng ai có thể tìm được.
Cho nên hôm nay Vưu Minh Hứa bỏ mặc những lời ra tiếng vào, bỏ mặc ánh mắt của người khác để đến tham gia buổi họp. Cô phải làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một đêm trôi qua, chuyện này tạo ảnh hưởng gì cho cảnh sát? Và ảnh hưởng gì… cho kẻ trừng phạt?
Các lãnh đạo rất nhanh đã có kết luận thông qua cuộc thảo luận ngắn ngủi.
Nhưng khi Vưu Minh Hứa nghe thấy ba chữ “Lệnh truy nã”, tim cô vẫn chao đảo như con diều đứt dây.
Người tuyên bố quyết định này là Sở trưởng Đoàn. Hôm nay nhìn ông thậm chí còn già đi vài tuổi, giữa lông mày ẩn hiện nét buồn đau, trầm giọng nói: “…Không công khai truy nã, mở rộng phạm vi ra toàn tỉnh, phong tỏa nơi ở và các văn phòng của cậu ta, triển khai điều tra toàn diện về cậu ta…”
Vưu Minh Hứa đứng rất lâu trong góc hành lang, hút xong ba điếu thuốc mới trở lại phòng làm việc.
Mấy đồng nghiệp cùng tổ đều có mặt, thấy cô vào, mọi người trao đổi qua ánh mắt, chỉ để lại Hứa Mộng Sơn, những người khác đều lần lượt ra ngoài.
Vưu Minh Hứa ngồi xuống trước mặt Hứa Mộng Sơn, Hứa Mộng Sơn móc điếu thuốc, hỏi: “Hút một điếu?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Vừa hút đủ rồi.”
Hứa Mộng Sơn “Ồ” một tiếng, nói: “Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc, ở đây không còn người khác, chỉ còn mình.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh ấy, cười đắng chát. Hai người nhìn nhau im lặng rất lâu, Vưu Minh Hứa bưng mặt. Lòng Hứa Mộng Sơn vô cùng khó chịu, ôm chặt vai cô.
Một hồi sau, Vưu Minh Hứa lau mặt, hít sâu một hơi, nói: “Nói đi.”
Hứa Mộng Sơn nói: “Đưa điện thoại cho mình.”
Vưu Minh Hứa đưa điện thoại đến trước mặt anh ấy, Hứa Mộng Sơn vừa gắn máy nghe trộm vừa nói: “Mọi thiết bị liên lạc và mạng của nhà cậu đều sẽ bị giám sát. Sẽ có hai cảnh sát canh chừng dưới nhà cậu suốt 24 tiếng đồng hồ. Trước khi kết án cậu không thể nhậm chức, cũng không thể rời khỏi Tương Thành. Hiểu chưa?”
Vưu Minh Hứa: “Hiểu.”
Mắt Hứa Mộng Sơn đỏ hoe, nói: “Những thứ khác cậu đều biết rồi đấy. Một khi anh ấy và cậu liên lạc, lập tức chủ động báo cáo.”
Vưu Minh Hứa: “Ừ.”
Vưu Minh Hứa đứng lên rời đi, đến cửa thì Hứa Mộng Sơn gọi lại, nói: “Vưu tỷ, đêm qua mình quát cậu, không cho cậu nhúng tay không phải vì nghi ngờ cậu sẽ lạm dụng pháp luật vào việc riêng. Mà là sợ cậu không nhìn rõ tình huống, làm ra chuyện gì đó, về sau sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Khi đó cậu không làm gì là tốt nhất.”
Vưu Minh Hứa nghe xong im lặng rời đi.
Kết quả vừa đi tới cầu thang thì bắt gặp Đinh Hùng Vĩ tiễn lãnh đạo xuống lầu. Ông quay người, khuôn mặt tuy vẫn mang nét cười rất nhạt nhưng không thấm vào đáy mắt.
Thấy Vưu Minh Hứa, ông hơi ngẩn người, Vưu Minh Hứa đi về phía ông, bình tĩnh nói: “Lão Đinh, chuyện của Ân Phùng nhờ chú vậy. Cháu biết chú nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cháu sẽ ở nhà đợi kết quả.”
Nhìn dáng vẻ của cô học trò đắc lực, Đinh Hùng Vĩ đau lòng song không để lộ ra mặt, hỏi: “Mộng Sơn dặn cháu hết rồi?”
“Vâng.”
“Về đi, ngủ một giấc thật ngon. Mọi chuyện có bọn chú.”
Nhưng Vưu Minh Hứa đứng im bất động.
Đinh Hùng Vĩ thở dài, nói: “Còn có chuyện gì?”
Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt ông: “Lão Đinh, chú tin anh ấy không?” Sở trưởng Đoàn thì sao, những người khác thì sao, họ tin anh ấy không?
Đinh Hùng Vĩ im lặng một hồi, nói: “Tin. Phẩm chất, lòng tin của một người không phải có thể nhìn rõ trong một sớm một chiều mà là được xây dựng qua thời gian chúng ta bên nhau dài lâu, qua thái độ khi cậu ấy đối diện với tội phạm, từng quan điểm cậu ấy bày tỏ và mọi hành động cậu ấy giúp đỡ chúng ta dẹp yên cái ác.
Nhưng Vưu Minh Hứa, so với trực giác, chú buộc phải tin tưởng chứng cứ hơn.”