Lại một tuần nữa trôi qua, hôm nay là thứ Sáu, vừa sáng sớm Vưu Minh Hứa đã nhận được tin nhắn của Ân Phùng: “7 giờ tối đến nhà anh.”
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhắn lại: “Anh về rồi?”
“Chiều anh về đến nơi.”
“Được.”
Cô buông điện thoại, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, chút mừng vui thấp thoáng như đang từ từ trào dâng, thậm chí còn kèm theo chút bất an khó nói thành lời. Hai người đã hơn một tháng không gặp nhau, tuy thường xuyên liên lạc nhưng giờ anh sắp về, cô chợt thấy có chút không bình thường.
Cô kiềm chế tâm trạng, tập trung vào công việc, còn cùng Hứa Mộng Sơn bắt tên tội phạm cưỡng hiếp áp giải về đồn, bấy giờ xem điện thoại mới hơn 3 giờ chiều. Thời gian hôm nay dường như trôi đi rất chậm.
Giờ tan tầm, Hứa Mộng Sơn hẹn cô đi ăn, Vưu Minh Hứa không buồn ngẩng đầu đáp: “Không đi.”
Hứa Mộng Sơn: “Sao thế, mình đãi.”
Vưu Minh Hứa lúc này mới ngẩng lên nhìn anh ấy, nói một câu: “Chiều Ân Phùng về rồi.”
Hứa Mộng Sơn bỗng thấy ngực như bị trúng tên, thở dài, nghĩ một hồi rồi cười nói: “Cũng tốt. Lần này thì không còn gì chia cắt được hai người rồi nhỉ? Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng tu thành chính quả.”
Vưu Minh Hứa lại chỉ hờ hững đáp: “Cũng chưa chắc, nhỡ may anh ấy lại ngựa quen đường cũ, mình sẽ dạy dỗ một bài học rồi đá bay luôn một thể.”
Hứa Mộng Sơn cười ha hả, cười xong rồi nói: “Anh ấy sẽ không thế đâu.” Đoạn ra khỏi phòng làm việc.
Vưu Minh Hứa cũng cười, tiếp tục bận thêm một lúc, nhìn thời gian đã gần lúc Ân Phùng về đến nơi mới ra về.
———
Từ lúc về Hồ Nam, vì Ân Phùng không có ở đây nên Vưu Minh Hứa cũng chưa từng đến biệt thự. Lúc này đứng trước cổng nơi đây, nhìn Tiểu Yến cười hì hì chào mình, phía sau cậu ta là ngôi biệt thự với đèn đuốc sáng trưng, yên tĩnh và sạch sẽ chẳng khác nào ngày trước, lòng cô ấm áp, đi vào cùng Tiểu Yến.
Tiết trời đã dần chuyển ấm, từ xa đã nhìn thấy bóng người đứng trên sân thượng lộ thiên với phong cảnh tuyệt vời, rực sáng ánh đèn kia, cô không khỏi oán thầm: Lượn một vòng sinh tử, ấy vậy mà tính thích hào nhoáng của ai kia vẫn chẳng hề thay đổi. Chỉ có cô và anh mà còn phải bày trò hình thức, không biết ngượng hay sao.
Vừa vào phòng khách thì thấy ba người Đồ Nha, Quán Quân và Trần Phong đang ngồi ăn cơm. Trước mặt họ là một bàn thức ăn, có thêm vài chai rượu. Thấy Vưu Minh Hứa, Trần Phong cười nhẹ, mở lời trước tiên: “Chào bà chủ.”
Đồ Nha cũng hùa theo, gọi một tiếng vừa to vừa ngờ nghệch: “Chào bà chủ.”
Quán Quân ngẩng đầu, như cười như không nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Ái chà, bà-chủ-đến-rồi.”
Dù là Vưu Minh Hứa cũng bị họ trêu đến bỏ bừng cả mặt, song vẫn phải giả bộ vô cùng bình thản gật đầu chào lại.
Tiểu Yến ở lại dưới nhà ăn cơm, một mình cô lên tầng. Vừa đi cô lại vừa mắng thầm Ân Phùng một trận, đúng là “dột từ trên nóc dột xuống.”
Vừa lên đến cửa sân thượng, ập đến là mùi hương hoa ngạt ngào. Đưa mắt nhìn ra, trên lan can treo đầy đèn lấp lánh. Chính giữa đặt một bàn ăn nhỏ và hai chiếc ghế. Ân Phùng đứng bên cạnh bàn, tạp dề thắt eo, vừa đặt chiếc đĩa trong tay xuống bàn. Còn phía sau anh là hoa trải đầy khắp mặt sân, màu sắc tươi non dịu nhẹ, mùi hương ban nãy chính là bắt nguồn từ sân hoa này.
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Anh nói buổi chiều về đến Tương Thành, hẹn cô tối gặp mặt. Lẽ nào vừa về anh liền làm những việc này để chuẩn bị cho bữa tối?
Nơi nào đó trong tim cô bỗng chốc mềm nhũn rồi dần sụp đổ.
Ân Phùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau một lúc, anh cởi tạp dề, vắt lên lưng ghế, nói: “Đến đây.”
Sân thượng bật lò sưởi trong tường, anh mặc áo len tối màu, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng, gầy hơn trước lúc đi Quý Châu, sau lần thương nặng dường như nói cười lại càng thêm thận trọng. Anh lạnh lùng hờ hững, đẹp như một bức tranh đậm màu song lại thấp thoáng một loại ánh sáng dịu dàng.
Vưu Minh Hứa bước đến trước mặt anh, nhìn kĩ anh rồi nói: “Khỏi hẳn chưa? Nhanh vậy đã xuống bếp sẽ không sao chứ?”
Lời đáp của anh là vươn tay ôm cô vào lòng. Anh ôm rất chặt, mặt Vưu Minh Hứa vùi trong chiếc áo len của anh, mùi nước hoa nhè nhẹ vương vấn nơi đầu mũi.
Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại dần nâng lên, nhẹ nhàng từ tốn vuốt ve gáy cô. Vưu Minh Hứa chợt thấy vừa vui vừa buồn, mũi cay xè, vươn hai tay ôm chặt lấy eo anh.