Chờ Tôi Có Tội

Chương 304: Chương 304: Ân Phùng thật giả (3)




Ngoài ra, phía Hứa Mộng Sơn cũng thu được tin tức đã có chân dung của thanh niên mà người cảnh sát già đã gặp ở quán rượu, người đó chính là Minh Thao.

Bằng chứng vững như bàn thạch, tội không thể tha, tuy người đã chết song khó mà giải tỏa được nỗi căm phẫn và đau khổ của gia quyến hai nạn nhân. Đây là những chuyện về sau.

Cục cảnh sát phá án với tốc độ nhanh nhất, không đến vài ngày đã tìm ra hung thủ, ngăn chặn được khả năng xuất hiện nạn nhân thứ ba, buổi chiều khi Đinh Hùng Vĩ gọi điện thoại hồi báo lên cấp trên còn được Sở trưởng Đoàn không ngớt lời khen ngợi. Đinh Hùng Vĩ không tự cho mình có công lao mà nêu tên từng người, cũng nói luôn cả vai trò quan trọng của Ân Phùng trong vụ án lần này. Sở trưởng Đoàn rất vui mừng, dặn dò Đinh Hùng Vĩ nhớ chăm sóc chu đáo cho cậu đàn em tính tình bướng bỉnh này của mình. Sở trưởng Đoàn thậm chí còn đùa rằng: “Hiện giờ cậu ấy là chàng rể bên ông, ông không bảo vệ thì ai bảo vệ?”

Đinh Hùng Vĩ cười hì hì, dù sao vụ án cũng được phá một cách nhanh chóng, nhắc đến Ân Phùng cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, miễn cưỡng xứng với Vưu tỷ của họ.

Mà lúc này, sau khi vụ án kết thúc, Vưu Minh Hứa cũng lấy ra những tư liệu chi tiết mà đồng nghiệp đã thu thập được về Minh Thao, cẩn thận tỉ mỉ đọc hết một lượt.

Bố mẹ Minh Thao đều sống khỏe mạnh, gia cảnh khá tốt, nhưng công việc bận rộn nên ông bà nội là người nuôi nấng cậu ta từ nhỏ đến lớn. Nghe nói cậu ta từ bé đã cực kỳ kiêu ngạo, được ông bà chiều quá sinh hư, là “tiểu hoàng đế” có tiếng trong khu, rất ít trẻ con chịu chơi chung với cậu ta. Có điều đọc tư liệu về sau, khi Minh Thao đã trưởng thành cũng không thân thiết với ông bà, rất hiếm khi đến thăm họ. Vưu Minh Hứa thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ không mất kiên nhẫn của Minh Thao.

Minh Thao thông minh, nếu không sẽ chẳng thể đỗ một trường đại học tốt như thế, còn thuận lợi tốt nghiệp rồi trở thành một lập trình viên. Nhưng đánh giá của bạn học và thầy cô thời trung học, đại học của cậu ta về cơ bản đều giống nhau:

“Kiêu ngạo quá, còn không biết cách giao thiệp, lúc nào cũng gây hiểu lầm.”

“Lúc nào cũng thui thủi một mình, có lúc còn lẩm bẩm một mình, không bình thường, chẳng biết là đang bận việc gì.”

“Rất độc mồm độc miệng, đắc tội không ít người mà không biết, còn tưởng bản thân oai phong lắm.”

“Khi đó cậu ta từng bị đánh, chắc là vì người ta thấy cậu ta ngứa mắt. Cậu ta nhịn mấy ngày liền, nào dám phản kháng? Cũng không dám báo cho thầy cô, về sau thì cả lớp đều coi thường cậu ta, xem cậu ta như trò cười.”

“Cảm giác cậu ta mang đến cho người khác chính là ba hoa chích chòe. Có một lần tôi thấy cậu ta cãi nhau với bạn học, cậu ta cười nham hiểm nhìn cậu bạn đó rồi nói: “Tôi có một trăm cách… hờ hờ…” Rất đáng sợ, nên đến bây giờ tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc về cậu ta. Nhưng cho đến khi tốt nghiệp, cậu ta cũng chẳng làm gì đối phương. Tôi thấy cậu ta thực ra rất sợ người khác bắt nạt mình.”



Thầy học trung học nói: “Minh Thao thực chất là một đứa bé tốt, thông minh, khá nhạy cảm, cậu ấy cũng muốn có quan hệ tốt với bạn bè, chỉ là tính tình hơi bướng một chút. Tôi thấy bố mẹ cậu ấy là người vô trách nhiệm. Tôi chưa từng thấy đôi vợ chồng bận rộn làm ăn đó đến trường thăm hoặc đưa đón cậu ấy đi học. Những buổi họp phụ huynh sẽ là ông nội đến tham gia, ông nội không biết chữ, không dám chọc giận Minh Thao, thế thì làm sao mà dạy cháu?”



Theo những gì được ghi chép trong bản lý lịch, sau khi Minh Thao tốt nghiệp và trải qua vụ án của Tây Tạng, cậu ta cũng giống bao sinh viên vừa ra trường khác, làm việc cho một công ty phần mềm thu nhập thấp, 9 giờ sáng làm 5 giờ chiều nghỉ. Tuy nhiên sau khi bước vào xã hội, cậu ta càng trở nên trầm lặng ít nói, biểu hiện trong công việc không tốt cũng chẳng xấu, cũng không quá thân thiết với ai. Còn đồng nghiệp đều thấy tâm trạng cậu ta thất thường, không rõ cậu ta trở mặt hay hưng phấn vì điều gì, còn rất thích đọc sách và tiểu thuyết về tội phạm, ngày nào sau khi bận xong, rảnh rang là lại ngồi ở đó đọc sách, hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình. Thứ cậu ta theo đuổi hình như không giống với người bình thường. Hoặc giả có thể nói rằng, không một ai biết cậu ta đang theo đuổi thứ gì.

Minh Thao đã chết, cuộc đời ngắn ngủi của cậu ta qua loa đại khái, giết người làm rung động toàn tỉnh song dường như lại như chim nhạn bay vụt qua trời, chẳng hề để lại dấu vết trong tâm trí bất cứ một ai.

Còn cậu ta phải chăng có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt, phải chăng đã nhận được sự “dạy dỗ” của chúng, hoặc phải chăng là bị chúng giết hại thì tạm thời không có được câu trả lời.

Tiếp theo đây họ phải chuyện sự chú ý sang người đàn ông thần bí ở cùng Minh Thao trong căn phòng bí mật kia.

Vưu Minh Hứa xử lý xong công việc, ước chừng phía kia cũng đã sắp hoàn tất thẩm vấn bèn đi đến đó. Vừa bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hứa Mộng Sơn và một người đồng nghiệp khác đứng đó thì thầm điều gì.

“Thẩm vấn thế nào rồi?” Vưu Minh Hứa hỏi.

Hai người họ nhìn cô với biểu cảm có chút kì lạ. Sau đó Hứa Mộng Sơn ra hiệu bằng ánh mắt với cô, Vưu Minh Hứa liền quay người đi vào gian phòng hội nghị trống, không lâu sau, Hứa Mộng Sơn bước vào.

Vưu Minh Hứa hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì?” Nhìn dáng vẻ của họ, lẽ nào là không hỏi ra được điều gì? Người đó khó xử lý đến thế? Nhưng hình như không phải vậy.

Biểu cảm của Hứa Mộng Sơn như vừa bị người ta đấm một cú, nói: “Anh ta khai rồi. ban đầu còn run cầm cập không hỏi được gì. Về sau được họ an ủi kèm chút trò khôn vặt nên khai báo bản thân tên Lý Minh Đệ, 30 tuổi, bị bắt cóc và giam giữ từ năm năm trước.”

Vưu Minh Hứa hỏi: “Có nói là ai bắt cóc không?”

Hứa Mộng Sơn ngừng lại, tựa như thấy rất nực cười, nói bằng một điệu hoang đường: “Anh ta nói người bắt cóc anh ta là Ân Phùng! Nên vừa nãy nhìn thấy anh ấy mới sợ thành như vậy.”

Vưu Minh Hứa ngớ người nhìn anh ấy: “Không thể nào!”

Hai đầu mày của Hứa Mộng Sơn nhíu chặt như sắp dính lại với nhau, nói luôn: “Đúng thế, bọn mình đều thấy vớ vẩn! Anh ta còn nói Ân Phùng bắt cóc anh ta, nhốt anh ta, thường tra tấn bắt anh ta viết tiểu thuyết, coi anh ta như tay súng, còn toàn bộ tác phẩm trong năm năm qua của Ân Phùng đều là anh ta viết, thân phận tác gia của thầy Ân chẳng qua chỉ là cái danh hão…”

Vưu Minh Hứa giận quá hóa cười, mắng: “Từng thấy cắn xằng, nhưng chưa thấy kẻ nào cắn xằng đến mức não toét thế này! Tưởng chúng ta là lũ ngốc chắc?”

“Đúng thế!”

Vưu Minh Hứa ngược lại rất tỉnh táo, nhìn Hứa Mộng Sơn: “Còn gì nữa? Nếu không biểu cảm của mọi người đã không như ban nãy.”

Hứa Mộng Sơn liền nói: “Việc này rất kí quặc, hôm nay khi bọn mình vào phòng có đeo găng tay. Vừa phòng nghiệm chứng báo cao, hiện trường trừ vân tay và DNA của Lý Minh Đệ còn phát hiện thêm vân tay của hai người khác. Còn phát hiện ở mất chỗ liền.”

Vưu Minh Hứa giật thót: “Của ai?”

Hứa Mộng Sơn nhìn thẳng vào cô, trong mắt cũng nhuộm nỗi nghi hoặc: “Một là của Ân Phùng. Vân tay còn lại, chúng ta cũng đã đối chiếu ra kết quả.” Anh ấy dừng một chút rồi nói: “Cậu cũng từng gặp, là một người phụ nữ tên Tô Tử Ý, hồi trước từng cùng Trần Phong đi Tây Tạng đón Ân Phùng. Về sau Ân Phùng theo cậu về nhà bèn xa cách chị ta. Nghe nói Tô Tử Ý là bạn gái cũ của anh ấy.”

Vưu Minh Hứa sững sờ.

Hết chương 304

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.