Không ngờ sáng thứ Bảy, Hứa Mộng Sơn nhận được cuộc gọi từ Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa: “Tối đến nhà tập võ, mình và Cảnh Bình đánh nhau, cậu làm trọng tài.”
Hứa Mộng Sơn: “…Mình không rảnh.”
Vưu Minh Hứa: “Cậu rảnh.”
Hứa Mộng Sơn chậm rì rì đáp: “Vưu tỷ ơi, người ta sáng sớm mai đi rồi.”
Vưu Minh Hứa thở dài, nói: “Cậu cứ đến đi. Anh ấy có đi thì sau này vẫn sẽ là anh em của chúng ta.”
Cô đã nói đến mức này, Hứa Mộng Sơn đành đồng ý, nói: “Được. Cậu sợ Ân Phùng ghen chứ gì?”
Anh ấy vốn tưởng với tính cách của Vưu Minh Hứa, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận. Ai ngờ cô cười nhẹ, nói: “Ừ. Mình và Cảnh Bình vốn cũng chẳng có gì. Nhưng mình đã hứa với Ân Phùng thì phải giữ lời.”
Hứa Mộng Sơn ngừng hẳn càu nhàu, nghĩ, quả nhiên chỉ có Ân Phùng trị được Vưu tỷ, ngày trước thì giả ngây thơ ngờ nghệch, giờ thì mặt dày thâm hiểm, đến việc cô gặp gỡ người đàn ông khác cũng quản. Vưu tỷ xem ra còn vô cùng tình nguyện để anh quản nữa kìa.
Thế là buổi chiều, Hứa Mộng Sơn giải quyết xong bữa tối rồi ung dung đi tới nhà tập võ. Quả nhiên chẳng có mấy người, Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình đã đến.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Hứa Mộng Sơn đứng từ xa nhìn hai người họ mà không khỏi ngây người.
Họ mỗi người đứng một góc, đã cởi áo khoác ngoài, đều đang nghiêm túc làm nóng người. Cả hai không hẹn mà cùng mặc áo thun đồng phục cảnh sát tối màu, quần thể thao, để chân trần.
Cùng một bộ quần áo, Vưu Minh Hứa mặc lên người nhìn hiên ngang xinh đẹp, khó che đậy được dáng người với những đường nét tinh tế. Cảnh Bình mặc lại làm nổi bật vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon, đến Hứa Mộng Sơn là đàn ông cũng phải thốt lên câu tán thưởng.
Hai người thấy Hứa Mộng Sơn đến bèn cùng gật đầu chào hỏi. Hứa Mộng Sơn thấy ánh mắt cả hai đều mang ý cười, hai khuôn mặt trắng trẻo đều rạng ngời. Anh ấy thở dài một hơi, dứt khoát ngồi xuống cạnh vạch cắt trung tâm, đặt chai nước khoáng sang một bên, nói: “Khi nào thì bắt đầu?”
Cảnh Bình nhìn Vưu Minh Hứa: “Xem cô ấy?”
Vưu Minh Hứa xoạc chân, ngón chân vươn cao quá đỉnh đầu, thấy hai người đàn ông đều im lặng bèn nói: “Lão Cảnh, chúng ta nói trước nhé, hôm nay đánh có chừng mực. Đọ chiêu thức, ít dùng lực. Nếu vết thương của anh khó chịu thì dừng đánh. Tính em thua cũng không sao.”
Cảnh Bình cười, nói với Hứa Mộng Sơn: “Xem cô ấy nói kìa, lẽ nào anh còn cần làm vậy? Biết rồi, đánh có chừng mực, đánh với em còn chưa đến mức làm vết thương anh khó chịu.”
Vưu Minh Hứa: “Mộng Sơn, cậu nhìn đấy, mình phải cho anh trai Vân Nam này đo đất gọi mình bằng chị.”
Hứa Mộng Sơn cười ha hả.
Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa cũng cười, Hứa Mộng Sơn tuyên bố bắt đầu, vẻ mặt hai người dần nghiêm túc, đứng cách nhau một mét, vào tư thế sẵn sàng.
Vì là đánh giao lưu nên Vưu Minh Hứa vô cùng phóng khoáng, chủ động công kích không chút do dự, tung cú đá về phía đầu Cảnh Bình. Cảnh Bình linh hoạt cúi thấp người tránh đòn, trở tay đánh về phía lưng Vưu Minh Hứa, chẳng hề thương hương tiếc ngọc.
Sở trường của Vưu Minh Hứa là Nhu thuật, luận sức lực cô không bằng Cảnh Bình, thấy vậy liền bật người né tránh, động tác còn linh hoạt nhanh nhẹn hơn cả anh. Cảnh Bình chỉ thấy như có bóng người vụt qua trước mắt, cô nhóc này thoắt cái đã đứng sau lưng ôm chặt eo anh, tấn công bằng sức mạnh vô cùng dẻo dai, hai gót chân Cảnh Bình rời khỏi mặt đất. Cô ấy vậy mà định trực tiếp quật ngã anh!
Máu nóng xộc thẳng lên đầu Cảnh Bình, nghĩ rất nhanh, lúc này anh đã mất thằng bằng, không thể đối kháng trực diện bèn dứt khoát chống mũi chân, mượn lực từ cú đánh của cô, bật người.
Vưu Minh Hứa giật mình thảng thốt, mẹ kiếp, người này học nhanh thật! Anh chưa từng học Nhu đạo thật hả? Cô lập tức đổi chiêu thành ép vai anh, định ấn xuống sàn, dùng cả người đè lên. Nhưng Cảnh Bình vừa tiếp đất đã lập tức bật dậy, Vưu Minh Hứa đánh hụt.
Vưu Minh Hứa hừ lạnh một tiếng, xông thẳng đến cạnh anh, chuyển sang dùng quyền cước đánh giáp lá cà.
Cảnh Bình vừa thầm cảm thán tốc độ như chớp giật của cô vừa đỡ đòn, hai người đánh qua đánh lại, đã sắp quá mười chiêu.
Vưu Minh Hứa vốn định tung đòn bất ngờ, một kích tất sát thì phải nghĩ chiêu trò, cố tình lộ sơ hở dụ anh tấn công, còn bản thân cô thì thay đổi vị trí, một lần nữa tung đòn Nhu thuật.
Ai ngờ Cảnh Bình rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra bèn tương kế tựu kế, giả vờ tấn công, đợi Vưu Minh Hứa định chạy bèn đột ngột quay người ôm chặt eo cô, quật ngã xuống sàn! Vưu Minh Hứa lộn người như chim én, hai chân vừa nhẹ nhàng tiếp đất liền bật dậy, định trượt thoát. Ai ngờ, hai cánh tay Cảnh Bình như kìm sắt kẹp chặt lấy cô, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được; tiếp tục giãy giụa, tay cô liền bị anh túm chặt, bẻ quặt ra sau lưng. Vưu Minh Hứa đánh nhau mười năm, nào đã bao giờ bị người ta áp chế tuyệt đối thế này, mặt cô đỏ bừng như gấc. Tiếng cười của Cảnh Bình vang khẽ bên tai, anh đột nhiên buông cô ra.
Vưu Minh Hứa lùi lại liên tiếp vài bước, gập người, thở hồng hộc nhìn anh.
Hơi thở của Cảnh Bình cũng có chút hỗn loạn, hơi cúi người, toàn thân căng cứng, vào tư thế như một con diều hâu chuẩn bị vồ bắt nai con. Mắt anh rực sáng, tràn ngập ý cười, nói: “Lại nào!”
Vưu Minh Hứa tiếp tục xông lên.
…
Hứa Mộng Sơn ngồi khoanh chân, cầm chai nước, ngơ ngẩn quan sát hai người trong trận. Anh ấy chưa từng nghĩ sẽ có cảnh hai người đánh nhau mà lại đẹp như tranh vẽ nhường này. Nam điển trai phóng khoáng, nữ lạnh lùng xinh đẹp, song đều rất nhanh nhạy, thông minh và hiên ngang. Chốc giống chim ưng to và chim ưng nhỏ dè chừng lẫn nhau, không ai chịu nhường ai; chốc lại giống như hai con chim én, linh hoạt vô cùng…
Có lẽ thân thủ hai người không phân cao thấp, song thời gian dần trôi, Hứa Mộng Sơn nhận rõ Cảnh Bình chiếm thế thượng phong. Nhưng anh không vội vã giành chiến thắng mà kiên nhẫn đánh cùng Vưu Minh Hứa. Hứa Mộng Sơn xem mãi xem mãi liền phát hiện mỗi lần Cảnh Bình chiếm ưu thế đều buông tha cho cô hoặc cố tình để lộ sơ hở. Anh ấy chú ý đến ánh mắt Cảnh Bình nhìn cô. Đó là ánh mắt thế nào? Rõ ràng là cưng chiều, dịu dàng và trầm lặng chứ còn gì nữa.
Chỉ là Vưu Minh Hứa đánh hăng say, một lòng muốn chuyển bại thành thắng nên không chú ý tới mà thôi.
Có lẽ cô vốn cũng sẽ không chú ý đến ánh mắt Cảnh Bình.
Hứa Mộng Sơn nhìn hai người, chợt thấy lòng khó chịu, chỉ muốn thở dài.
Thực ra hai người này rất đẹp đôi.
Không chỉ ở việc hai người qua vài tháng điều tra ngắn ngủi đã vô cùng ăn ý, mà thân là cảnh sát, cả hai đều thông minh, tài giỏi, kiên định và rất biết đối nhân xử thế.