Ân Phùng cũng nhìn bàn trà, một nửa nhỏ diện tích đặt vài quyển tạp chí thời thượng và tạp chí tài chính, còn có vài thứ lặt vặt như một đĩa đồ ăn vặt, đồ uống, ấm siêu tốc, còn lại phần lớn mặt bàn trống không.
Hai người quan sát hết một lượt, tầm mắt cuối cùng đều dừng trên bộ ấm trà được đặt ở một góc xa nhất của giá sách.
Vưu Minh Hứa đi đến, đeo găng tay cầm ấm trà lên, phát hiện đã được rửa sạch sẽ, bên trong vẫn còn đọng nước. Cô nói: “Mới rửa chưa lâu. Bàn trà rõ ràng còn chỗ trống nhưng lại đặt vào giá sách.”
“Hơn nữa còn là góc trong, cách bàn trà xa nhất mà không phải đặt tại nơi dễ lấy.” Ân Phùng tiếp lời.
Hai người nhìn nhau, Vưu Minh Hứa lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp bảo nhân viên giám định đến. Dù sao hiện tại bất kỳ một điều đáng nghi, một vết tích nhỏ nào cũng không thể bỏ qua.
“Cho nên…” Vưu Minh Hứa sáng tỏ, “Với thân thủ của Phán Giai, quật ngã ba gã đàn ông là chuyện dễ dàng. Vậy mà khi đụng độ với Chu Vinh Phong lại vất vả, còn phải dùng đến cả gạt tàn. Vì vậy, chắc chắn trong trà có vấn đề!”
Ân Phùng nói: “Trong lúc cấp bách nên không rửa sạch được. Rất có khả năng sẽ giám định được thứ còn bám ở thành ấm.”
Trái tim Vưu Minh Hứa run lên, đây có lẽ là chứng cứ trực tiếp nhất mà hiện tại cảnh sát thu được. Đôi mày cô lần đầu tiên được thả lỏng suốt mấy ngày nay. Thấy vậy, cõi lòng Ân Phùng cũng như được thắp sáng. Anh nghĩ, hóa ra chỉ cần khiến cô cười, anh có thể cam nguyện vắt kiệt toàn bộ sức lực, dù có lao vào biển lửa cũng chẳng chút nề hà.
Vưu Minh Hứa trầm tư một hồi, nói: “Với tính cách của Phán Giai, đối phương vừa mới lộ chút manh mối, dù đoán được trong trà có vấn đề thì cô ấy vẫn sẽ uống. Hơn nữa, khi đó cô ấy không thể lường trước được sẽ mất máy theo dõi.”
Viền mắt Vưu Minh Hứa nóng lên bèn cúi đầu nhìn mặt đất, khi ngẩng lên đã khôi phục vẻ sáng suốt thường ngày. Mọi hành động và tâm trạng của cô đều lọt vào tầm mắt Ân Phùng, anh không kìm được đưa tay khẽ vỗ về đầu cô giống như cô từng làm với anh vậy.
Vưu Minh Hứa nói: “Anh phản rồi.”
Ân Phùng lầm bầm: “Đúng là tôi rất muốn phản cô.”
Vưu Minh Hứa làm như không nghe thấy lời nói kỳ quái ý vị thâm tường đó, gạt tay anh ra: “Đừng nghịch. Tiếp theo là phòng Chu Vinh Phong, cũng là nơi Phán Giai bắt đầu mất tích.”
———
Văn phòng làm việc của Chu Vinh Phong vẫn giống hệt như ban ngày, vết máu trên sàn cũng vẫn nằm tại đó. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi khiến người ta khó mà liên tưởng đến những gì đã xảy ra vào ban ngày.
Vưu Minh Hứa quan sát bàn làm việc, tủ sách, sofa đều không có điều gì bất thường. Bộ ấm trà và hai chiếc tách uống dở vẫn được đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Chỉ thiếu duy nhất chiếc máy vi tính bởi nó sớm đã được cảnh sát đưa về điều tra, nhưng lại chẳng thu được kết quả gì.
Vưu Minh Hứa nhíu mày nói: “Có một vấn đề, Trương Vy vội vã rửa sạch và cất giấu bộ pha trà, khi tôi vào, bọn chúng đang hủy chứng cứ trong vi tính. Điều này chứng tỏ khi đó chúng đã đoán được thân phận cảnh sát của Phán Giai. Vì sao chúng lại biết được chính xác như vậy?”
“Dựa vào thân thủ của Phán Giai chăng?” Ân Phùng ngẫm nghĩ: “Khi đó cô ấy bị bỏ thuốc, dù có choáng váng nhưng vẫn đánh bị thương Chu Vinh Phong rồi chạy trốn. Một cô gái bình thường sẽ chẳng thể làm được như vậy.”
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Đúng vậy. Nếu tôi là Chu Vinh Phong, chắc chắn cũng sẽ vì vậy mà sinh nghi. Nhưng chỉ vì nguyên nhân này đã hủy luôn vi tính thì có phải quá mức cẩn trọng rồi không?”
“Phán Giai chắc chắn đã làm gì đó.” Ân Phùng khẳng định.
Tầm mắt Vưu Minh Hứa dừng lại trên mặt bàn trống rỗng, nói: “Vi tính! Phán Giai có mang theo máy giải mã, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ cách để thu thập chứng cứ. Thứ bị hủy trong vi tính chưa biết chừng đã bị cô ấy động vào!”
Ân Phùng gật đầu: “Có khả năng này.”
“Chẳng lẽ chính vì động vào vi tính, bị Chu Vinh Phong phát hiện nên hai người mới đánh nhau?” Vưu Minh Hứa suy đoán.
Ân Phùng khẽ lắc đầu: “Không đâu. Trong phòng có vết ẩu đả, nếu như Chu Vinh Phong phát hiện cô ấy là cảnh sát, vậy sao không lập tức gọi người đến? Ông ta muốn một mình chế ngự Phán Giai chính là vì có mưu đồ bất chính với cô ấy.
Mãi cho đến lúc tỉnh lại sau khi hôn mê, nhận ra thân thủ khác thường của Phán Giai, có lẽ cũng xuất phát từ sự cẩn thận, ông ta lập tức kiểm tra vi tính, phát hiện bị động qua mới như lâm phải đại địch, hủy chứng cứ rồi lùng sục tìm kiếm cô ấy.”
Vưu Minh Hứa và anh nhìn nhau mấy giây rồi từ từ cất tiếng: “Cũng có nghĩa là, trước khi bọn chúng nhận ra, rất có khả năng Phán Giai đã đưa chứng cứ quan trọng ra khỏi gian phòng này.”
Ân Phùng gật đầu.
Vưu Minh Hứa mở cửa văn phòng, hiện ra trước mặt là dãy hành lang yên tĩnh dài hun hút, hai bên đều là những văn phòng đóng chặt cửa hoặc khép hờ như đang cất giấu thứ gì bên trong.
“Tiếp đến, cô nhóc đó sẽ đi đâu đây?” Vưu Minh Hứa khẽ thì thầm.
Ánh mắt Ân Phùng trong vắt: “Khi Phán Giai vừa thoát ra khỏi phòng này, vẫn chưa làm kinh động đến những người khác. Có lẽ có người nghe thấy động tĩnh sẽ chú ý nhưng vẫn chưa tổ chức truy bắt trên phạm vi rộng. Trạng thái tâm lý của Phán Giai sẽ quyết định đến lựa chọn của cô ấy.”
Vưu Minh Hứa cười chua xót: “Cô ấy không sợ, khó khăn lắm mới thu được chứng cứ, ý nghĩ duy nhất khi đó chắc chắn là đưa chứng cứ ra ngoài, tụ họp cùng chúng ta. Nhưng lại làm mất máy báo cảnh sát, lại bị bỏ thuốc, nhất định là đã rất khó khăn.”
Ân Phùng khẽ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô. Gần đây, anh càng ngày càng thích làm thế này. Khi trái tim rung động muốn làm, khi thương xót đau lòng vì cô cũng muốn làm, còn những thứ khác thì anh không dám làm cho lắm.
Bàn tay của người đàn ông rất lớn, thon gầy, mang theo nhiệt độ và sức lực khác với bàn tay phái nữ. Vưu Minh Hứa im lặng mấy giây mới nghiêng đầu tránh thoát.
Ân Phùng hạ tay xuống, nhưng không hề cảm thấy mất mát mà còn vô cùng mãn nguyện. Anh chỉ vào cầu thang bên cạnh: “Chỉ cần khi đó Phán Giai vẫn còn giữ được một tia tỉnh táo thì sẽ xuống lầu, vì cách càng xa Chu Vinh Phong, cô ấy sẽ càng sớm thoát khỏi nguy hiểm. Có điều, cũng có khả năng mới chỉ đi được mấy bước, cô ấy đã gục ngã, sau đó cả người và chứng cứ đều bị kẻ đó mang đi.”
“Miệng quạ.” Vưu Minh Hứa hờ hững nói, “Tôi chỉ có thể đưa ra giả thiết cô ấy không ngã xuống cầu thang vì tình huống anh nói chẳng còn chút ý nghĩa nào với chúng ta cả. Nếu vậy thì toàn bộ suy luận tối nay của chúng ta đều thành công cốc hết còn gì.”
Cô men theo cầu thang đi xuống tầng hai, nói: “Bên dưới chính là cửa lớn, khi đó chúng ta vẫn luôn giám sát chặt chẽ song không phát hiện điều gì. Đặt giả thiết sâu hơn chính là: Phán Giai đã chạm trán với kẻ đó tại tầng hai. Vậy thì cô ấy đã gặp hắn tại vị trí nào?”
Ân Phùng đi sau cô nhìn trước ngó sau, hai thanh âm đồng thời cất lên:
“Không phải ở hành lang.”
“Không ở hành lang.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh đang cười toét miệng. Cô nói: “Anh nói xem.”
Ân Phùng đáp: “Vì thu hút sự chú ý quá, dễ bị người khác phát hiện. Song hắn ta không những khống chế được Phán Giai mà còn che mắt được tất cả mọi người nên có hai trường hợp. Hoặc là, hắn vẫn giấu Phán Giai trong tòa nhà này; hoặc là đã đưa cô ấy ra ngoài theo một mật đạo nào đó. Nếu tôi là hắn, nhất định sẽ chọn một nơi nào đó kín đáo để ra tay, thậm chí là ngụy trang cho cả Phán Giai để tiện bề hành sự.”